Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 72: Chương 72: CHƯƠNG 69.2




Hôm nay, các diễn đàn của Ngân Dực đều sôi sục, có một tiêu đề “ Tôi muốn khiêu chiến võ thuật của các người, cho các người biết võ thuật như thế nào là chân chính” tiêu đề làm cho mọi người trở nên sôi nỗi.

Tiêu đề này chính là một người của Đại Hàn đề cập, người nọ không thể tìm từ hay, Hoa Hạ cùng Đại Hàn lại tiến hành tranh đấu, hắn lại đi khiêu chiến võ thuật của Ngân Dực, hơn nữa còn tỏ vẻ, hắn muốn khiếu chiến Phó An Nhiên.

Tiêu đề này được truyền ra, chỉ trọn vẻn 2 giờ, đã có mấy ngàn bình luận trả lời.

Không ít bình luận thống nhất nói: SB, biết cái gì gọi là võ thuật sao?

Nhiều lời bình luận nhất quán như vây, không có một ai bình luận thêm.

Bọn người này thật là cực phẩm, không biết xấu hổ mà trên diễn đàn công khai khiêu chiến một nữ sinh.

Phó An Nhiên? Tuy rằng nghệ thuận đánh cờ của cô rất lợi hại, nhưng đâu nghe tới cô là cao thủ võ thuật? Tên đó có mắt mà như mù hay sao?

Lãnh đạo của Ngân Dực nhìn thấy lời khiêu chiến này, đều nóng lên.

Trên tầng cao nhất, một đám lãnh đạo ngồi họp, thân phận của Phó An Nhiên hiện tại mà không biết thì xem như đã chết, một đám người bận đến không kịp thở, cuối cùng hiệu trưởng chỉ còn cách gọi điện thoại cho quản gia của Phó lão gia, hỏi xem nên xử lí thế nào.

Lão quản gia không cho ý kiến chính xác, nhưng bọn họ nhớ được, lão quản gia đã nói, để bọn họ tự nháo, đến lúc đó đều phế, sau đó sẽ tự yên.

Nghe được lời của lão quản gia, bọn họ đều yên tâm.

Hiên nhiễn, cái tên này không phải là đối thủ của Phó tiểu thư. Một khi đã như vậy thì bọn họ không cần lo lắng.

“Nữ thần, cô nhìn cái tiêu đề này, làm cho người ta tức chết.”

An Nhiên vừa mới bước vào Thất ban, có người chạy đến chỗ An Nhiên, đem điện thoại có tin tức đang cầm đưa cho An Nhiên nhìn.

Khi An Nhiên không chút khách khí đối với bọn Đại Hàn, hơn nữa như nữ thần dường như lạnh lùng đối với lời của người khiêu chiến kia ( tên Đại Hàn), hình tượng của An Nhiên trong lòng bọn họ đã cao thêm không ít, thậm chí, từ nữ thần đã xưng hô càng thuận miệng.

Người ở Thất ban rất có sự ăn ý , không phân biệt là nam hay nữ đều thống nhất gọi An Nhiên là nữ thần.

An Nhiên nhìn nội dung của tiêu đề, ai có thể nói cho cô biết từ khi nào Thái cực quyền lại trở thành môn võ của Đại Hàn?

“Woa, mọi bình luận ở phía dưới đều giống nhau?” Tô Nặc dựa vào trên người An Nhiên, xem bình luận mà tò mò hỏi.

Cố Hữu không nói chuyện, cậu đã chuẩn bị thật tốt để xử lí đám người kia.

An Nhiên nhìn một loạt bình luận giống nhau, khoé mắt cô hơi giật vài cái.

“Nữ thần, cô sẽ tiếp nhận sao?” Nam sinh kích động nhìn An Nhiên, trong cảm nhận của thất ban, mọi chuyện sẽ được An Nhiên giải quyết thuận lợi.

Mọi tầm mắt đều nhìn An Nhiên, lỗ tai toàn bộ dựng lên, bọn họ đang chờ An Nhiên trả lời.

An Nhiên nhìn tài khoản của người nam sinh kia, sau đó tự bình luận một dòng, dưới ánh mắt của mọi người cô lạnh lùng đi về chỗ ngồi.

Người nam sinh đó hơi nghi ngờ, nhìn thấy tin nhắn trả lời, người học sinh nam đó nhất thời hỗn độn.

-----SB, biết cái gì gọi là võ thuật sao?

Nhưng cái đáng nói là, ở đó còn thêm một câu: Phó An Nhiên, hãy nhớ.

Ni mã*! Đáng khinh!

*******************************************

• Ni mã: một câu chửi tục của TQ, mình không biết edit ntn nên để nguyên văn.

********************************************

Mọi người đang chờ tên nam sinh hồi hồn, người nam sinh đen mặt đem điện thoại đưa cho người ở gần hắn nhất, không nói gì chỉ nghẹn họng.

Nhưng khi nhìn kia ( tên nam sinh) đã hồi hồn, nhất thời mọi người trở nên hỗn độn, Phó An Nhiên này có phải khí phách quá mức.

Nhưng mà, mẹ nó! Mọi chuyện của nữ thần làm chính là không giống với người thường, bọn họ vốn cho là sẽ nhìn thấy một trận tức giận, lại không nghĩ tới, chuyện vậy mà Phó An Nhiên lại trả lời bình luận?

Sau khi An Nhiên bình luận được vài phút, trong nháy mắt, toàn bộ người ở diễn đàn run sợ, Phó An Nhiên này không phải quá mức khí phách? Trực tiếp mắng tên đó?

Nhưng càng đùa giỡn, không biết là ai, dưới danh nghĩa của lời nói An Nhiên, tính cả tin của An Nhiên bình luận, lập tức, dưới cái bình luận của An Nhiên mọi người đều thống nhất.

Cho nên, người luôn luôn nhìn bình luận, nhìn thấy bình luận đồng loạt của Ngân Dực, bọn họ ( người của Đại Hàn) liền tức đến hộc máu.

“Đám người Hoa Hạ này khinh người quá đáng!” Lí Cùng Huân đạp tay vào bàn một cái, đứng dậy nhìn bình luận trên màn hình.

“Một đám người yếu thế.” Kim Mẫn Tích cười nhạo, “Bọn họ không dám ứng chiến.”

“Là Phó An Nhiên trả lời. " Hàn Dạ Anh đột nhiên nói.

Nhưng khí, bọn họ nhìn thấy bình luận đó, bọn họ muốn bình luận lại thì nhìn thấy đồng loạt bình luận, mặt bọn họ nhất thời tái lại.

" Đùa giỡn chúng ta ! " Bọn người Đại Hàn nhất thời nổi giận.

Mà khi đám người ngày nổi giận hậu quả sẽ là gì ? Một đám người đần độn đi đến phòng học của An Nhiên, để tìm người.

Khi đám người kia tới Thất ban, mọi người đều hừng hực khí thế, tuy bọn họ muốn xem bát quái, nhưng học sinh Ngân Dực đoàn kết nhất, vẫn là mọi người đoàn kết đứng lên, đồng loạt đối ngoại.

" Tôi muốn gặp Phó An Nhiên. " Lí Cùng Huân nói bập bẹ nói tiếng Hoa, hắn hướng về người gần hắn nhất mà nói.

Tên nam sinh đó chính là người đưa điện thoại cho An Nhiên, hắn liếc Lí Cùng Huân một cái, sau đó cười cười, “Mọi người đến đây xem, đây là người có nghệ thuật đánh cờ rất lợi hại Lí Cùng Huân.”

“Lí Cùng Huân? Là cái người mà thua nữ thần của chúng ta ? " Có người hiếu kì nói.

" Ai da, thần tượng, ký tên, người mà nghệ thuật đánh cờ tốt như vậy, tôi chưa từng thấy qua. " Một người nữ sinh cầm một cuộn giấy, bên ngoài cười nhưng bên trong khi không đang nhìn Lí Cùng Huân.

Đám người này tự tiện tìm đến ban của bọn họ, đây không phải là tìm chết hay sao ? Không ép chết bọn họ, cũng làm cho bọn họ không có mặt mũi đi về.

Người không coi ai ra gì Lí Cùng Huân, khi nghe nói câu kế tiếp thì mặt đều đen.

Kim Mẫm Tích đứng dậy : " Thế nào, các người không dám nghênh chiến ? "

" Ai đa, nhìn cái người này xem. " Người nữ sinh tay đang cầm cuộn giấy khoanh hai tay trước ngực chậc chậc hai tiếng, " Nhìn thấy nữ thần của chúng tôi có thân thể gầy gò… Chậc chậc, thật là chưa thấy qua người không biết xấu hổ đến vậy. "

" Thiến Thiến, cậu nói vậy là không đúng. Đó là văn hoá truyền thống, cậu không biết sao ? Bẻ cong sự thật, cưỡng chế cướp người, còn tên người gỗ này đến tìm nữ thần của chúng ta mà luận võ, cậu còn bất bình gì ? Không thể trách người ta biết không ? "

Mọi người đều bắt đầu diễn cùng.

An Nhiên không di chuyển, vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn người đứng ở cửa.

Nhóm người này (nhóm người Ngân Dực) ở mọi nơi mọi lúc đều rất dễ thương.

Kim Mẫm Tích đẩy người ở bên cạch ra, sắc mặt giận dữ nhìn mọi người : " Tôi tìm Phó An Nhiên ! "

" Muốn làm gì ? " Người bị đẩy sắp ngã được người khác đỡ dậy, sắc mặt giận dữ nhìn Kim Mẫn Tích.

Hàn Dạ Anh trong lòng thầm kêu, Kim Mẫn Tích này có tính khí thô bạo, nếu động thủ trong này, như vậy…

" Kim Mẫn Tích, chúng ta… " Hàn Dạ Anh nói chậm, Kim Mẫn Tích đã đi vào bên trong, hắn dựa vào thân người cao lớn của bản thân, mà bước vào trong lớp.

Nhiều học sinh bị hắn đẩy ngã.

Kim Mẫn Tích đẩy người, phát ra nhiều tiếng thô bạo ; nhưng bọn họ không ra tay.

Bọn họ nếu chỉ phòng thủ, nếu bọn họ ( người Ngân Dực) cùng tiến lên, thì bọn này ( đám người Đại Hàn) không phải là đối thủ, nhưng đám người Đại Hàn này nếu đánh nhau với học sinh Ngân Dực, sẽ gây thương tổn hai bên.

Trên đường, không còn học sinh té ngã nữa, mọi người dùng máy ảnh chụp lại hình ảnh những học sinh đang nằm xuống đất, sau đó, nằm trên mặt đất giả chết tất cả.

Hàn Dạ Anh được coi là tương đối bình tĩnh, cô rõ ràng nhìn thấy Kim Mẫn Tích làm sao mà xông vào, nhưng hắn không dùng sức, làm sao mà đám người Hoa Hạ lại té trên mặt đất mà không đứng dậy !

Khi nhìn thấy bọn họ nằm trên mặt đất mà rên rỉ không thôi, lòng của cô nhất thời dao động.

Người Hoa Hạ thật ngoan độc !

Nhưng bọn họ nhìn cô với ánh mắt như vậy là sao ? Như thể là đang quang minh chính đại mà bị đám người bên cô ức hiếp.

Khi Kim Mẫn Tích đi tới chỗ của An Nhiên, hắn cao ngạo nhìn Phó An Nhiên, lạnh lùng nói :

" Tối muốn khiêu chiến cô "

An Nhiên không nhìn.

Tô Nặc nhìn chằm chằm Kim Mẫn Tích, bĩu môi, người này có chút yếu, còn không bằng bảo vệ bên người của chú nhỏ.

Cố Hữu thấy An Nhiên không có phản ứng nào, chỉ thấy cô nhìn cuốn sách tài chính và kinh tế, tư thế của An Nhiên, cậu không thể hiểu An Nhiên, huống chi cái người kia quá đáng.

" Phó An Nhiên, mày (mình ko biết edit ntn nên xưng thế này) không biết, tao… "

Bịch ----- !

Cái người đang nói chuyện đột nhiên quỳ xuống đất !

Kim Mẫn Tích cao 190cm, ầm một cái quỳ xuống đất, như một tiếng nổ, mọi ánh mắt đều nhìn lên người An Nhiên.

Mọi người không thấy Kim Mẫn Tích làm sao mà quỳ xuống, nhưng khi hắn quỳ xuống, mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

Người giả chết, lấy di động ra cái gì nên chụp đều chụp lại hết, rồi sao đó tiếp tục giả chết.

Kim Mẫn Tích quỳ gối trước bàn của An Nhiên, sắc mặt vặn vẹo.

Tô Nặc sùng bái nhìn An Nhiên, cô vừa nhìn thấy Tiểu Nhiên ra tay, tuy rằng rất nhanh, nhưng cô ở gần nhất nha, mọi hành động đều nhìn thấy hết.

" Ôi bạn, bạn đang làm gì vậy ? Còn chưa đến năm mới mà ". An Nhiên làm như kinh ngạc, ánh mắt cũng lạnh xuống vài phần.

" Tiểu Nhiên cậu thật hay, cho dù là mừng năm mới cũng không thể cho hắn hồng bao, hắn không phải còn con nít. "

Một câu nói của Tô Nặc, làm cả phòng đang yên lặng nhất thời phá lên một trận cười.

Khoé môi của Cố Hữu cũng run rẩy mấy cái.

An Nhiên cười nói, " Đúng vậy, hắn ta cũng không còn là con nít. "

Sắc mặt Kim Mẫn Tích vặn vẹo, Li Cùng Huân cùng Hàn Dạ Anh nhanh chóng tiến lên, đỡ Kim Mẫn Tích đứng dậy, nhưng cả người Kim Mẫn Tích như đứng không vững, trán của hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút thống khổ.

" Phó An Nhiên, mày đây là vũ nhục ! " Lí Cùng Huân phẫn nộ nói.

" Vũ nhục ? " An Nhiên mới đem quyển sách từ trên tay bỏ xuống, cô từ từ đứng dậy, cô cao 162cm trong khi đó Lí Cùng Huân ở trước mặt cao 185cm, có vẻ cô nhỏ, nhưng khí thế trên người cũng làm cho mọi người chú ý vài lần.

" Các người biết cái gì tên là vũ nhục sao ? " Khoé môi An Nhiên nhàn nhạt cười.

Sắc mặt Lí Cùng Huân khó coi, Hàn Dạ Anh muốn đem Kim Mẫn Tích rời khỏi nơi này, nhưng khi cô còn chưa mở miệng nói chuyện thì Kim Mẫn Tích đã mở miệng:

" Phó An Nhiên, mày không dám cùng tao khiêu chiến ! Lũ Hoa Hạ các người là một đám nhu nhược ! Các người… "

Phịch----

Một quyển sách không chút khách khí dán trên mặt của Kim Mẫn Tích, chỉ thấy Cố Hữu không biết khi nào đã đến bên cạnh của An Nhiên, trên gương mặt sạch sẽ kia lộ ra vẻ mặt chán ghét.

" Vũ nhục người dân Hoa Hạ, mày dám. " Tiếng nói thanh nhã vang lên nồng đậm hàn ý.

Chẳng ai ngờ tới, vị thiếu niên thoạt nhìn ôn nhu, vậy mà có sức mạnh như thế, ánh mắt băng hàn như muốn đem người khác đóng băng.

Cố Hữu, đời thứ ba của Cố gia, quả nhiên, không phải dễ chọc.

" Tôi muốn tố cáo các người ! " Ánh mắt của Hàn Dạ Anh giận đến đỏ, Đại hàn dân quốc, gia tộc của cô tồn tại đã rất lâu, chỉ cần mấy người này cung kính gọi cô là Hàn tiểu thư, nhưng khi cô đến Hoa Hạ, chỉ có vài ngày, mà nơi này không chào đón cô, bị người khác khinh thường, chậm chí là chán ghét.

Cô cũng không rõ, vì sao bọn người Hoa Hạ ăn trộm này, thế nào vô liêm sỉ như vậy ?

Nhưng hiện tại, bọn tự công khai mà ra tay

" Tốt, chúng ta cùng đi. " Một giọng nữ vang lên, người đó là tân lớp trưởng của Thất ban, tên là Hứa Anh Thiến, người này chính là bao che khuyết điểm, trong ban mọi người gọi cô là Thiến Thiến.

Hứa Anh Thiến vừa nói xong, mọi người đang xem kịch vui bỗng nhiên toàn bộ nằm trên mặt đất, bắt đầu rên rỉ.

Chúng ta làm như thế này, để mọi người cùng xem, xem sẽ tin ai !

Ở trên địa bàn của bọn họ mà muốn ra oai ? Không biết người của Hoa Hạ đều có cao thủ ẩn danh ? Chính là muốn chết !

" Đã muốn khiêu chiến, tôi liền tiếp. " An Nhiên đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của cô làm cho cả người Kim Mẫn Tích phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.