Ông Xã Ăn Dấm Chua

Chương 6: Chương 6: Chương 2.3




Hàn Quang Lỗi lần đầu tiên đi vào công ty áo cưới Moonriver, anh chỉ biết đi tìm Thương Hải Tình.

Cùng với nói đây là một công ty áo cưới, còn không bằng nói đó là nơi tạo ra giấc mơ, một ước mơ viên mãn.

Không có tủ kính hoa lệ màu mè, cũng không có những nhân viên ba hoa chích choè, chỉ đơn giản là một nụ cười thanh nhã thuần khiết, một tiếng hoan nghênh thân mật, không có sự tôn kính giả dối, các lời góp ý chân thành, làm cho người ta nghĩ đến chính mình không phải đến tiêu phí, mà là đến một nơi đáng tin cậy như bạn bè, vì chính mình làm ra một bộ áo cưới hạnh phúc duy nhất trên đời.

Từ trước cửa kéo vào bên trong trưng bày các loại hoa cỏ nhỏ nhắn xinh đẹp, tạo một không gian dịu nhẹ, xinh đẹp làm cho người ta có cảm giác thoải mái, thư giãn, ngay cả anh là một người công việc có tâm hồn cứng nhắc cũng vì những mùi hương và cảnh sắc trước mắt làm cho nhu hoà đi không ít.

“Ngồi đợi một chút, Hải Tình đang bàn công việc cùng một thương gia người Hoa từ Pháp quốc.” Lực Tử Quyên bưng tới một ly trà hoa cỏ.

Cô là người có trách nhiệm quản lý và cũng là nhà thiết kế chính duy nhất trước mắt của công ty Moonriver, đã làm ở không ít các công ty áo cưới, muốn tìm một nơi thuần tuý là mang lại hạnh phúc cho những đôi vợ chồng sắp cưới để có thể một lần nữa bắt đầu, thậm chí không tiếc tự xuất tiền túi đi học các kỹ xảo hoá trang chuyên nghiệp, đơn giản là đơn thuần theo đuổi giấc mộng cuộc sống, thực hấp dẫn người.

“Cám ơn.”

Thương Hải Tình hẹn anh hôm nay muốn chụp hình áo cưới, điều này cuối cùng làm cho Hàn Quang Lỗi thoáng cảm giác được, chính mình thật sự muốn kết hôn. Mặc dù có tài lực hùng hậu của Hàn gia làm hậu thuẫn, nhưng là, cô lại hy vọng hết thảy đều có thể giản dị, không sao cả, không có các tục lệ rườm rà quấy nhiễu, anh cũng cảm thấy thoải mái tự tại.

Cũng chính bởi vì vậy, anh không mắc chứng sợ hãi giai đoạn tiền hôn nhân của đa số các chàng trai, ngược lại còn có điểm chờ mong một cuộc sống mới sắp bắt đầu.

Thương Hải Tình là một cô gái ở chung vô cùng tốt, đói bụng liền mồm to ăn cơm, mệt mỏi liền tận tình nghỉ ngơi, không bệnh tâm thần, không khóc nỉ non tranh cãi ầm ĩ, có chuyện nói thẳng, cá tính thành thục tuyệt không nhăn nhó, làm cho anh đang chuẩn bị làm chú rể thật sự thích ý thoải mái.

Có mấy lần anh thậm chí nghĩ, nếu một tháng sau, bọn họ vẫn không chán ghét quan hệ như vậy, có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này cũng không phải là không thể.

Cách một cánh cửa sổ nhỏ, anh thấy trong văn phòng cô vẻ mặt chuyên chú nói điện thoại, kiểu tóc của cô làm rất hay, búi tóc thanh lịch làm lộ ra đường cong của chiếc gáy rất xinh đẹp, trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, không giống các công ty áo cưới hiện nay, sau khi trải qua tạo hình, hoá trang, luôn hại các chàng trai nhịn không được hoài nghi chính mình có phải hay không cưới nhầm người khác.

Cái loại này cách xa chênh lệch, làm cho anh chỉ là tưởng tượng liền nhượng bộ lui binh, may mắn công ty áo cưới của Thương Hải Tình không bày ra loại này a.

Trong khi chờ đợi, trong lòng anh đột nhiên bắt đầu sinh một cỗ chờ mong, không biết thời điểm cô đợi chụp ảnh cưới sẽ mặc loại áo cưới nào a.

Hẳn là rất xinh đẹp, cô là một cô gái cực kỳ khéo léo thuỳ mị, áo cưới cô lựa chọn nhất định rất xuất sắc.

Thật sự là chờ mong…… Cái gì? Tâm động? Nói hươu nói vượn, bọn họ là hợp tác, là chiến hữu cùng sống chết, anh làm sao có thể đối chính mình ma cát tâm động?

Hảo, nhìn động tác chăm chú vào công việc của cô thật sự rất chói mắt, có một chút gì đó làm cho người ta rung động, tươi cười tựa như mùa xuân đàm thủy, làm cho người ta rất muốn rong chơi trong đó, ánh mắt của cô giống như hai viên kim cương, ánh sáng ngọc thu hút người ta, môi non mềm tựa như đóa hoa, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm…… Gì?! Âu yếm?

Bỗng nhiên kinh hãi, Hàn Quang Lỗi ý thức được chính mình miên man suy nghĩ cái gì, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhất thời khó coi tới cực điểm, chột dạ dường như làm ra chuyện gì không thể tha thứ.

Thương Hải Tình đã nói chuyện xong, vội vàng đẩy cửa ban công ra, nhanh chóng đi ra.“Thực xin lỗi, đột nhiên có chút việc trì hoãn, tôi đi đổi lễ phục, chúng ta lập tức bắt đầu chụp ảnh. Tôi không có dự tính chụp nhiều lắm, đại khái khoảng bảy hay tám tấm gì đó, hy vọng anh đừng cảm thấy câu thúc.”

Anh không nói thêm gì, chỉ vẻn vẹn tươi cười nhìn theo dáng vẻ bận rộn của cô, thuận tiện che dấu chính mình xa tư.( ý là tâm tư xa xôi, nghĩ nhiều )

Nhưng mà sau đó không lâu, sự thong dong của anh cũng không thể duy trì nổi nữa.

“Đi nhanh, còn phải chụp ảnh nữa.” Thương Hải Tình mặc lễ phục cô dâu tự mình đến gọi hắn.

Hàn Quang Lỗi hoảng hốt từ trên ghế đứng lên, cử động không được tiêu sái, tự tin như trước kia, vẻ mặt không hiểu vì sao lộ rõ sự sửng sốt bất ngờ.

Anh cảm giác một cỗ nhiệt lưu theo ngực bay nhanh lướt qua, kích thích vào đầu não không phòng bị của anh.

Đó là chiếc áo cưới được làm thủ công hoàn toàn, chiếc áo ngoài được thiết kế cân xứng vời làn váy bồng bềnh nhẹ nhàng trang nhã làm lộ rõ bờ vai tròn khêu gợi, lại thanh khiết xinh đẹp, phô bày tất cả ưu thế của cơ thể hoàn mỹ đến không thật.

Không doanh nắm chặt vòng eo tinh tế, làm cho thị giác Hàn Quang Lỗi bị một loại cảm giác hưng phấn bao vây, bộ ngực sữa đẫy đà lấp ló dưới cổ áo được thiết kế vô cùng gợi cảm đủ để trêu chọc một người nam nhân phải cực lực che dấu dục vọng.

Hơn nữa cô còn lộ ra dung nhan mỉm cười ngọt ngào, bộ dáng kia phảng phất đối một người nam nhân nói, ta đẹp sao? Muốn ôm ta sao?

Anh âm thầm hít một ngụm khí, mi tâm vi ninh khởi tụ lại, con ngươi càng hiển thị nùng ám.(mờ ơ mơ huyền mờ, a mờ am sắc ám *ngây ngây thơ thơ*)

“Suy nghĩ cái gì?” Thương Hải Tình đập khẽ cánh tay anh, ý đồ gọi hồi suy nghĩ của anh.

Anh lại lập tức như bị điện giật liền lui từng bước!

“Làm sao vậy? Không thích lễ phục của tôi sao?” Cô còn thật sự hỏi.

Cô chú ý tới ánh mắt anh nhìn mình có phần cổ quái, trơ mắt xem xét, lại nhíu mày không lý do, như là muốn tức giận, lại như là đang nhẫn nại, anh có chút đăm chiêu mấy lần muốn nói lại thôi, lại chậm chạp không nói một tiếng, làm cho cô hoàn toàn không hiểu gì cả.

“Không phải –” Anh nhanh chóng trả lời, thái độ giấu đầu hở đuôi, hoàn toàn tiết lộ bản thân đang chột dạ.

Đáng chết, anh làm sao có thể thích?

Không chút hở hang loã lồ, chỉ biểu lộ ra một chút sự khêu gợi như ẩn như hiện, bờ vai thon mịn màng, xương quai xanh quyến rũ khiến cô có một nét đẹp làm người ta nín thở, làm người ta muốn phạm tội, chỉ mới nhìn như vậy dục vọng của anh đã sắp chịu không nổi, hoàn toàn không dám tưởng tượng sau khi chạm vào sẽ ý loạn tình mê đến thế nào.

Sự ngọt ngào gợi cảm đáng yêu đến chết như vậy, làm sao có thể không thích?

Chính là, anh không thể tiết độc, anh cũng không phải cầm thú, làm sao có thể ngang nhiên bức cô? Cho nên đành phải thống khổ dày vò ý chí của mình như vậy. (chậc, tội nghiệp ca, ráng chờ đi, sớm muộn gì ca cũng ăn sạch tỷ ấy mà, hô hô *che miệng cười đểu*)

“Nhưng là, biểu tình của anh có chút cổ quái.”

Anh cố ý ngăn tươi cười, làm ra vẻ có vài phần miễn cưỡng.“Là như vậy, vừa mới thư ký gọi điện thoại nói, tháng này đơn đặt hàng có chút không ổn, bởi vì là lỗi lầm không nên phạm, tôi có chút bực mình nên to tiếng, có thể vì vậy nên biểu tình của tôi có chút nghiêm túc.” Anh chột dạ giải thích, cảm thấy cổ họng khô rát.

“Việc gấp sao? Có cần lập tức chạy về công ty xử lý?”

“Đừng lo, tôi đã xử lý tốt, tuy rằng là sai lầm nhỏ không nên phạm tùy thời có thể dẫn đến nguy cơ lớn hơn, cho nên tôi mới có biểu lộ tức giận như vậy.”

“Nha, vậy là tốt rồi, đi thôi, đã không còn sớm.” Thương Hải Tình dẫn anh đi vào phía sau chụp ảnh.

Nhung khi cô quay người lại, Hàn Quang Lỗi lại là một trận nín thở.

Trên tấm lưng xinh đẹp của cô, thế nhưng chỉ dùng mấy sợi dây áo bắt chéo lên nhau tạo thành một hoạ tiết ấn tượng cố định phần vai áo, vạn nhất các sợi dây mỏng manh đó không chịu nỏi sức nặng của chiếc áo mà bung ra thì…

Sự tưởng tượng hoàn toàn đánh tan anh, chỉ có thể ngây ngốc đi theo tấm lưng xinh đẹp không ngừng kích thích hai tròng mắt anh, bước đi giống như bị thôi miên.

Bất quá sau khi chính thức bắt đầu chụp ảnh, anh sẽ không khổ.

Anh vạn lần không ngờ việc chụp ảnh lại có thể tiến hành thuận lợi như thế, cô gái nhiếp ảnh tên là Tiểu Triệu này tuy rằng là con gái, lại hoàn toàn hiểu được tâm huyết thú tính của nam nhi, nha, không, phải nói là khát vọng.

Cô mệnh lệnh bọn họ lúc nào cũng phải biểu lộ thâm tình, từng cử động của cơ thể để tạo tư thế đều làm cho anh hoàn toàn gần sát Thương Hải Tình. Anh có thể tận tình ôm lấy thắt lưng của cô thật lâu, thâm tình ôm, lại hoàn toàn sẽ không bị cô nghi ngờ động cơ của anh, thật sự quá tuyệt vời.

Hiện tại, mặt anh liền âu yếm tựa vào trước ngực cô, một tay ôm gọn thắt lưng của cô, một tay đặt phía sau gáy cô khẽ nâng nhẹ, hình ảnh xinh đẹp kia khơi gợi nhiệt huyết người ta sôi trào a.

Anh nghe được tiếng tim đập của cô, cảm thấy hô hấp của cô, xinh đẹp phập phồng, khe rãnh ẩn hiện mê người, da thịt trắng nõn không tỳ vết…… Hoàn toàn đều ở trong phạm vi tầm mắt anh, mặc anh thưởng thức.

Thương Hải Tình hoàn toàn không biết tâm tình hưng phấn của người đàn ông này, phối hợp với Hàn Quang Lỗi để chụp ảnh, cô chỉ cảm thấy thân thể của chính mình khẽ rung động, người không được tự nhiên, bối rối.

Cô nghĩ cũng chỉ là chụp ảnh, cũng không dự đoán được quá trình lại dày vò như vậy.

Cô không biết sức cuốn hút của Hàn Quang Lỗi lại mạnh đến như vậy, rõ ràng không cười, chỉ là hơi cong nhẹ khoé môi thôi nhưng lại bày ra bộ dáng gợi cảm khiến cho người ta muốn thét chói tai, nhịn không được miên man suy nghĩ — đôi môi mị hoặc như vậy, không biết khi chạm vào sẽ có tư vị như thế nào? (aaaaaa, sắc nữ)

Đáng giận Tiểu Triệu, không có việc gì làm cái gì thâm tình chăm chú nhìn? Dám muốn cô cùng Hàn Quang Lỗi kề nhẹ trán, làm ra tư thế tựa như chuẩn bị đón nhận nụ hôn nồng nhiệt, khiến cho cô cả người như là sắp bị lửa cháy lan ra đồng cỏ .

Đôi mắt của anh sáng quắc lại thâm sâu, tùy tiện liếc mắt một cái cũng có thể phát ra mũi tên xuyên thấu trái tim người ta, mà Tiểu Triệu lại còn muốn cô mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm, dũng cảm lại nhu tình nhìn chăm chú vào anh.

Trời ạ! Bọn họ dựa vào gần như vậy, cô ngay cả hô hấp đều khó khăn, làm sao có thể tiếp tục đây……

“Hải Tình, cậu không thể biểu lộ sự nhu tình được à, cậu làm gì phải bày ra bộ dáng dục tiên dục tử thế hả, cũng không phải chụp ảnh cấp ba, thực giả tạo.” Bỗng dưng, cổ họng Tiểu Triệu cao vút làm càn kêu to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.