Editor: Norah
Lúc ăn cơm, ông cụ Cố và Cố Hữu đều bị giữ lại, thức ăn lúc này đây đều là cô giúp việc nấu, bọn An Nhiên vây tại một chỗ, gần như xem ảnh chụp cả buổi chiều, cụ Phó thỉnh thoảng còn có thể lại đây nói vài câu.
“A đúng rồi, vài ngày nữa chính là sinh nhật của tiểu hồ ly rồi.” Ông cụ Cố đang uống canh bỗng nhiên mở miệng nói: “Ông nhớ rõ là mấy ngày trước năm mới thì phải?”
Đúng, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của An Nhiên.
Sinh nhật của An Nhiên được chọn cùng ngày với Phó Quân Hoàng. An Nhiên là được Phó Quân Hoàng ôm trở về, Phó Quân Hoàng cũng không biết ngày sinh của cô rốt cuộc là ngày nào tháng nào, liền tự mình quyết định ngày sinh của cô cùng ngày với mình.
“Đúng vậy, còn có bốn ngày, đúng lúc trong kỳ nghỉ của Quân Hoàng.” Từ Tĩnh Ngưng cười tủm tỉm, thiệp mời bà đều đã gửi đi, còn nhà họ Cố bà chưa đưa qua, có lẽ ngày mai phải chính thức đưa qua mới được.
“Mấy ngày nữa thì tiểu hồ ly tròn mười tám tuổi rồi.” Cố Trường Thanh thở dài: “Lão già Phó, ông nói sao thời gian trôi qua nhanh như vậy chứ?” Tiểu hồ ly cũng mười tám tuổi rồi.
Cụ Phó liếc Cố Trường Thanh một cái, tiếp tục uống canh.
“Đúng rồi, anh, trong mấy ngày này anh phải nên…” Phó Quân Nghị vẫn chưa nói hết, chân đã bị Từ Tĩnh Ngưng giẫm lên, Phó Quân Nghị lập tức kêu đau: “Ui da! Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Vẻ mặt Từ Tĩnh Ngưng dịu dàng, nét mặt nhìn không ra chút sơ hở nào: “Ăn cơm thì ăn cơm, nói ít thôi.”
Tầm mắt Phó Quân Hoàng dừng ở trên người Từ Tĩnh Ngưng, trong đôi mắt đen nhánh ẩn chứa một chút nghi ngờ: “Mẹ?”
Từ Tĩnh Ngưng cười khan vài tiếng, nhưng lén lút trừng mắt nhìn Phó Quân Nghị một cái.
Khi nhận thấy mẹ già nhà mình nhìn chằm chằm, bỗng nhiên Phó Quân Nghị nghĩ đến chuyện lúc trước chính mình suýt nữa lỡ miệng nói ra, bọn họ đều nói không thể nói với anh hai, nếu như anh tiết lộ rồi, có chuyện gì xảy ra, anh tuyệt đối sẽ bị cả nhà nhìn chằm chằm.
“Ha ha, ha ha, không có việc gì không có việc gì.” Sau khi Phó Quân Nghị cười khan vài tiếng, bắt đầu lùa cơm trong bát của mình.
Tầm mắt An Nhiên vẫn luôn dừng ở trên người Phó Quân Nghị, ánh mắt lập tức đảo qua trên mặt mất tự nhiên của người nhà họ Phó, dường như những người này lén gạt bọn họ cái gì đó.
“Mẹ, nếu như mẹ có chuyện gì muốn nói thì có thể nói thẳng với chúng con.” An Nhiên đặt bát đũa trong tay xuống, nhỏ giọng nói.
Từ Tĩnh Ngưng lại đạp Phó Quân Nghị một cái dưới bàn, nhưng vẻ mặt lại là một mảnh dịu dàng: “Mẹ có thể có chuyện gì chứ? Yên tâm đi, nếu như có việc, mẹ nhất định sẽ tìm các con.”
Bây giờ Phó Quân Nghị hoàn toàn là khổ mà không nói nên lời, rốt cuộc là anh gặp phải người một nhà như thế nào đây.
Cố Hữu ngồi ở bên cạnh Phó Quân Nghị, đương nhiên anh có thể cảm giác được động tác của Phó Quân Nghị, vừa rồi lúc anh khom người nhặt đồ, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng cô Từ và Phó Quân Nghị, đáy lòng anh một hồi quái dị, nhưng mà sau khi đổi một đôi đũa, tiếp tục im lặng ăn cơm.
“Đúng rồi, thằng nhóc Quân Hoàng và tiểu hồ ly là cùng một ngày sinh nhật phải không? Các con chuẩn bị cho người nhà của mình thì không cần quá nhiều. Ông cho các con biết, đây chính là lễ trưởng thành của tiểu hồ ly, cũng không thể quá qua loa, nếu như các con không tổ chức cho tiểu hồ ly, ông tới tổ chức tiệc rượu chẳng hạn cho tiểu hồ ly.” Cố Trường Thanh cười tủm tỉm nhìn An Nhiên.
“A, lão già Cố, lúc nào thì lễ trưởng thành của người nhà họ Phó tôi cần ông tới sắp xếp hả? Đến lúc đó nhà chúng tôi sẽ có sắp xếp, đến phiên ông quan tâm sao?” Cụ Phó không vui, đừng nói bây giờ nhà ông đang làm đi làm lại chuyện này, cho dù không làm đi làm lại, dựa vào một câu nói này của lão già Cố, nhà họ Phó ông cũng không thể không làm đúng không?
Phó Quân Hoàng hoàn toàn vứt bỏ tất cả mọi người ở ngoài thế giới của mình, toàn bộ tầm mắt đều dừng ở trên người An Nhiên, sau khi nhìn thấy trong bát của cô không có đồ ăn, anh sẽ đúng lúc thêm vào cho cô, thời điểm không sớm không muộn, vừa đúng.
“Lão soái ca, đừng chỉ nhìn em, anh mau ăn đi.” Nói xong, cô liền gắp một miếng thịt kho tàu vào trong bát của anh.
Phó Quân Hoàng im lặng không nói, sau khi ăn xong thịt kho tàu trong bát, ánh mắt lần nữa tiếp tục rơi về trên người An Nhiên.
Sau khi ăn xong ông cụ Cố đưa Cố Hữu rời đi, An Nhiên và Phó Quân Hoàng đưa ông cụ Cố đến cổng.
Sau khi đến cửa, An Nhiên hoàn toàn không có ý định bỏ qua ông cụ Cố bị cô chiếm một buổi trưa:
“Ông cụ Cố, sau này ngày tuyết như thế này, đừng chạy loạn khắp nơi, ông nói tuổi đều đã lớn như vậy, sao không ngồi yên chứ?”
Đứng ở cổng lớn, lái xe đi ra mở cửa xe nghe thấy câu này của An Nhiên, cả người đều hoảng sợ ngay tại chỗ.
Tiểu thư nhà họ Phó này không khỏi cũng quá lợi hại, mặc dù là nói ông cụ đã lui xuống từ bên trên, thế nhưng quyền của ông vẫn còn, những người bên trên đó còn không phải đều đối với ông chủ khách khí?
Phải nói ở nhà họ Cố, ngoại trừ cậu chủ nhỏ có thể thân thiết với ông chủ, nhà họ Cố còn có ai dám gần gũi với ông chủ chứ? Này mặc dù là cậu chủ nhỏ cũng không dám nói chuyện như thế với ông chủ. Nghĩ như vậy, lái xe không khỏi nhìn An Nhiên thêm vài lần.
Cố Trường Thanh nghe xong lời này, không những không có tức giận, ngược lại còn vui tươi hớn hở nhìn An Nhiên: “Làm sao, tiểu hồ ly con đây là đang lo lắng cho ông già đây sao? Lo lắng thì cứ nói thẳng thôi, ông già ông cũng sẽ không chê cười con.” Nói xong, tiếp theo tầm mắt lần nữa rơi trên người cháu trai bảo bối của mình: “Sau này con đừng học theo tiểu hồ ly, đáy lòng nghĩ cái gì thì nói thẳng mới tốt, cũng đừng kỳ quặc như thế này nha.”
An Nhiên đứng ở cổng, tựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, vẻ mặt xoi mói: “Ông cụ Cố, có người nào từng nói da mặt người rất dày không?”
Cố Trường Thanh vui vẻ: “Thật đúng là không có, con nhóc con chính là người đầu tiên nói ông như vậy.”
“Thật dày.” An Nhiên hừ lạnh.
Cố Hữu đứng ở bên cạnh xe, nhìn thấy ông nội nhà mình bị An Nhiên tức giận trừng mắt, anh không rõ, ông nội yêu mến An Nhiên như vậy, vì sao ông nhất định không đồng ý anh thích An Nhiên.
Bọn họ môn đăng hộ đối, từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, vì sao lại không đồng ý.
Cố Hữu mười bảy tuổi rồi, sang năm liền mười tám tuổi rồi, sao đứa nhỏ lớn lên trong loại gia đình này có thể cái gì cũng không hiểu chứ? Người trong nhà đã sắp xếp tốt ngày sau cho anh, đường đi như thế nào, anh đã không ngừng hướng tới gần con đường kia, nhưng mà anh phát hiện, dường như lúc anh hướng tới gần con đường kia, ngược lại An Nhiên cách anh càng ngày càng xa.
Trên xe, Cố Trường Thanh phải dựa vào trên ghế ngồi, đôi mắt khép hờ, thoạt nhìn là bộ dáng mệt mỏi.
Bên trong khoang xe rất yên tĩnh.
Cố Hữu nhìn Cố Trường Thanh, bộ dạng muốn nói mà không nói rất rối rắm.
“Còn đang suy nghĩ tại sao ông không đồng ý con thích tiểu hồ ly có đúng không?” Không ngờ tới, mở miệng trước ngược lại là Cố Trường Thanh.
Tay anh đặt trên hai chân bỗng nhiên nắm chặt: “Ông nội, con biết con không nên hỏi, nhưng mà…”
“Nhưng mà con không cam tâm.”
Phải, anh không cam tâm.
Rõ ràng ngay cả tranh thủ anh đều chưa từng tranh thủ, ông nội không cho anh đi làm, làm sao anh có thể cam tâm chứ? Cho dù Phó Quân Hoàng lợi hại hơn nữa, nhưng cuối cùng anh ấy lớn hơn An Nhiên tròn mười một tuổi.
“Nhưng mà nó không thích con, không phải sao?” Cố Trường Thanh mở to mắt, dừng ở trên cảnh đêm ngoài cửa sổ.
“Không, cô ấy thích con.” Cố Hữu lạnh lùng nói.
“Không giống với thích mà nó thích Phó Quân Hoàng.” Cố Trường Thanh thở dài, tầm mắt rơi về vẻ mặt quật cường trên người Cố Hữu: “Đứa nhỏ ngốc, các con như bây giờ không phải rất tốt sao? Nó thích con, con thích nó. Nếu như con nói cho nó con thích nó, con cảm thấy nó sẽ có phản ứng như thế nào. Mặc dù là trong ngày thường đứa bé Phó Quân Hoàng kia không nói gì, nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến tiểu hồ ly, nó đúng là rất nhanh trí. Con cho rằng nó nhìn không ra con thích tiểu hồ ly sao? Nó vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng không tức giận, là bởi vì con không có chọc thủng tầng giấy kia. Nếu như không tin, con đi thử xem sau khi con nói cho tiểu hồ ly con thích nó, Phó Quân Hoàng sẽ có phản ứng gì, Phó Quân Hoàng lại sẽ có phản ứng như thế nào.” Lần đầu tiên, Cố Trường Thanh nói dài như vậy với cháu trai.
Cố Hữu ngẩn ra, anh hoàn toàn không ngờ tới ông nội sẽ nói một đoạn dài như vậy với anh.
Anh đúng là không nghĩ tới, không phải bởi vì anh không muốn nghĩ tới kết quả, mà căn bản là không dám nghĩ.
Bởi vì anh biết kết quả cuối cùng không phải là anh muốn.
Nếu như anh thật sự nói cho An Nhiên tâm tư của anh, Phó Quân Hoàng nhất định sẽ biết, nếu đến lúc đó anh còn muốn tiếp xúc với An Nhiên, nhất định là không thể nào.
Dục vọng chiếm hữu của người đàn ông kia…
Cố Hữu bật cười chua sót: “Ông nội, con rất thích cô ấy.” Giọng nói rầu rĩ, nặng nề, thậm chí bên trong còn mang theo một chút nghẹn ngào.
“Ừ, ông nội biết.”
“Con nghe thấy anh Quân Nghị nói, tại lễ trưởng thành của An Nhiên, cô ấy sẽ đính hôn với Phó Quân Hoàng.” Đây là Phó Quân Nghị nói với anh lúc sau khi ăn xong.
Lúc Phó Quân Nghị nói cho anh biết, đừng nói vẻ mặt có bao nhiêu khó coi, nhưng mà trong ánh mắt của anh lại ẩn chứa vui vẻ và phấn khởi, mặc dù mặt ngoài rất không thích anh hai mình bị cướp đi, lại bị hồ ly mà anh ghét nhất cướp đi, nhưng mà anh chúc phúc họ từ tận đáy lòng, anh biết, Phó Quân Nghị thật thích An Nhiên.
Cố Trường Thanh sửng sốt: “Muốn đính hôn sao? Tại sao ông không nghe bọn nó nói?”
Cố Hữu lắc đầu, làm sao anh bây giờ còn có tâm trạng suy nghĩ cái này, bây giờ tâm tư của anh đều là An Nhiên.