Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 243: Chương 243: Em dám đi cùng hắn, anh sẽ giết chết hắn! (1)




Bạch Tịnh Trần kéo An Nhiên chạy vào chỗ đông người, nhìn thấy một người mặc áo đen đã chạy vào quán, xem ra bây giờ chạy ra cửa chính là không được rồi.

“Cuối cùng là có chuyện gì vậy!” An Nhiên mặc dù không hiểu rõ Bạch Tịnh Trần sao lại như vậy, nhưng nghĩ lại cũng là có liên quan với mấy tên mặc đồ đen đó.

“Đi trước rồi nói sau.” Bạch Tịnh Trần ấn đầu An Nhiên xuống và kéo cô ngồi vào chiếc bàn đông người nhất.

Những người xung quanh bàn ăn đều kinh ngạc nhìn bọn họ, Bạch Tịnh Trần lại chẳng có chút biểu cảm nào. Hắn nhìn thấy có vài tên áo đen đang đi đến gần chỗ hắn và An Nhiên đang ngồi, không nhìn thấy bọn họ, bọn người kia lập tức quét mắt nhìn một lượt xung quanh nhà hàng.

Bạch Tịnh Trần đẩy An Nhiên vào lòng của một người đàn ông còn đang ngẩn người nhìn bọn họ, sau đó lấy chiếc áo để phía sau ghế của người đàn ông làm ra vẻ đứng dậy, nhưng cũng vì như thế mà Bạch Tịnh Trần đưa lưng về phía bọn họ.

Vẻ mặt của An Nhiên cũng không tốt, cô muốn đứng dậy nhưng chưa kịp động đậy thì đã bị Bạch Tịnh Trần đẩy về chỗ cũ.

Lúc này, khuôn mặt người đàn ông bị ép nhận lấy An Nhiên càng trở nên khiếp sợ và không thể tin được.

Người đàn ông này không phải ai khác mà là Vương Thế Kiệt.

Vương Thế Kiệt nghĩ thế nào cũng không ngờ được, hắn cùng bạn đi ăn một bữa mà lại gặp Phó An Nhiên! Phó An Nhiên biến mất hai năm! Lãnh đạo của hắn!

An Nhiên lúc này còn chưa nhận ra Vương Thế Kiệt, tâm trí của cô hiện tại đều đặt trên người những kẻ áo đen trong nhà hàng, cô làm gì còn tâm trí mà nghĩ đến người bên cạnh mình.

Mấy kẻ áo đen đó không ra khỏi nhà hàng ngay, có hai tên đứng ở cửa tiệm, hiển nhiên bọn họ cho rằng bọn người An Nhiên không thể ra khỏi cửa tiệm. Nếu bây giờ tìm không ra thì bọn họ sẽ chờ.

“Phó…An Nhiên!” Vương Thế Kiệt khó khăn lắm mới kêu ra được, ánh mắt của những người xung quanh đó đều tập trung vào người Vương Thế kiệt.

Xem ra hai người này có quen biết nhau.

“Hoá ra là người quen, tôi nói này, anh Kiệt, sao vừa rồi anh không nói gì, làm chúng tôi tưởng bọn họ đi nhầm bàn rồi chứ.” Một thanh niên ngồi chung bàn cười nói, bọn họ không quen biết An Nhiên.

Gọi tên An Nhiên xong, Vương Thế Kiệt thầm than “hỏng bét”, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn An Nhiên nói.

“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Lúc An Nhiên nghe Vương Thế Kiệt nói cũng ngẩn người một lúc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô chợt nhớ ra hắn là ai.

Chỉ là không ngờ đầu óc tên Vương Thế Kiệt này cũng nhanh nhạy, biết cô bây giờ không thể để lộ thân phận.

An Nhiên nhanh chóng đứng dậy, sau đó nhìn Vương Thế Kiệt cười và nói: “Nhận sai người không sao, vẫn có thể làm bạn mà.”

Những người áo đen trong tiệm ăn lúc này mới đi hết, chỉ còn lại hai tên đứng trước cửa.

“Có thể làm bạn với một cô gái xinh đẹp, tất nhiên là vinh hạnh của tôi rồi.” Vương Thế Kiệt cười: “Nếu cô có việc gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô.”

“Nếu có việc cần thì nhất định sẽ tìm các anh.”

Vương Thế Kiệt ngớ người, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ lời cô mới vừa nói, cô nói “các anh” chứ không phải “anh”.

Vương Thế Kiệt bật cười: “Đúng là người đẹp có khác, sao vậy, gặp rắc rối rồi à? Có cần tụi anh đây giúp không?”

Mấy người ngồi đối diện Vương Thế Kiệt được hắn gom chung thành “tụi anh” đều rất hưng phấn, hôm nay bọn họ cũng chỉ muốn mời anh Kiệt ăn một bữa, để giữ mối quan hệ thôi, không ngờ lại dễ dàng được anh Kiệt nhận làm anh em.

“Đúng đúng, có chuyện gì cứ tìm bọn này. Mặc dù ở đây chúng tôi không có tiếng tăm gì nhưng vẫn có một chút thế lực.” Một người đàn ông trong đám nói.

An Nhiên ừ một tiếng rồi không nói gì thêm. Cô tập trung ánh mắt nhìn về hai tên áo đen đang đứng trước cửa tiệm ăn.

Thấy mình nói nhiều như vậy mà An Nhiên không nể mặt, người đàn ông kia cảm thấy mất mặt, nhưng vì ngại Vương Thế Kiệt nên hắn chỉ có thể im lặng, thậm chí sắc mặt còn không dám thể hiện sự khó chịu với An Nhiên, nhưng trong ánh mắt hắn ít nhiều cũng có sự chán ghét.

Liếc nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó Vương Thế Kiệt thờ ơ cụp mắt xuống. Một nhân vật nhỏ như thế thật không đáng để hắn nhìn đến.

Bây giờ xem ra quân chủ gặp rắc rối rồi.

Hắn nhìn về Bạch Tịnh Trần, hắn vẫn chưa biết bên cạnh quân chủ đã đổi người lúc nào rồi. Mặc dù không liên lạc hai năm nhưng hắn vẫn có chút không tin tốc độ đổi người của quân chủ lại nhanh như vậy.

Có thể thay thế Phó Quân Hoàng của Phó gia thì thân phận người đàn ông trước mặt này nhất định phải cao lắm.

Vương Thế Kiệt giật mình, quân chủ vừa mới viết thứ gì đó lên chân hắn.

An Nhiên dường như đã biết trước là Vương Thế Kiệt sẽ không chú ý, nên cô viết lại mấy chữ kia lên chân hắn hắn một lần nữa. sau đó bình tĩnh đứng dậy cùng Bạch Tịnh Trần. Thế nhưng, lúc này, An lại Nhiên cởi áo khoác của mình ra, rồi mặc lên người Vương Thế Kiệt.

Sau khi Vương Thế Kiệt nhận ra An Nhiên đã viết gì lên đùi mình, hắn có hơi sửng sốt, nhưng cũng không hề nhúc nhích.

Biến cố cũng trong nháy mắt.

Ngay khi An Nhiên và Bạch Tịnh Trần đứng dậy, cánh cửa thủy tinh ở gần An Nhiên bỗng nhiên vỡ nát.

Cửa sổ thủy tinh bị vỡ khiến cho thực khách trong nhà hàng hoảng sợ, ngay lúc đó, Bạch Tịnh Trần kéo tay An Nhiên chạy ra ngoài.

Nhưng khi bọn họ bắt đầu chạy đã không kịp nữa rồi.

Hai người mặc áo đen đứng trước cửa đã chú ý đến bọn họ, còn có ba gã khác cầm súng đứng trước cửa sổ, hiển nhiên, ban nãy, cửa kính bị vỡ là do bọn họ đập.

Cái cửa sổ đó không phải làm bằng thủy tinh chống đạn mà chỉ được làm từ thủy tinh công nghiệp bình thường mà thôi.

Bạch Tịnh Trần và An Nhiên không bị dọa. bọn họ chạy về phía có nhiều người nhưng bọn người kia không hề có ý thức rằng không thể làm hại dân thường, tiếng súng nổ lên xen lẫn với tiếng hét kinh hãi, mọi người bắt đầu chạy loạn lên.

Có người ngất rồi.

Có người ôm vết thương đầy máu trên người mình kêu lên đau đớn.

Có người đứng ngây tại chỗ, khóc thét lên.

Có người…

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Khi những người bên ngoài thấy mấy tên mặc đồ đen, thì bọn họ đều hoảng hốt hét lên, sau đó co chân bỏ chạy.

An Nhiên và Bạch Tịnh Trần biết không thể tiếp tục chạy về hướng đông người được nữa, bọn họ không thể ngồi chờ chết, nhưng bọn họ càng không thể để nhiều người bị thương, do đó bọn họ dừng lại.

Vương Thế Kiệt đang trong dòng người đang cuống cuồng bỏ chạy, thấy mọi chuyện xảy ra đột ngột như vậy, trong lòng hắn thầm mắng, nhưng việc hắn làm trước tiên lại là gọi cho Lam Nhược Khê.

Mặc dù quân chủ bảo bọn họ không được hành động, nhưng đã đến lúc nào rồi, bọn họ sao có thể ngồi yên chờ chết được chứ?

“Làm sao đây?” An Nhiên nhỏ giọng hỏi Bạch Tịnh Trần.

Cô tuyệt đối sẽ không đầu hàng, đầu hàng cũng có nghĩa là chịu chết.

Mặc dù cô chưa từng gặp qua Bạch niệm Điệp, nhưng trong hai năm nay, cô hầu như cũng biết tính cách của Bạch Niệm Điệp rồi.

Nếu cô rơi vào tay Bạch niệm Điệp thì cô không chết mới lạ.

Bạch Tịnh Trần chau mày, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ Bạch Niệm Điệp lại đến nhanh như vậy.

Hắn nghĩ rằng ít nhất cũng phải ngày mai bọn họ mới tới được, nào ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy.

Xem ra Bạch Niệm Điệp đã thật sự dốc hết vốn liếng, mấy tên áo đen đó là những sát thủ do chính tay Bạch Niệm Điệp bồi dưỡng. Ở Bạch Quốc, bồi dưỡng một tên sát thủ phải tốn rất nhiều tiền của.

Không ngờ, Bạch Niệm Điệp lại để tất cả sát thủ của mình ra ngoài như vậy chỉ để giết Bạch Dạ.

Bạch Tịnh Trần liếc nhìn An Nhiên. Hắn không chỉ một lần cảm thấy may mắn, may mắn đây chỉ là một người thế thân, nếu như cô thật sự là Bạch Dạ... Thì hắn sẽ không tiếc tánh mạng để cứu cô.

Nhưng hiện tại…

Bạch Tịnh Trần nhếch môi: “Biện pháp tốt nhất là... Chạy.”

An Nhiên sao lại không thấy nụ cười của Bạch Tịnh Trần cơ chứ?

Cô hừ lạnh một tiếng, tên Bạch Tịnh Trần này thật không dùng được, vì Bạch Quốc của hắn, việc gì hắn cũng có thể làm ra.

“Vậy, chúng ta tự bảo vệ tính mạng của mình nhé.”

An Nhiên đột nhiên xoay người rồi lăn lên chiếc bàn tròn cách cô gần nhất, lấy nó chắn trước người cô.

Mấy tên áo đen kia không nghĩ An Nhiên sẽ làm như vậy, dưới mũi súng mà còn dám hành động quả là không được mấy người.

Lúc trước bọn chúng đều chờ An Nhiên và Bạch Tịnh Trần ngồi xuống, chỉ cần bọn họ ngồi xuống thì bọn chúng có thể trực tiếp đưa bọn họ đi mà không làm hại họ,

Nhưng không ngờ, chính cái suy nghĩ đó đã khiến bọn chúng đánh mất cơ hội tốt nhất để bắt được hai người kia.

Trên người An Nhiên không có súng, bây giờ trong nhà hàng có tổng cộng năm tên mặc đồ đen, nhưng nếu ban nãy cô không đếm sai thì số người mặc áo đen là tám tên, còn ba tên nữa không biết ở đâu rồi.

Cùng lúc đó Bạch Tịnh Trần cũng trốn vào sau cái bàn: “Điên rồi sao, cô như vậy sẽ chết đó.”

“Chết so với bị bắt sống còn tốt hơn.” Ánh mắt An Nhiên rất sắc bén, ánh mắt ấy như nhìn thấu Bạch Tịnh Trần.

Tim Bạch Tịnh Trần run lên, ngay cả việc bản thân đang hoảng sợ điều gì... Chính hắn cũng không biết.

Lúc này, năm tên mặc đồ đen đã xếp thành một hàng, trong tay cầm súng nhắm ngay vào chiếc bàn tròn đang dựng đứng không chút do dự mà nổ súng.

Đùng đùng đùng.

Tiếng súng vang lên không ngừng.

Toàn bộ đạn đều ghim lên mặt bàn.

May là cái bàn này cũng được xem là tương đối dày, nếu không, hai người An Nhiên và Bạch Tịnh Trần hẳn phải chết.

An Nhiên và Bạch Tịnh Trần đang đợi, đột nhiên kèm với tiếng súng thì có thêm một thứ âm thanh khác nữa, đó là âm thanh phát ra khi súng hết đạn.

Đúng vào lúc này!

An Nhiên và Bạch Tịnh Trần lăn chiếc bàn đi.

Sau khi đẩy chiếc bàn đi thì An Nhiên và Bạch Tịnh Trần nhảy về phía sau hai vật chắn khác.

Đạn của năm tên áo đen đã ghim hết lên bàn tròn, cũng chính lúc này, An Nhiên dựa sát vào tường, hít một hơi thật sâu rồi lách mình, cầm chiếc đũa đã bị bẻ gãy, cô vọt đến, nhắm vào cổ của một tên áo đen.

Cùng lúc với An Nhiên, Bạch Tịnh Trần cũng cầm đũa đâm thẳng vào thái dương của một tên áo đen.

Năm người giờ đây đã mất đi hai, vẻ mặt của bọn người kia trầm xuống.

“Chết!” Một tên trong số ba tên còn lại giận dữ nói.

Nghe tên đó nói, Bạch Tịnh Trần có hơi giật giật mình, nhưng nhiều hơn là lo lắng.

Xem ra, Bạch Niệm Điệp ra lệnh cho bọn chúng phải bắt sống bọn họ mang về.

Nhưng nếu bọn họ phản kháng, gây ra thiệt hại cho bọn chúng, bọn chúng có thể tự xử lý.

Hiển nhiên, bọn chúng thật sự nổi giận.

Chiêu đã dùng qua đương nhiên không dùng lại lần hai được.

Hiện tại An Nhiên và Bạch Tịnh Trần không dễ gì ra tay được nữa.

An Nhiên có thể cảm nhận được những người này không giống với những người lúc trước cô đối phó, thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với mấy người ở trường học Thợ Săn. Trên người bọn họ có khí chất giống bà Bạch.

Nếu đơn đả độc đấu, An Nhiên không chắc có thể đánh thắng bọn họ.

An Nhiên không ngừng hít sâu, cô chỉ có thể liều một phen, trước giờ cô chưa từng chịu ngồi yên chờ chết.

Bạch Tịnh Trần ắt hẳn cũng biết điểm này, mặc dù cô không phải là Bạch Dạ thật sự, nhưng nếu nói trong hai năm nay hắn không có chút tình cảm nào thì không hẳn.

Bạch Tịnh Trần sẽ không để cô phải bị thương.

Mặc dù cô là người thay thế của Nhã Nhi, mặc dù cô là Bạch Dạ giả, nhưng bây giờ cô cũng là bạn hắn.

Lúc này, ba tên sát thủ càng ngày càng tiến đến gần bọn họ...

-----

“Anh nói sao! Nói lại một lần nữa xem!” Lam Nhược Khê đứng dậy.

Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn cô.

Người ở bên kia điện thoại vô cùng gấp gáp, biểu cảm của Lam Nhược Khê cũng trở nên lạnh lùng.

“Trên địa bàn của chúng ta mà dám động đến người của chúng ta, muốn chết à!”

Lam Nhược Khê nhanh chóng cúp máy, cô không nói nhiều mà cầm lấy trang bị của mình rồi chạy về phía trung tâm.

Vừa chạy đến cửa, cô đã bị Lãnh Hạo với khuôn mặt lạnh như băng kéo lại: “Đi đâu vậy?”

“Vương Thế Kiệt bị bao vây, nguy hiểm đến tính mạng.” Lam Nhược Khê nói xong rồi cầm đồ chạy.

Chân mày của Lãnh Hạo thoáng cau lại, nhưng hắn không nói gì mà trực tiếp chạy theo phía sau Lam Nhược Khê, tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại ngăn những người khác đang định đuổi theo.

Nếu Vương Thế Kiệt đã bị vây rồi, vậy thì không cần đem nhiều người đi.

Vương Thế Kiệt chưa nói cho Lam Nhược Khê biết người bị vây là An Nhiên, mặc dù hắn muốn tìm nhiều người đến nhưng nếu làm như vậy thì sẽ có nhiều người biết tin quân chủ xuất hiện.

Quân chủ trở về rồi, nhưng lại không tìm bọn họ thì chắc là có lý do riêng, nếu vì cử động gì của bọn họ mà làm vỡ kế hoạch của quân chủ, vậy thì bọn họ chỉ còn cách lấy cái chết để chuộc tội thôi.

Hơn nữa trong cuộc nói chuyện lúc nãy, quân chủ rõ ràng có chuyện muốn làm, nhưng cô lại muốn bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì... Chắc chắn đó không phải là việc dễ làm.

Vương Thế Kiệt một mực đứng ở chỗ cách nhà hàng không xa rồi nhìn vào, trên người hắn bây giờ không có súng, quân chủ không cho bọn họ tự ý hành động thì hắn hiển nhiên sẽ không hành động, bây giờ hắn chỉ có đợi bọn người Lam Nhược Khê đến rồi tính tiếp.

Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo chỉ dẫn theo mấy người thân tín đến, từ xa bọn họ đã nhìn thấy Vương Thế Kiệt đang đứng trong đám người hỗn loạn.

Lam Nhược Khê bước nhanh về phía trước, cô kéo tay hắn, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì thế?”

Vương Thế Kiệt thấy Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo đột nhiên đi tới, hắn không kịp giải thích mà trực tiếp kéo người sang một bên.

“Anh có chuyện gì vậy, anh nói bị người khác vây là bị vây như thế này hả?” Lam Nhược Khê nhìn đám người xung quanh một lượt.

Vương Thế Kiệt không nói nhảm với cô, hắn nói: “Chuyện dài dòng lắm.”

Hắn nhìn đám huynh đệ đang vây quanh mình một cái, sau đó chỉ về phía nhà hàng ở cách đó không xa: “Quân chủ đang ở trong đó.”

Lãnh Hạo, Lam Nhược Khê cùng những người khác ngẩn người.

“Anh nói gì?” Giọng Lam Nhược Khê thấp xuống.

Vương Thế Kiệt bây giờ không còn thời gian giải thích mọi chuyện với bọn họ: “Quân chủ bây giờ đang đấu súng với mấy người kia, không biết đã có người báo cảnh sát chưa. Hiện tại chúng ta không thể công khai đi vào trong, lúc đó cho dù đối với chúng ta hay đối với Vô Xá cũng đều bị ảnh hưởng.

“Lúc này rồi mà còn nghĩ tới ảnh hưởng?” Lam Nhược Khê cười nhạo, cô cầm đồ định chạy vào bên trong.

Nhưng cô chưa chạy được mấy bước thì bị Lãnh Hạo kéo lại: “Hắn còn chưa nói hết mà.”

Vương Thế Kiệt cho Lãnh Hạo một điểm cộng rồi tiếp tục nói: “Quân chủ nói với tôi, bảo chúng ta đừng hành động không suy nghĩ, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không được ra tay.”

Bọn người Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo ngẩn người: “Chính miệng quân chủ nói sao?”

Vương Thế Kiệt gật đầu: “Hơn nữa, hiện tại, cô ấy... dường như đang làm ra vẻ không biết chúng ta.”

Điểm này Lam Nhược Khê biết, bọn họ nhờ tin tức mà đã biết được chút ít chuyện, bây giờ tên của quân chủ là Bạch Dạ, mặc dù không biết là tại sao nhưng bọn họ vẫn cố hết sức phối hợp.

Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo vẫn âm thầm bảo vệ quân chủ, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra sai sót.

“Như vậy, bây giờ tôi chỉ có thể đợi ở đây? Nhìn quân chủ bị đánh?”

Vẻ mặt của Vương Thế Kiệt không được tốt lắm, từ nãy đến giờ, hắn vẫn luôn đứng ở đây đợi và nhìn, tâm trạng sao có thể tốt được chứ?

“Cô ấy là quân chủ, sẽ không có chuyện gì đâu.” Vương Thế Kiệt biết rõ năng lực của con quái vật đó, nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện, hắn sẽ đem đầu mình xuống làm trái banh cho người ta đá.

Lam Nhược Khê bỏ súng lại vào thắt lưng mình.

Ở Hoa Hạ, quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, nếu bọn họ thật sự nổ súng trên đường hay chỗ đông người thì hậu quả sẽ khó tưởng tượng được.

Ngoài mặt Vô Xá như là một tổ chức thần bí, nhưng nếu có người muốn động vào Phó gia, bọn họ ít nhiều cũng đã tìm được mối quan hệ giữa Vô Xá và Phó gia, đến lúc đó, nếu việc này liên quan tới Phó gia, quân chủ nhất định sẽ không tha cho bọn họ.

Nhưng đám người đó dám ngang nhiên bắn chết dân thường, ngang nhiên nổ súng trong nhà hàng, bấy nhiêu đó đủ để thấy bọn chúng xem thường luật pháp Hoa Hạ, cũng có thể nói đám người đó 99% không phải người Hoa Hạ.

“Nhóm người của quân chủ không có súng.”

Vương Thế Kiệt vừa dứt lời, Lan Nhược Khê đã có ý nghĩ muốn xông lên thụi vào bụng hắn một đấm, nhưng hiện tại, toàn bộ tâm trí của cô đều đang tập trung vào tình huống của quân chủ.

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của ba người đứng đưa lưng về phía họ, cách nhà hàng không xa cũng có một đám người vây quanh, người Hoa Hạ đúng là thích xem náo nhiệt không sợ chết.

“Anh nói xem chúng ta nên làm thế nào.” Lam Nhược Khê hỏi Lãnh Hạo.

Lãnh Hạo không nói gì mà trực tiếp đi phía trước.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không biết hắn lấy từ đâu ra một quả táo cầm trong tay, đi về hướng cái cửa sổ đã bị đập bể.

Ba người đó hiển nhiên không chú ý đến tình hình ở đây.

“Này.” Lãnh Hạo nói.

Trong ba người có một người quay lưng lại.

Những người đang vây xem lập tức lui về sau, biểu cảm hoảng sợ.

Lam Nhược Khê hận không thể rút súng ra bắn mấy người kia để bọn họ hết làm phiền.

Lam Nhược Khê di chuyển, Vương Thế Kiệt cũng đi theo sau cô.

Mấy anh em khác thì lẫn vào trong đám người, bọn họ bắt đầu chia ra hai hướng tiếp cận nhà hàng.

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Lãnh Hạo, sau đó không do dự mà chĩa mũi súng về phía Lãnh Hạo, bắn.

Trực giác của sát thủ, hắn có thể cảm nhận được Lãnh Hạo nguy hiểm.

Ngay khi tên sát thủ bóp cò, Lãnh Hạo đã ném trái táo của mình đi.

Tên kia cũng nổ súng.

Vương Thế Kiệt nhảy tới ôm Lãnh Hạo ngã xuống đất lăn mấy vòng.

Tiếng súng vang lên, đám người lại một lần nữa khóc thét.

Hiển nhiên viên đạn vừa rồi đã làm người khác bị thương.

Quả táo rơi trên người tên áo đen, nhưng không có tác dụng gì với hắn, ngay khi hắn định ra tay, thì một âm thanh xé gió lao đến, ngay lập tức, giữa trán tên áo đen xuất hiện một lỗ thủng, máu tuôn ra, hắn nặng nề ngã xuống đất.

“Cô gọi tay bắn tỉa?” Vương Thế Kiệt ngã sang một bên nhìn Lam Nhược Khê.

Lam Nhược Khê lắc đầu: “Không phải tôi.”

Lúc đó cô cứ nghĩ Vương Thế Kiệt xảy ra chuyện rồi, ai ngờ là lại xảy ra tình huống như vậy.

Hai tên áo đen kia nhìn nhau rồi cùng nhau lẩn trốn, nhưng một trong hai tên đó động tác có hơi chậm, viên đạn mặc dù không bắn trúng chỗ yếu hại nhưng cũng đủ lấy mạng tên đó.

Viên đạn trúng vào xương bả vai của hắn.

Tình hình chuyển biến khiến An Nhiên và Bạch Tịnh Trần sững sờ.

Bạch Tịnh Trần không biết là ai.

An Nhiên cũng không biết là ai.

Nhưng cũng vào lúc này, điện thoại của An Nhiên vang lên.

An Nhiên vội vàng lấy điện thoại ra, vẫn là số lạ gọi đến nhưng An Nhiên có ấn tượng với dãy số này, là của Caesar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.