Ông Xã Anh Là Ai

Chương 43: Chương 43: Chương 42




Chương 42

Thiên Thụ xách hộp cơm đi qua đi lại trước cổng công ty Vân Thượng.

Cô gái tiếp tân thấy Thiên Thụ thì lập tức nhiệt tình chào. “Tổng biên tập Hạ, chị lại… đến đưa cơm trưa cho tổng giám đốc ạ?”

Thiên Thụ bối rối, mặt suýt đỏ bừng lên.

Thực ra hôm qua cô không đưa cơm cho Viên Dã, mà là… Huống hồ tối qua khi ăn cơm, Viên Dã còn nói “buổi trưa không ăn” kìa. Lúc đó cảm giác tội lỗi dâng cao tới mức cô không ăn nổi cơm nữa. Lần này cô bé ấy còn nói cô “lại” đến đưa cơm trưa, cô cảm thấy đỏ mặt.

“Ưm… A… Phải… Phải rồi.” Thiên Thụ không dám đi lung tung nữa, nhấc hộp cơm chạy như bay về phía thang máy.

Thang máy lên tầng 38.

Rất yên tĩnh.

Thảm trải sàn bằng len dài rất đẹp, khi giẫm lên vẫn mềm mại, như mây như sương, không chút tiếng động. Giống như lần đầu cô đến, yên tĩnh lặng lẽ đến mức khiến cô có hơi hoảng sợ.

Thiên Thụ dè dặt đi thẳng, không thấy bóng trợ lý Phương, cửa văn phòng tổng giám đốc phía xa đang mở, lẽ nào Viên Dã lại đi họp rồi? Thiên Thụ nhớ lần cô vì cảm lạnh mà ngủ say trong văn phòng anh, không biết bây giờ…

“…Lượng tiêu thụ của ‘Phụ nữ online’ lần này đã tăng, nhưng hoàn toàn không đạt tới mức công ty yêu cầu. Tuy biên tập viên chúng tôi đều nỗ lực, nhưng với một tổng biên tập như thế… lúc nào cũng hoang tưởng đến những chuyện lãng mạn, hoàn toàn không biết yêu cầu của độc giả bây giờ là gì hết. Với suy nghĩ đó của cô ta, có cho thêm ba tháng thì cô ta cũng không đạt nổi yêu cầu của Vân Thượng.”

Trong văn phòng, bỗng vang lên một giọng nữ sang sảng.

Bước chân Thiên Thụ dừng lại.

Cô không cố ý nghe trộm, nhưng giọng nói ấy quá vang quá rõ, cho dù lưng cô quay lại với cửa phòng vẫn có thể nghe rõ mồn một.

Viên Dã ngồi sau bàn làm việc lật giở bảng biểu, lại lướt nhìn tạp chí mẫu, hơi cau mày, rồi đan hai tay vào nhau. “Thế nên?”

“Nên, tôi cảm thấy tòa soạn nên thay đổi phong cách, đổi ngay chủ biên!” Đại mỹ nhân dũng cảm bước thêm một bước.

Viên Dã nhướng mày, giở tạp chí để bên cạnh.

Đại mỹ nhân nhìn sắc mặt của sếp, dũng cảm nói tiếp. “Sếp à, anh không thể chiều chuộng cô ta mãi được. Tuy anh cho cô ta một tòa soạn, như cho cô ta một khoảng trời tự do, nhưng thực ra cũng đồng nghĩa anh đã cho cô ta vốn liếng để trở nên cố chấp với cuộc sống, làm cô ta luôn cứng đầu cứng cổ. Mấy hôm nay ở bên cô ta, tôi đã nhìn rõ hết rồi.

Cô ta vẫn chưa cạn tình với người đàn ông trước kia, tuy hai người đều có chồng có vợ nhưng kỳ thực vợ của Đàm Thiên Ân ngoại tình, hôn nhân tan vỡ, căn bản là muốn quay lại tìm cô ấy. Còn cô ta thì cứ thấy anh ta vẫy lại lao tới, đuổi thì đi, không có chút khí khái nào! Hơn nữa cô ta và một cậu nhiếp ảnh gia trong tòa soạn có quan hệ không bình thường, tuy cậu bé ấy còn nhỏ, nhưng người sáng mắt vừa nhìn cũng thừa biết cậu ấy thích cô ta.”

Viên Dã hơi nhíu mày. “Những chuyện này, tôi đều biết.”

“Anh biết hết?”, đại mỹ nhân hình như sửng sốt. “OK, nếu sếp đã biết thì tôi cũng chẳng cần phải nói nữa. Công việc này tôi không muốn tiếp tục, anh cử người khác tới tòa soạn đi. Tôi, không làm nữa!”

Đại mỹ nhân hình như tức giận, quay người bỏ đi.

Viên Dã chưa kịp gọi lại thì bên ngoài bỗng vẳng đến tiếng “ầm” cực lớn.

Đại mỹ nhân mở tung cánh cửa.

Hạ Thiên Thụ đờ đẫn đứng bên ngoài.

Hộp cơm rơi xuống đất, cơm canh đổ tràn.

Đan Lâm bỗng nhìn thấy Hạ Thiên Thụ, vẫn hơi kinh ngạc.

“Hóa ra…”, mắt Thiên Thụ đã rưng rưng, “Hóa ra… anh cử cô ta tới để giám sát em?”

Viên Dã đứng lên.

Môi Thiên Thụ run run, những giọt nước mắt to long lanh trong đôi mắt cô. “Hóa ra… Hóa ra trong mắt anh, em không đáng để tin tưởng… Hóa ra… Hóa ra anh xem em như thế… Em biết, em biết có vài chuyện em làm không đúng, nhưng… nhưng em chưa từng giấu anh, chưa từng lừa dối anh! Viên Dã, em luôn tin tưởng anh, tin tưởng tình cảm giữa anh và San San, buồn cho Quan Nguyệt Tịnh mà anh đã mất đi, em tưởng anh cũng nhìn em bằng một tấm lòng như thế, tuy… tuy chúng ta giống như vợ chồng giữa đường, luôn xa lạ, không thể gọi là hiểu nhau, nhưng… nhưng em không nghĩ tới những chuyện anh làm với em…

Hôm nay… Hôm nay em định đến để xin lỗi anh, vì hôm qua em gặp Thiên Ân… Nhưng… Nhưng.. em buồn quá, anh lại xem em như thế… Anh lại cử Đan Lâm tới tòa soạn giám sát em!”.

Thiên Thụ gào lên, nước mắt tuôn rơi.

Sắc mặt Viên Dã đông cứng, anh bước lên một bước như định nói gì đó.

Nhưng Thiên Thụ đang đau lòng, đã không còn muốn nghe nữa.

“Viên Dã… Chúng ta ly hôn đi!”

Thiên Thụ khổ sở hét lên, rơi nước mắt, quay lưng bỏ chạy.

Đan Lâm đờ người.

Quay lại nhìn Viên Dã.

Gương mặt Viên Đại Boss đông lạnh đến cực điểm, đôi mắt sắc bén ấy trong tích tắc hạ xuống âm độ. Anh như định bước đi, nhưng lại siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn quay lại, trở về bàn làm việc của mình.

Sắc mặt, như băng.

Thiên Thụ khóc, quay về tòa soạn “Phụ nữ online”.

Các biên tập viên đều thấy tổng biên tập mắt sưng đỏ, nước mắt đầm đìa lao như gió vào văn phòng, mọi người đều nhìn nhau không biết nên nói gì. Thiên Thụ lên thẳng lầu ba, mở cửa văn phòng, rồi bắt đầu thu dọn nhanh đồ đạc.

Tiểu Vi xông vào, giữ lấy tay cô. “Thiên Thụ, sao vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?! Tại sao công ty Vân Thượng gọi điện đến, tổng biên tập tòa soạn đổi thành Đan Lâm?! Hai người sao vậy, cậu và Đại Boss lại cãi nhau hả? Rốt cuộc cậu nói gì mà làm anh ấy không vui? Thiên Thụ, Thiên Thụ!”

Thiên Thụ hất tay Tiểu Vi ra. “Phải phải, lần nào cũng là tôi làm anh ấy giận, lần nào cũng là tôi làm anh ấy đau lòng, lần nào cũng là lỗi của tôi! Nhưng sao anh ấy không nghĩ hộ tôi, ký ức ba năm nay tôi không có, tôi không biết mình từ đâu tới, cũng không biết mình sẽ đi đâu! Tôi phải đối xử với anh ấy thế nào? Người chồng bất ngờ xuất hiện, đứa con bất ngờ có được! Tiểu Vi, ba năm trước tôi còn đang xem mắt, là cô gái chưa kết hôn nhưng khi tỉnh dậy, tôi bỗng biến thành mẹ người khác!

Các người có nghĩ đến tôi chưa? Các người có nghĩ hộ tôi chưa? Các người có biết đối diện với tình huống đó, tôi phải tiếp tục cuộc sống này ra sao không? Nếu tôi yêu, đón nhận như các người hy vọng, thế thì ai mà biết có ngày nào đó tôi lại xuyên không về hay không? Cuộc sống này tôi chẳng có gì cả, tôi lại biến trở lại là Hạ Thiên Thụ xưa kia!

Các người có nghĩ thay cho tôi chưa?!”

Tiểu Vi sợ hãi trước tiếng hét đau đớn của Thiên Thụ, há miệng trợn mắt đứng đờ ở đó, mãi sau vẫn chưa phản ứng.

Thiên Thụ chùi nước mắt. “Dù sao cuộc đời này cũng không phải cuộc đời của tôi, phải làm sao, cứ để anh ấy đi đi! Dù sao tôi cũng là một biên tập viên nhỏ nhoi đến không thể nhỏ nhoi hơn, ngu ngốc đến không thể nào ngu ngốc hơn, không phải sao?”

Thiên Thụ chụp lấy túi của mình, đẩy Đồng Tiểu Vi ra, bỏ chạy ra khỏi tòa soạn.

Tiểu Vi vô thức đuổi theo. “Thiên Thụ… Chuyện đó… Thực ra không phải như cậu tưởng… Bọn này…”

Thiên Thụ rơi nước mắt, bỏ chạy như điên ra ngoài.

Tiểu Vi dừng lại.

Nhìn bóng dáng thương tâm của bạn, không nhịn được, cô lấy điện thoại ra gọi. “Tôi là Tiểu Vi… Chúng ta có phải đã sai rồi không? Có phải đã… bức bách Thiên Thụ quá không? Có phải nên… nói hết tất cả cho cô ấy nghe?”

Đêm lạnh.

Gió lạnh lá rơi, cô đơn tịch mịch.

Trong đêm lạnh lẽo tiếng gió điên cuồng gào thét, đau buốt tận xương.

Một bóng dáng nhỏ bé ngồi bên lùm cây ven đường, gục mặt vào lòng bàn tay, nhưng vẫn cảm thấy nước mắt từng giọt chảy qua kẽ tay, rơi xuống đất, làm ướt một khoảng.

Lâu rồi chưa buồn như thế, lâu rồi lâu rồi.

Nhưng luôn tươi cười, nhưng luôn vui vẻ đón nhận những ngày tháng sau khi xuyên không.

Người chồng xa lạ, gia đình xa lạ, con gái bỗng nhiên có mặt, công việc thay đổi. Cô ngỡ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi thứ đều trở nên tuyệt diệu. Nhưng thực ra ngoảnh lại rồi mới phát hiện, hóa ra mọi thứ thật sự chỉ là một giấc mộng.

Cô mãi mãi không đoán được nội tâm đàn ông, anh cũng mãi mãi không thể hiểu tâm trạng của cô. Tuy cô hưởng thụ thế giới sau khi xuyên không, nhưng cũng sợ thế giới đó, cô không biết bao giờ, có lẽ sau khi cô ngủ một giấc, tỉnh dậy, mọi thứ lại biến mất. Cô sợ chuyện đó, cô lo nó xảy ra. Cô cảm thấy mọi thứ đều không nắm chắc được, mọi thứ chỉ như một giấc mơ.

Tuy cô cố gắng thích ứng với giấc mơ đó, nhưng… nhưng giấc mơ đã tát cho cô một cái, khiến cô đau đến tận tim óc.

Anh… cho cô tự do, người đàn ông cho cô tòa soạn ấy, lại… sắp xếp Đan Lâm ở cạnh cô?

Khoảnh khắc nghe anh và Đan Lâm nói chuyện, nước mắt cô như chực trào ra.

Sao anh có thể không tin cô đến thế? Sao có thể cử người theo dõi cô? Tuy thường xuyên gặp Tiểu Mạc, tuy thấy Đàm Thiên Ân đau lòng vẫn khiến cô xót xa, cảm thấy thương cảm, nhưng, cô biết thân phận mình, biết mình đã gả cho anh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện sai trái, tuyệt đối sẽ xứng đáng với gia đình này… Nhưng… Nhưng anh lại làm chuyện đó? Cảm giác không được tin tưởng thật sự rất đau đớn!

Nếu đã không tin, nếu đã ghét bỏ, thế thì… ly hôn đi! Từ nay đường ai nấy đi, chân trời góc bể xa cách, không qua lại với nhau nữa.

Nhưng… Nhưng tại sao tim lại đau như thế, tại sao lại buồn đến thế.. tại sao lại muốn khóc… muốn khóc thật to…

Thiên Thụ bịt miệng.

Có thứ gì đó bỗng nhẹ nhàng liếm bàn tay cô.

Thiên Thụ nước mắt mờ nhòa ngẩng đầu lên.

Bạch Tiểu Lang đang ngồi cạnh cô.

Nó đang thở phì phò, còn rất dè dặt, như muốn an ủi cô vậy, thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm mu bàn tay cô.

Thiên Thụ ngồi đó.

Bỗng cảm thấy cô không còn sợ Bạch Tiểu Lang nữa, nhìn thấy nó đang an ủi, thậm chí một cảm giác đau buồn bỗng ập đến như thủy triều.

Có một bóng người hơi lách sang, bước tới.

Ngón tay dài đưa ra, nhẹ nhàng vuốt đầu Bạch Tiểu Lang.

Thiên Thụ ngước lên, nước mắt lưng tròng.

Ánh đèn chiếu trên gương mặt non trẻ nhưng xinh đẹp của cậu, đôi mắt trong veo.

Cậu lại đưa tay ra, giống như xoa đầu Bạch Tiểu Lang, lại nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Nước mắt của Thiên Thụ trong phút chốc rơi xuống.

“Tiểu Mạc…”

Không còn kiềm chế nữa, cô thỏa sức khóc to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.