Và cũng lúc này, một người y tá hốt hoảng chạy tới, cô ta nói lớn:
“Không xong rồi, số 2 muốn giết Catherine! Nhanh đi giúp Catherine!”
Cô y tá đó thoạt nhìn như sắp khóc.
Cô cũng không biết làm sao, vốn dĩ vẫn rất ổn, số 2 đột nhiên xông vào, cô còn nói với anh ta là đừng làm phiền Catherine nghỉ ngơi.
Ban đầu cô chỉ cho rằng số 2 đến thăm Catherine, nhưng không ai ngờ đến số 2 vừa bước đến bên giường liền lặng lẽ đưa tay bóp cổ Catherine, ánh mắt hung ác của anh ta khiến toàn thân cô phát run.
Vương Hào và Ngốc Ưng vẫn còn ở bệnh viện tịnh dưỡng, nghe thấy có chuyện liền vội vàng chạy tới. Bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng với sự hiểu biết của Ngốc Ưng đối với sĩ quan huấn luyện của mình, nếu như không phải vì Catherine đã làm việc gì đó khiến sĩ quan huấn luyện phẫn nộ đến mất khống chế thì Phó Quân Hoàng sẽ không nổi giận như thế.
Ngốc Ưng bất động, hắn chỉ đứng một bên quan sát.
Sau một thời gian dài suy nghĩ, Vương Hào cũng cảm thấy sự tình có gì đó kỳ quặc, vì ban đầu anh cũng chỉ trích Phó Quân Hoàng nên cảm thấy tự trách, thần tượng của anh, sao có thể nổ súng với anh cơ chứ?
Catherine giãy dụa, mặc dù cô ta điên rồi nhưng nỗi sợ về cái chết vẫn thấm sâu vào tận xương tủy.
Cô ta đạp tứ tung trên giường, cô ta không muốn chết, không muốn chết!
Cô ta dùng ánh mắt khẩu cầu nhìn Phó Quân Hoàng, khuôn mặt đỏ ửng lên, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
“Số 2! Cậu mau buông tay!” Giọng nói của Thợ Săn bỗng nhiên vang lên.
Ngốc Ưng và Vương Hào đứng trước cửa phòng bệnh, đồng thời ngăn cản tất cả mọi người.
Ngốc ưng nhìn Liệp Báo trước tiên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của cậu ta, Ngốc Ưng đã biết chuyện này có vấn đề.
Hắn nghe thấy Liệp Báo nói: “Chính ả ta.” Tầm mắt của hắn vẫn rơi vào người đang không ngừng giãy dụa dưới tay Phó Quân Hoàng: “Là cô ta đã nổ súng với Ngân Lang.”
Oành…
Ngốc Ưng chỉ còn thấy toàn bộ máu huyết trong cơ thể mình đang bị lửa giận nung lên sôi trào.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, lúc Thợ Săn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã rút súng bên hông, đưa về phía Catherine.
Mặc dù Vương Hào cũng rất tức giận nhưng thế này thì không được, ít nhất bây giờ không thể ngang nhiên giết Catherine được!
“Ngốc Ưng! Ngốc Ưng, cậu phải tỉnh táo, không thể động thủ! Bình tĩnh suy nghĩ!” Vương Hào ôm chặt Ngốc Ưng, lớn tiếng gọi.
Thợ Săn, Từ Chính và những người khác cũng tiến vào phòng, lúc Liệp Báo tránh sang để Thợ Săn đi vào, hắn nói:
“Yên tâm, chúng tôi sẽ không giết cô ta đâu.”
Giết cô ta là một chuyện vô cùng đơn giản, sao bọn họ có thể để cho một người làm hại đồng đội của bọn họ chết một cách dễ dàng như thế?
Thợ Săn thật sự yên tâm.
Hắn tin tưởng nhóm người Trung Quốc là nhóm người trọng chữ tín.
Liệp Báo đi vào, lấy khẩu súng trong tay Ngốc Ưng, hắn đi đến quan sát Catherine, mắt cô ta đã bắt đầu trợn trắng.
Liệp Báo nói:
“Sĩ quan huấn luyện, bây giờ anh giết cô ta thì có tác dụng gì chứ?”
Phó Quân Hoàng vẫn không nhúc nhích, lực trên tay vẫn không giảm đi chút nào.
Liệp Báo biết, nếu như sĩ quan huấn luyện thật sự muốn giết Catherine thì sẽ không để cô ấy sống đến bây giờ.
Khả năng của sĩ quan huấn luyện chắc chắn là mạnh nhất trong số những người mà hắn từng gặp, nếu như anh ấy muốn tra tấn một ai đó, tuyệt đối sẽ không để người đó chết dễ dàng.
Ngân Lang là một trong số nhóm người đầu tiên đi theo sĩ quan huấn luyện, nhưng người đàn bà chết tiệt này…
Đoàng…
Liệp Báo đã nổ một phát súng vào chân Catherine!
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, cũng không ai kịp phản ứng.
Lúc đó, Catherine không gào lên nổi nữa, thân thể cô ta chỉ có thể run rẩy không ngừng.
Vào lúc Liệp Báo nổ súng, Phó Quân Hoàng cũng đồng thời buông tay.
Sau khi nghe thấy tin tức này, Blake cũng lập tức chạy tới.
Lúc ông ta chạy đến, Catherine đã trúng đạn rồi. Ông ta còn chưa kịp trách mắng Liệp Báo thì James đã cầm một tập tài liệu đi tới.
Không ai biết nội dung bên trong văn bản là gì nhưng ngày thứ hai sau khi tài liệu được đưa đến, bóng dáng Blake biến mất khỏi trường học Thợ Săn.
Mà Catherine cũng biến mất khỏi trường học Thợ Săn.
Vốn dĩ nhiều năm như vậy, việc người tên Blake này loại bỏ những băng nhóm tội phạm xung quanh đều là giả, ông ta vẫn luôn âm thầm qua lại với đám người buôn ma túy. Nhưng lần này bởi vì Piterman đã bí mật truyền tin tức nên bọn họ đã đưa người đến trước một bước chuẩn bị tốt mai phục.
Còn về cái chết của vợ ông ta, đơn giản là vì vợ ông ta biết được bí mật của ông ta, bà muốn vạch trần Blake nhưng cuối cùng hai người xảy ra tranh chấp, ông ta đã thẳng tay giết vợ của mình.
Chuyện này không có ai biết, đám người của James cũng không biết vì họ chưa bao giờ nghĩ đến việc điều tra Blake, chưa bao giờ. Lần điều tra này, chắc sẽ điều tra ra rất nhiều “việc tốt”.
Sau khi Vương Hào biết Phó Quân Hoàng không nổ súng với mình, hắn quỳ xuống trước mặt Phó Quân Hoàng, còn số 9 và số 40 cũng trực tiếp nói lời xin lỗi với Phó Quân Hoàng. Ngay cả những học viên luôn có thái độ khiêu khích với Phó Quân Hoàng trong một thời gian dài cũng đều xin lỗi anh.
Nhưng cho dù như thế, Phó Quân Hoàng cũng không nói lời nào.
Anh trầm mặc chịu đựng tất cả.
Nhóm người Liệp Báo biết sĩ quan huấn luyện của bọn họ xảy ra vấn đề rồi, nhưng bọn họ cũng bất lực.
Điều bọn họ cần làm là tra ra số 14 kia rốt cuộc là ai.
Nhưng không ai nghĩ tới rằng số 14 được bọn họ đưa về lại là số 14 thật, hơn nữa theo kết quả khám nghiệm tử thi, ngay từ lúc bọn họ bắt đầu đợt huấn luyện sinh tồn trong rừng, số 14 đã chết rồi.
Như vậy cũng có nghĩa là, ngay từ đầu số 14 luôn cùng học tập và rèn luyện với bọn họ mới là giả.
Tất cả tin tức bỗng chốc đều bị chặn.
Việc này không biết do ai bắt đầu tra ra, hiển nhiên, số 14 giả kia là một cao thủ dịch dung, hơn nữa năng lực mô phỏng của hắn ta rất mạnh, bên cạnh đó, năng lực phản trinh sát cũng rất tuyệt vời. Người như vậy, làm sao bọn họ có thể điều tra ra chứ?
Vì thế mà bảy tháng sau khi đợt huấn luyện kết thúc, bọn họ cũng không điều tra ra bất kỳ tin tức nào.
Sau này, Phó Quân Hoàng, Từ Chính, Vạn Lỗi và bốn người Liệp Báo, còn có năm người khác, lúc này. các sinh viên tốt nghiệp đã mạnh mẽ hơn nhiều so với năm trước.
Tốt nghiệp tổng cộng chín người.
Số 9 và số 40 cũng nằm trong số đó.
Vào lúc chia tay, Thợ Săn đã nói với Phó Quân Hoàng, nếu như có tin tức của An Nhiên sẽ nói cho anh biết.
Thợ Săn, James và Mike đều rất rõ tiểu nữ vương quan trọng với Phó Quân Hoàng như thế nào. Cũng bởi vì hiểu rất rõ nên khi tất cả mọi người đều nói rằng anh giết tiểu nữ vương, ba người bọn họ không ai tin như thế cả.
Chỉ cần là người mà tiểu nữ vương tín nhiệm, làm sao có thể dễ dàng phản bội cô ấy chứ? Chẳng phải dù là môn chủ hiện tại của Tần Môn - Diêm Tử Diệp - cũng si mê tiểu nữ vương của bọn họ đến tận bây giờ sao?
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Phó Quân Hoàng chỉ nói một chút, gần như như anh đang dùng giọng trần thuật để kể lại, vẻ mặt không hề thả lỏng, anh chỉ nói đơn giản chuyện xảy ra tại trường học Thợ Săn sau khi An Nhiên rời đi, nhưng không hề nhắc một chút gì đến việc bản thân bị xa lánh và đánh đập.
An Nhiên vẫn nằm trong lòng Phó Quân Hoàng, nghe anh kể.
Vào lúc lão soái ca giả đó nổ súng với cô, cô thật sự rất tức giận, cô không thể tưởng tượng nổi người đàn ông mà mình tín nhiệm lại nổ súng với mình! Thậm chí, việc anh nuôi nấng mình cũng chỉ là một âm mưu.
Nhưng khi hắn càng nói nhiều thì càng bại bộ hơn, cho dù hắn ta mô phỏng giống anh đến cỡ nào, hắn ta cũng không phải là lão soái ca của cô.
Cũng bởi vì xác định hắn ta không phải lão soái ca nên cô mới buông tay đánh cược một lần, nhảy xuống biển.
Nhảy xuống biển không nhất định sẽ chết, nhưng nếu như không nhảy xuống biển, cô nhất định sẽ chết.
Cô có thể cảm giác được lão soái ca giả đó không nói dối, hắn ta thật sự muốn vật bên trong đầu cô, có lẽ lão soái ca chắc chắn cũng biết việc này.
Cô từng nói, cô tin tưởng anh, vậy thì cô nên tin rằng tất cả những việc anh làm đều vì tốt cho cô.
Trong hai năm điều tra, những suy đoán của cô dần dần được chứng minh. Cô nhẹ nhõm thở phào một cái, đồng thời cũng tự cười giễu bản thân mình.
Không nghĩ rằng, cũng có một khoảnh khắc cô không tin tưởng lão soái ca.
An nhiên không nói với Phó Quân Hoàng rốt cuộc là được ai cứu, với tình huống hiện giờ, cô chỉ có cười mà thôi.
Cô đã không được ôm ấp trong vòng tay anh suốt hai năm qua, làm sao có thể không lưu luyến?
Một người khi đã quen với cô đơn sẽ không tham lam sự ấm áp của người khác. Nhưng nếu như một ngày nào đó, bỗng dưng người đó được ôm chặt vào lòng, khiến cho vỏ bọc cứng cỏi dần trở nên mềm mại hơn, thì đến khi đưa anh ta về với sự cô đơn lúc đầu, anh ta sẽ không thể nào chịu nổi.
Mà An Nhiên chính là loại người cô đơn như vậy.
Nếu như thế giới không có người tên Phó Quân Hoàng này, cô sẽ không có nhược điểm. Cô sẽ không do dự, cô sẽ lạnh lùng và quyết đoán như kiếp trước, sẽ không tham lam sự ấm áp của người khác, cũng sẽ không dò đoán trái tim người ấy.
Nhưng ở kiếp này, cô gặp Phó Quân Hoàng.
Một người đàn ông không giỏi ăn nói.
Người đàn ông khiến trái tim cô trở nên dịu dàng.
Cô yêu thích mùi hương mát lạnh trên cơ thể anh. Cô luôn nghĩ rằng mùi hương trên người tất cả đàn ông đều giống nhau, duy chỉ có Phó Quân Hoàng không như vậy. Trên người anh không có mùi mà cô ghét, chỉ mùi hương cô yêu thích mà thôi.
“Lão soái ca, thật xin lỗi.” Xin lỗi, đã có lúc cô không tin anh. Xin lỗi, sau khi cô tỉnh dậy đã không thông báo cho anh trước tiên. Xin lỗi đã khiến anh chịu đựng những khó khăn suốt hai năm nay.
Phó Quân Hoàng giật mình, tay anh nắm lấy tay An Nhiên, anh lắc nhẹ đầu: “Là do anh không tốt.”
Anh vẫn luôn nuốt lời, hết lần này đến lần khác.
Anh nói anh sẽ bảo vệ cô.
Anh nói rằng anh sẽ để cô bị tổn thương thêm nữa, dù là nhỏ nhất.
Nhưng kết quả là…
Anh không biết bảo bối của anh có còn tin tưởng anh hay không, vào khoảnh khắc cô nói rằng “Em tin anh”, ngoại trừ xúc động, anh cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Anh xấu hổ với sự tín nhiệm của bảo bối.
Bên ngoài phòng bệnh.
Bà Bạch vẫn đi qua đi lại trước cửa. Đã mấy ngày rồi, lẽ ra tiểu thư phải tỉnh lại rồi chứ, nhưng mà vì sao đến giờ tiểu thư vẫn chưa gọi bà vào chăm sóc?
Thiếu gia này cũng thật là, vậy mà cậu ta cũng không vội chút nào, nếu như cuối cùng tiểu thư không lựa chọn thiếu gia mà chọn cái tên ngoại lai này, vậy thì thiếu gia không thiệt thòi quá hay sao?
Nhìn thấy sáu binh sĩ hung tợn đứng trước cửa phòng bệnh, bà Bạch thở dài, đi về phía phòng săn sóc đặc biệt của Bạch Trần Tịnh.
Vừa mới đẩy cửa vào, bà Bạch liền bắt đầu lải nhải:
“Thiếu gia, tôi thấy cậu nên nói chuyện với tiểu thư đi. Cậu thế này không được đâu.”
“Bà Bạch…”
“Tôi nói cậu này, tiểu thư là người chưa từng nhìn thấy xã hội, hơn nữa người đàn ông kia còn đẹp trai như vậy. Mặc dù cậu ta không xuất sắc như thiếu gia, nhưng thiếu gia không thể so sánh với sát khí trên người anh ta đâu.”
Bạch tinh trần cau mày, sát khí cũng phải so sánh à?
“Hơn nữa, tôi thấy tiểu thư rất thích người đàn ông đó. Cũng không biết bây giờ tiểu thư thế nào rồi, sau khi tiểu thư đến đây thì lập tức trở nên rất kỳ lạ.”
“Bà Bạch, chúng ta có thể không nói chủ đề này được không?”
“Như vậy sao được?” Bà Bạch lập tức không tán thành: “Mặc dù thiếu gia là chủ của tôi, nhưng tôi vẫn phải nói, cậu cứ tiếp tục thế này không được đâu, đến lúc tiểu thư bị cướp đi rồi, để tôi xem cậu làm sao giữ được vị trí của mình.”
Sau khi nói xong câu đó, bà Bạch biết mình lỡ lời, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bạch Tịnh Trần dường như không nghe thấy gì cả, trên gương mặt vẫn mang sự dịu dàng mà nở một nụ cười: “Bà Bạch, bà không cần lo lắng cho tôi, tiểu thư biết cô ấy nên làm thế nào.”
“Không phải tôi lo cho tiểu thư, là tôi lo lắng gã đàn ông kia kìa.” Bà Bạch tức giận giậm chân: “Tôi vừa nhìn đã thấy tên đàn ông đó có ý đồ bất chính với tiểu thư nhà chúng ta. Cậu nói xem sao trên thế giới này lại có nhiều người xấu xa như thế chứ?”
“Bà Bạch, bà yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Bạch Tịnh Trần vẫn nhớ rằng Phó Quân Hoàng đó trông có vẻ là một cặp với Bạch Dạ. Hắn ta có thể cho Bạch Dạ thời gian, miễn là Bạch Dạ không quên những gì bản thân cô hứa sẽ làm, vậy là được.
“Thế nhưng mà...”
“Phong tỏa hết tin tức ở đây đi, tôi không muốn có bất kỳ tin tức nào rò rỉ vào tai người đó.” Vẻ mặt Bạch Tịnh Trần thay đổi, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi theo.
Sắc mặt bà Bạch cũng nghiêm túc, lập tức trả lời: “Chuyện đó đã được căn dặn rồi. Và sự việc lần này cũng đã được điều tra ra, quả thật sự việc là do người của bên đó làm. Thiếu gia, kế sách của cậu thật sự quá hay. Nhưng mà cậu thế này, chẳng phải sẽ tổn thương tiểu thư sao?”
“Không đâu.” Bạch Tịnh Trần trực tiếp trả lời.
Cô ấy cũng đâu phải người bình thường, có thể tổn thương được sao?
Một năm trước, chính là Bạch Tịnh Trần cứu An Nhiên đưa lên bờ. Khi nhìn thấy An Nhiên, hắn cũng rất kinh ngạc. Hắn không nghĩ rằng mình sẽ cứu được một người giữa biển lớn mênh mông như vậy, càng không nghĩ rằng, người hắn cứu lại là Phó An Nhiên - người hắn đã từng có duyên gặp mặt một lần.
Sau khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của Phó An Nhiên, một kế hoạch bắt đầu xuất hiện trong lòng hắn.
Chỉ là không nghĩ rằng cô sẽ phối hợp đến mức độ như vậy, thậm chí còn làm một cách hoàn hảo đến thế.
“Ý của em là, vì không muốn nợ ân tình nên em đã đồng ý thỉnh cầu của Bạch Tịnh Trần?” Giọng nói Phó Quân Hoàng bỗng nhiên trầm xuống.
Lúc các anh em binh sĩ đứng bảo vệ trước cửa nghe sĩ quan huấn luyện nhà mình lớn tiếng như thế, cơ thể cũng căng cứng theo phản xạ có điều kiện.
Đã bao lâu rồi bọn họ chưa nghe thấy giọng nói hùng hồn ấy của sĩ quan huấn luyện nhà mình? Điều này khiến khóe mắt bọn họ ngấn lệ.
An Nhiên kéo tay anh, “ừ” một tiếng.
“Không phải vấn đề gì to tát, vần còn chưa đầy nửa năm nữa. Đợi đến lúc người anh ta muốn bảo vệ lên chức rồi, thỏa thuận giữa em và anh ta cũng xem như tự động hủy bỏ thôi.”
“Thỏa thuận gì chứ? Ai lên chức?” Trong đầu Phó Quân Hoàng bất chợt hiện ra một hình ảnh: “Bạch Nhã Nhi?”
An Nhiên bỗng nở nụ cười, ai nói lão soái ca nhà cô không nhạy bén cơ chứ, xem phản ứng của anh nhanh chưa kìa.
Phó Quân Hoàng ra vẻ muốn gọi điện thoại Khâu Doãn Hiên, chuyện phụ nữ nhà hắn ta thì tìm bảo bối của anh làm gì chứ!
Đột nhiên, ánh mắt của anh nhìn về phía An Nhiên: “Từ đầu Khâu Doãn Hiên đã biết chuyện của em rồi?” Anh muốn giết hắn ta, tuyệt đối sẽ giết hắn ta!
Một tay An Nhiên lấy điện thoại trong tay anh, cười nói: “Anh cảm thấy nếu như Khâu Doãn Hiên biết chuyện của em thì anh ta có thông báo với anh không?”
Đây cũng là lý do vì sao cô không cho Bạch Tịnh Trần nói cho Bạch Nhã Nhi biết.
Nếu như Bạch Nhã Nhi đã đi ra từ chỗ ấy, vậy thì đừng để cô ấy phải chen vào lần nữa.
Bạch Tịnh Trần không muốn huyết thống trở nên lung tung, chỉ muốn giúp Bạch Nhã Nhi ngồi lên vị trí kia một lần nữa, điều này cô có thể hiểu.
Bạch Tịnh Trần cứu cô, cô cần phải báo đáp, điều này đối với cô mà nói là một đạo lý thường tình. Cô chỉ sợ rằng hắn ta không muốn, Phó An Nhiên cô là một người ghét nợ ân tình người khác.
Đã có thể trả ân tình, vì sao không đồng ý?
“Anh không cho phép.” Chuyện này tất nhiên sẽ rất nguy hiểm, vụ nổ lần này hoàn toàn nhắm vào cô, việc này quá nguy hiểm, anh sẽ không cho phép bảo bối của anh phải đối diện với một chuyện nguy hiểm như vậy.
An Nhiên biết rõ sau khi nói chuyện này cho anh nghe, anh tất nhiên sẽ không đồng ý.
“Lão soái ca, bây giờ em là Bạch Dạ. Sau này ở trước mặt người khác, lúc nhìn thấy em, anh phải nhớ gọi em là Bạch Dạ đấy nhé.” Cô không thể bị bại lộ, nếu không tất cả những gì Bạch Tịnh Trần làm trong hai năm qua đều sẽ trở nên uổng phí.
Vậy thì cô lại tiếp tục nợ nữa rồi.
Đôi con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn cô.
An Nhiên đưa tay nhéo chóp mũi của anh: “Sau này không được quá thân thiết với em trước mặt người khác, không được gọi em là bảo bối.”
“Không.”
“Lão soái ca…”
“Không. Của anh mà.” Chỉ có thể là của một mình anh thôi, anh không buông tay, không thỏa hiệp.
“Lão soái ca, anh không hiểu ý của em rồi, ý em là…”
Hắn ôm chặt cô, cánh tay dùng nhiều sức: “Không! Cho!” Anh trầm giọng nói ra từng chữ một.
“Lão soái ca, đừng tùy hứng như vậy chứ. Nếu như em biết nói với anh sẽ trở nên thế này, em sẽ không nói với anh gì cả, cũng sẽ không gặp anh, dựa theo dự định ban đầu mà thực hiện, giả vờ không quen biết anh!”
Hàng lông mày Phó Quân Hoàng nhíu chặt lại, giả vờ không quen biết?
Nhìn đôi môi cô đóng mở, đôi môi xinh đẹp nói ra những lời khiến anh tức giận, mắt anh ngày càng tối tăm hơn.
“Lão soái ca, đừng khiến em cảm thấy hối hận, em…”
Những lời tiếp theo đều bị Phó Quân Hoàng nuốt sạch.
Mặt An Nhiên bỗng dưng đỏ lên.
Nụ hôn này rất ngắn, chỉ nhẹ một chút thôi nhưng ánh mắt Phó Quân Hoàng ngày càng tối đi. Tầm mắt anh vẫn nhìn môi cô không rời, thấy cô vừa định mở miệng lên tiếng, anh lại cúi đầu, phủ lên môi cô một lần nữa.
Mãi đến khi cô hoàn toàn im miệng, không nói thêm nữa mới thôi.
An Nhiên thở dài trong lòng, từ trước đến giờ cô không biết lão soái ca còn có một mặt trẻ con như vậy.
“Sau này anh phải nhớ gọi em là Bạch Dạ. Phải gọi em là...” An Nhiên vẫn không từ bỏ ý định, cô sợ anh không nhớ.
Kết quả, lần này cũng giống như lần trước, cô chưa nói xong câu đã bị Phó Quân Hoàng nuốt sạch.
Trong lòng An Nhiên nổi bão, nhưng lại không thể làm gì khác.
Mà lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy Bạch Tịnh Trần đẩy cửa bước vào, khiêm tốn đứng ở cửa, trên môi còn nở một nụ cười; nhìn hai người kia đang ôm hôn nhau, hắn nói:
“Phó tiên sinh, bây giờ anh có thể buông vị hôn thê của tôi ra chưa?”