Ánh mắt ánh mắt, ngôn từ lạnh như băng.
Giống như chỉ cần Phó An Nhiên hơi dùng lực một chú, Tô Lương sẽ vĩnh viễn nói tạm biệt vớ cái thế giới nà.
"Tiểu thư. . . . . ." Ngân Lang vội vàng đi lên trước, muốn ngăn cô lại, chỉ là lúc ánh mắt nhìn đến con ngươi băng lạnh của cô, hắn dừng bước .
Phó An Nhiên lúc này phó cực kỳ nguy hiểm!
Nhìn thấy cử động của Ngân Lan, khoé môi Bùi Thanh Dật câu khởi một độ cong, chỉ là khi độ cong của khoé môi của anh vẫn chưa hé ra hoàn toàn, ánh mắt giống như tảng băng bắn thẳng đến người anh.
"Cút vào!"
Bùi Thanh Dật nhún nhún vai không sao c, nhìn Phó An Nhiên, ngả ngớn cười một tiếng, tiện tay lấy ra thuật đao hàng đầu từ trên người, khẽ khàng khoa tay múa chân ở trên cổ của mình một chút, rồi mớinghênh ngang đẩy cửa phòng giải phẩu ra.
Cho nên nói, giả trang heo ăn cọp cái gì, ghét nhất .
Người của Phó gia, thật đúng là không có một ai tốt!
Một giây sau cùng trước khi Bùi Thanh Dật ở tiến vào phòng giải phẩ, trong lòng phỉ phúc.
"Phó tiểu thư, chúng tôi biết tâm tình của cô hiện giờ, nhưng xin đừng tổn hại tới Tô tiểu thư, cô ấy. . . . . ."
"Cô ta chính là nhiệm vụ lần này của các người?" Giọng nói bình bình đạm đạm trực tiếp cắt đứt lời nói của binh lính hàng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Ngân Lang.
Ngân Lang gật đầu.
Hơi thở quanh người Phó An Nhiên liền thay đổi trong nháy mắt.
Con ngươi của cô vẫn lạnh băng như cũ, lực đạo trên tay lại giảm đi không ít, chỉ là sát ý trong lòng cô ngày càng bành trướng
Nếu như không phải bởi vì cô gái đáng chết này, hiện tại Phó Quân Hoàng cũng sẽ không nằm trong phòng giải phẫu, sống chết chưa biết.
Tô Lương cảm giác bản thân cũng rất nhanh sẽ chết, chết ở trong tay cô gái nhỏ nhìn như vô hại trước mắt này.
Khí tức trên người Phó An Nhiên làm cô ta cảm thấy nguy hiểm, mà loại cảm giác nguy hiểm này, cô ta chỉ từng cảm nhận được ở trên người một người.
Diêm Tử Diệp.
Người đàn ông vui buồn thất thường đó, tên tuổi huyết sắc diêm la lừng lẫy trên xã hội.
Mười một năm trước, Diêm Tử Diệp với tư cách là đưa nhỏ một tay Tần Lam đương gia Tần gia nuôi lớn, nhanh chóng trà trộn vào Tần gia, hơn nữa năng lực bản thân hắn không tầm thường, danh tiếng trên xẽ hội cũng không nhỏ.
Cũng chưa từng nghĩ, Diêm Tử Diệp đó nhìn trung thành như chó, cuối cùng lại phản bội Tần Lam, đoạt quyền, mưu sát, thương vị, thật sự là diễn còn đặc sắc hơn so với kịch truyền hình.
Tần Lam chết, nguyên nhân cái chết không rõ, mà ở trong mắt mọi người hung thủ cũng đang không ngừng tìm kiếm người đã sát hại Tần Lam, đây hoàn toàn là một chuyện đáng buồn cười trên đời.
Diem Tử Diệp nổi danh là lãnh huyết vô tình và tàn khốc hung ác, chẳng qua năm gần đây, thủ đoạn lamg việc của Diêm Tử Diệp càng máu tanh bạo lực, ngay cả bản thân hắn cũng điên cuồng làm người ta sợ.
Cấp trên sợ Diêm Tử Diệp huyên náo quá lớn, vì vậy, cô bị phái đến nằm vùng bên người Diêm Tử Diệp.
Trong hai năm cô nằm vùng, cô cũng không lấy được chút tin tức hữu dụng nào từ nơi đó, thậm trí còn không cẩn thận tiết lộ ra rất nhiều hành động cơ mật, mà cô thậm trí từ lúc bắt đầu đến cuối cùng cũng không biết, từ lúc vừa bắt đầu, Diêm Tử Diệp đã biết cô là nằm vùng.
Điều duy nhất cô biết chẳng qua là, Diêp Tử Diệp luôn có thói quen mang theo một đôi bao tay màu trắng.
Đợi ở bên cạnh hắn gần hai năm, cô luôn cẩn thận khắp nơi, cũng không nghĩ tới, cuối cùng cô vẫn bị bại lộ. Cô vĩnh viễn đều không thể quên, lúc cô chạy trốn từ bên người Diêm Tử Diệp, ánh mắt của hắn nhìn cô. Ánh mắt đó làm trong lòng cô sinh ra sợ hãi.
Mà cô gái trước mắt cô, lại làm cô càng thêm sợ hãi, lạnh lẽo truyền tới từ đáy lòng, làm toàn thân cô không nhịn được run rẩy.
Hiện tại, cô gái nhìn như vô hại này, là muốn giết cô thật!
Cũng chính lúc sợ hãi trong lòng Tô Lương đạt đến điểm giới hạn, cửa phòng giải phẫu phịch một tiếng bị kéo ra, vốn Phó An Nhiên đang đưa lưng về phía cửa phòng giải phẫu, bỗng vứt Tô Lạnh vật cầm trong tay qua một bên, xoay người....
Trong con ngươi lạnh như băng chứa một tia lo lắng không dễ phát giác.
Vậy mà lúc Phó An Nhiên thấy bóng dáng đứng ở cửa phòng giải phẫu kia, cả người cô cũng ngây ngẩn cả người.
Mọi người xung quanh cũng sửng sốt.
Vị thủ trưởng này, anh không nên không phối hợp với công việc của chúng tôi như vậy!" Trong tay Phó viện trưởng còn cầm dao giải phẫu vẻ mặt gấp gáp đứng ở phía sau bóng dáng đó.
Mà ở sau lưng Phó viện trưởng, đứng một đám y tá và trợ lý vẻ mặt khẩn trương cao độ.
Thủ trưởng này chính là cấp trên tự mình đưa tới, nếu như có một chút gì ngoài ý muốn, bọn họ một người cũng không thoát khỏi trách nhiệm!
Mới vừa rồi bọn họ vừa mới lấy đầu đạn từ trên bả vai và trên ngực anh ra, vốn Phó Quân Hoàng đang nằm trên bàn mổ phải tiếp tục hôn mê dột nhiên tỉnh lại, anh không để ý bọn họ khuyên can, giằng co, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã đứng dậy rời khỏi phòng giải phẫu.
Bọn họ chưa từng trong thấy người bệnh nào như vậy, chưa bao giờ!
Trong con ngươi u ám như đêm tối là một mảnh mờ mịt, Phó Quân Hoàng giống như đang tìm tìm kiếm cái gì trong đám người, khi anh thấy bóng dáng kia có chút cứng nhắc, trong con nguwoi mờ mịt xoẹt qua một tia sáng, bước chân của anh trầm ổn, từng bước từng bước một đi về phía bóng dáng kia.
Phó An Nhiên liền đứng tại chỗ, yên lặng nhìn bóng dáng rõ ràng lay động kia, cố sức chậm rãi đi về phía cô. Nét mặt của cô lạnh nhạt, khóe môi mang theo một tia cười nhàn nhạt, dịu dàng nhìn anh bước từng bước một đến gần cô.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Binh lính hàng đầu liếc nhìn lão đại nhà mình nghĩ đi lên đỡ, liền lập tức sửng sốt tại chỗ.
Chưa bao giờ từng thấy lão đại cười qua, cười.
Đó là cười đi? Cho dù độ cong khóe môi của anh rất cứng nhắc, nhưng đối với Phó Quân Hoàng gần như mất đi tất cả vẻ mặt mà nói, kia thật sự là nụ cười, một nụ cười đơn giản lại làm cho bọn họ khiếp sợ.
Thì ra, cô gái đó thật sự là người lão đại cứu chuộc, anh, cứu chuộc duy nhất.
Ngân Lang đứng nghiêm tại chỗ, hai tay rũ xuống bên người, hai quả đấm nắm chặt, nếu không phải bởi vì hắn không bảo vệ được chủ tử, hiện tại lão đại của họ cũng sẽ không....
Bùi Thanh Dật tà tà dựa vào cửa phòng giải phẫu miệng chơi đùa dao giải phẫu, vẻ mặt thú vị nhìn hết thảy trước mắt.
Lúc Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng ôm Phó An Nhiên vào trong ngực, giọng nói của anh hơi có vẻ máy móc, nhỏ nhẹ vang lên bên tai cô:
"Cảm ơn đã chờ anh. Anh đã trở về."
Trong nháy mắt đó, ánh mắt Phó An Nhiên đã ươn ướt.
"Ừ. Hoan nghênh trở lại." Giọng nói của cô lạnh nhạt bình thản.
Mà anh, cứ như vậy, đặt hơn nửa sức lực cơ thể trên người cô, an ổn ngủ.