Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 254: Chương 254: Em thích anh, phó lão gia nổi giận! (2)




Bây giờ Tả Tín Hồng chỉ muốn khóc lên, mấy vị này sao cũng đến vậy.

Hôm nay quả thực là loạn mà, là ngày gì vậy chứ.

Tần Vũ Hàn mặc dù không hề có chút quyền hạn gì, nhưng hắn là đệ tử Tần gia, làm mưa làm gió đã quen rồi, sau khi hắn nói như vậy vẫn còn chịu nổi sao?

Đột nhiên hắn quay người lại: “Con mẹ nó…” - Tất cả lời nói tất cả đều nuốt trở lại, trên khuôn mặt lại nở ra một nụ cười: “Anh Triết, chị Song mọi người đều tới cả rồi à.”

“Ừ, chúng ta không tới thì chẳng phải để anh tùy tiện ai cũng nhận làm họ à?”

Tần Vô Song vẫn là một thân toàn màu đỏ, cô nhìn lên móng tay sơn màu đỏ của mình, sau khi xác nhận không có chuyên gì, cô liền đi tới phía trước Tần Lam, đánh giá cô từng li từng tí.

Diêm Tử Diệp cũng không ngờ tới rằng bọn họ sẽ đến, hơn nữa bọn họ tới dường như cũng là để giúp hắn, biểu cảm có chút kỳ quái, Tần Vũ Hàn không bỏ đá xuống giếng cho hắn cũng coi là tốt lắm rồi. Bây giờ bọn họ quả thực là tới để giúp hắn.

Tần Vũ Triết hừ lạnh một tiếng, nếu không phải vì nhận được mệnh lệnh từ phía Gia, hắn sẽ tới quản chuyện của Diêm Tử Diệp sao? Hừ, mặt của hắn vẫn chưa thực sự to.

Biểu cảm của Tần Vũ Hàn thay đổi trong nháy mắt:

“Chị Song, câu này của chị ý là sao? Chính tôi đã đem Gia đi kiểm tra, cô ấy…”

“Báo cáo thí nghiệm gì đó có thể tin tưởng không?” - Tần Vô Song cười nhạo: “Hơn nữa, một người phụ nữ yếu đuối không chịu nổi một sự đả kích làm sao là Gia của nhà chúng ta được. Tần Vũ Hàn, tôi thấy não anh như bị xe kẹp ấy.”

“Không phải chứ, đó đều là tự tôi…”

“Tự mình cái gì?” - Tần Vũ Triết đi tới trước mặt Tần Vô Song, ánh mắt cũng lướt qua Tần Lam, chậc chậc, không thể không nói, người này trông quả thật là giống y hệt với Gia: “Tần Vũ Hàn, chúng tôi sao có thể biết anh có muốn Tần Môn hay không, mà tìm người này tới để diễn lấy vở kịch này?”

Tần Vũ Hàn nhất thời không biết nói gì, ánh mắt liền rơi trên người Diêm Tử Diệp, sau đó lại nhìn về phía Tần Vô Song và Tần Vũ Triết:

“Diêm Tử Diệp, anh quả đúng là có bản lĩnh, ngay đến cả hai người họ anh cũng đều mua chuộc cả rồi.”

“Tần Vũ Hàn, đem miệng của anh mà lau cho sạch sẽ đi, nếu không sạch thì lão nương sẽ rửa giúp anh!” - Ánh mắt của Tần Vô Song ngay lập tức lạnh lại.

Trong Tần gia, ngoại trừ Tần Gia ra, người mà Tần Vũ Hàn sợ nhất chính là Tần Vô Song.

Về Tần Vô Song hắn mãi mãi không thể đoán trúng được về người phụ nữ này, thậm chí có nhiều điểm cô rất giống với Tần Gia, hoặc có lẽ cũng vì điều này khiến hắn hết sức e dè với cô.

“Đồ giả mạo còn muốn sản nghiệp của Tần gia, hứ.” - Ánh mắt của Tần Vô Song trực tiếp bắn lên người Tần Lam: “Tiểu cô nương, tôi thấy tuổi tác của cô cũng không lớn, đừng vì trong lúc nhất thời hồ đồ của mình mà hại cả cuộc đời mình.”

Tần Vũ Triết mặc dù không nói gì, hắn lại đi tới bên cạnh Diêm Tử Diệp, hừ lạnh một tiếng.

Diêm Tử Diệp nhìn thấy biểu cảm như vậy của hắn, trong lòng mơ hồ biết được tại sao hắn và Tần Vô Song lại xuất hiện ở đây.

Trong lòng Diêm Tử Diệp lập tức trở nên ấm áp, mà nhiều hơn chính là sự kích động và hứng phấn.

Thực ra hiện tại Tần Vũ Triết cũng không biết nói thế nào về tình hình của Diêm Tử Diệp, từ năm ấy sau khi hắn biết cái chết của Gia không có liên quan gì tới hắn, hắn liền cảm thấy Diêm Tử Diệp là một người rất đáng thương.

Thậm chí ngay đến Xích Hồ cũng là người đáng thương.

Bọn họ đều vì yêu mà không được.

Tình yêu mà Diêm Tử Diệp đối với Gia còn sâu đậm hơn rất nhiều so với Phó Quân Hoàng, Diêm Tử Diệp không cần biết Gia nói gì hắn đều là người đi làm.

Kể cả khiến hắn tự sát.

Bởi vậy, khi hắn biết được Diêm Tử Diệp động thủ giết Gia, ngoài việc tức giận ra hắn còn không thể tin được.

Từ lúc Gia còn chưa bị Diêm Tử Diệp nhốt, hắn liền khuyên Gia giết hắn, chỉ là lúc đó Gia không tin hắn có thể ra tay với cô.

Hắn còn nhớ, năm đó Gia từng nói:

“Giết tôi, chính là anh ta? Yên tâm đi, khi anh ta còn chưa chết thì anh ta sẽ không muốn lấy mạng tôi đâu.”

Bởi vậy, khi biết tin máy bay của Gia gặp sự cố, gây ra nổ. Việc đầu tiên mà hắn làm chính là xông đến Tần trạch muốn giết Diêm Tử Diệp.

Năm đó Gia chính là quá tin tưởng hắn.

Tần Vũ Triết hận hắn nhiều năm như vậy, đột nhiên có một ngày biết được, hắn đã hận sai người, hắn thật sự là không biết phải đối diện với người đó thế nào.

“Tần Vũ Hàn, anh nên nhớ cổ phần ấy của anh là Gia cho anh. Nếu anh không muốn nữa thì cũng không sao hết, chúng tôi có thể thủ tiêu giúp anh.” - Tần Vũ Triết dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cao giọng.

Sắc mặt của Tần Vũ Hàn ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Năm đó Tần Gia đã từng nói, đệ tử Tần gia có quyền biểu quyết cổ phần, hai người Tần Vô Song và Tần Vũ Triết có toàn quyền đại diện, thậm chí có quyền lợi bác bỏ.

“Không! Các người không được làm như vậy!” - Tần Vũ Hàn hét lớn, sau đó hắn chỉ về Tần Lam khuôn mặt đang dần trắng bệch và cực kỳ tức giận, nói: “Cô ấy chính là Tần Gia, tôi không hề nói dối, cũng không hề lừa dối các người. Chị Song, mọi người đều bị sao vậy, năm đó Diêm Tử Diệp đối xử với Gia như thế nào, lẽ nào các người đều quên cả rồi sao?”

“À, yên tâm, sự việc năm đó chúng tôi đương nhiên sẽ không quên, chỉ là nếu để chúng tôi tiếp nhận một người với vẻ giả tạo bên ngoài thì quả thực là không quen.” - Tần Vô Song chậc chậc nói.

“Nếu là như vậy thì tôi vẫn muốn hợp tác với Diêm Tử Diệp.” - Thân hình béo ú của Tần Vũ Triết vặn vẹo vài cái, liền ngồi luôn trên ghế làm việc của Diêm Tử Diệp.

Tần Vũ Hàn tức giận đến không biết nói gì, hắn đưa tay chỉ về phía bọn Tần Vô Song, giận đến cả người phát run lên:

“Các người thật sự không biết mình đang làm cái gì? Gia đang ở trước mặt các người, các người lại muốn nói theo cái kẻ phản đồ kia? Năm đó Gia chết trên tay các người! Gia bị hắn nhốt! Gia…”

“Vậy thì lúc đó anh ở đâu?” - Một câu nói của Tần Vô Song đã chặn lại tất cả những lời nói của Tần Vũ Hàn.

Khi đó Tần Vũ Hàn đã trốn đi.

Từ sau khi Tần Gia xảy ra chuyện, hắn liền bắt đầu bỏ qua những chuyện không liên quan và làm những chuyện của mình.

Hắn không cuồng loạn như bọn Tần Vô Song mà im lặng tiếp tục thói rượu chè be bét của mình, ngày đêm ca hát, đối với hắn mà nói ai làm môn chủ cũng giống nhau, chỉ là không thiếu hoa hồng của hắn là được.

Sau khi Tần Lam nhìn thấy sự xuất hiện của Tần Vô Song và Tần Vũ Triết, biểu cảm trở nên rất kỳ lạ.

Thái độ thù địch của hai người với cô rất lớn, rất giống với Diêm Tử Diệp.

“Mau cút đi.” - Tần Vũ Triết nghĩ đến sự việc năm ấy lại muôn vàn lo lắng.

Năm đó Tần Gia chính xác là chết rồi, nếu không thì Gia làm sao có thể rơi vào trên cơ thể của Phó An Nhiên chứ?

Nếu như bọn họ nhìn thấy Tần Lam trước, sau đó mới gặp An Nhiên thì bọn họ nhất định cũng sẽ cho rằng Phó An Nhiên kia là giả và Tần Lam chính là Gia mà bọn họ muốn tìm.

Nhưng có những thứ lại giống như định mệnh vậy.

Giả dối thì mãi mãi vẫn là giả dối, không thể thành thật được.

Tần Vũ Hàn cũng biết, nếu bọn họ tiếp tục ở lại thì không biết sẽ gặp chuyện gì nữa, hắn không nói gì nhiều, phất phất tay, tự mình dìu Tần Lam rồi rời đi.

Chỉ là lúc Tần Lam rời đi, không hề để lại một câu nói nào.

Sau khi Tần Vũ Triết nhìn thấy bọn họ rời đi, cười nhạo:

“Có mấy người mà còn muốn chia rẽ cái gì? Chết cười.”

“Được rồi, có thể đi được rồi.” - Tần Vô Song đạp một cước lên chân Tần Vũ Triết, lạnh lùng nói.

Cái dẫm chân của Tần Vô Song rất cao, hơn nữa không hề lưu tình mà dẫm lên xương chân của hắn, ngay lập tức Tần Vũ Triết đau đến hút một ngụm hơi lạnh.

“Con mụ điên, cô thật đúng là muốn hạ cước chết à!”

Tần Vô Song không thèm để ý tới Tần Vũ Triết đang gào thét, mà ánh mắt đang rơi trên người Diêm Tử Diệp.

“Diêm Tử Diệp, tôi nghĩ chuyện của Gia anh biết còn rõ hơn tôi, tại sao chúng tôi tới đây thì chắc anh cũng rõ.”

Khuôn mặt của Diêm Tử Diệp không có chút biểu cảm nào, chỉ là ánh mắt của hắn mềm đi hơn rất nhiều.

“Gia nói, cô ấy không hy vọng Tần Môn bị mổ xẻ thành bốn năm phần, mặc dù bây giờ cô ấy không quản Tần Môn nữa nhưng cũng không muốn Tần Môn rơi vào tay kẻ khác.”

“Tôi có thể lập tức đem toàn bộ giao cho…” - Lời của Diêm Tử Diệp còn chưa dứt thì bị tiếng cười đầy nhạo báng của Tần Vũ Triết cắt đứt.

“Được rồi, nếu như Gia còn quan tâm những thứ kia, thì tám năm trước cô ấy đã tới tìm anh rồi, còn đợi tới bây giờ?”

Diêm Tử Diệp không hiểu ra được ý tứ nghĩa là gì.

“Gia là nói, mặc dù bây giờ anh là môn chủ thì anh phải sắp xếp thật tốt cho Tần Môn, đừng làm cho chướng khí mù mịt. Bây giờ cô ấy thấy mà bận tận.” - Tần Vô Song cứ thế trợn mắt.

“Tôi cũng không phải họ Tần.” - Diêm Tử Diệp trầm giọng nói.

Tần Vũ Triết ngay lập tức từ trên salon xoay người nhảy tới trước mặt hắn, cười:

“Diêm Tử Diệp, anh đừng quên anh là do Gia một tay nuôi lớn, anh cũng gần như là người nhà Tần gia. À, không đúng, từ lúc anh bắt đầu bước chân vào Tần trạch thì anh bắt đầu là người nhà Tần gia rồi, gì mà họ với không họ chứ.”

Lời nói của Tần Vũ Triết khiến Diêm Tử Diệp đứng nguyên tại chỗ.

Cả người hắn cứng đờ nhìn Tần Vũ Triết, lúc này hắn cũng không biết nên nói gì, thậm chí ngay cả đến tiếng nhịp tim đập cũng có thể nghe một cách rất rõ ràng.

“À, còn nữa, Gia nói gần đây cô ấy bận, anh đừng có làm những chuyện linh tinh để cho cô ấy phiền lòng.”

Tần Vô Song đều đã đem lời chuyển tới rồi, bọn họ bây giờ đã thay đổi cách nhìn với Diêm Tử Diệp rồi, nhưng để khiến một người tốt với một người mà mình hận suốt mười mấy năm, quả thực là không hề dễ dàng chút nào.

Huống chi bọn họ vẫn là đuối lý.

Thôi được rồi, từ từ thôi.

Do vậy, mãi cho tới khi hai người đi ra khỏi văn phòng của Diêm Tử Diệp, Diêm Tử Diệp vẫn đờ đẫn đứng ở đó.

Trong đầu hắn bây giờ vẫn vang lên câu nói của người nhà Tần gia.

Gia thừa nhận hắn, Gia tha thứ cho hắn… Đúng không?

“Phó Quân Nhã, cô không có óc à?” - Một giọng nói tức giận từ trong Phó gia vang lên, Phó lão gia tức giận đập mạnh vào cây gậy trong tay, anh mắt đầy nghiêm khắc kia thấm đầy lửa giận.

Phó Quân Nhã bị lão gia gào một trận không dám cử động, chỉ là nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Khóc, khóc, khóc! Từ lúc nào Phó gia ta lại xuất hiện một người kém cỏi như cô chứ!”

Lần này lão gia quả thực là tức giận, hơn nữa là vô cùng tức giận. Chuyện Phó lão gia bị ám sát không biết bị ai tiết lộ ra ngoài.

Cánh phóng viên nghe được tin toàn bộ đều chạy tới, chỉ là bọn họ cuối cùng vẫn không vào nổi được trong đại viện, bọn họ liền ở ngoài đợi.

Chỉ là Phó Quân Nhã này không biết có sợi gân nào lắp không đúng mà lại tự mình đi tìm mấy người cánh nhà báo, nói linh tinh một hồi! Lần này thì xong rồi, bây giờ chắc toàn bộ Hoa Hạ đều biết Phó chiến bị ám sát!

Trò này là thứ yếu.

Sự việc này cuối cùng vẫn là không thể giữ được.

Người ngốc này vậy mà cũng đem chuyện của An Nhiên mà nói ra hết rồi!

Phó gia làm sao lại có một thứ ngu ngốc như vậy chứ!

Bây giờ xong rồi, tin tức đưa tin ra bắt đầu phản ánh trong hai năm Phó An Nhiên rốt cuộc đã đi đâu, thậm chí còn nói, lần ám sát này thực tế là có quan hệ rất lớn với Phó An Nhiên, thậm chí còn có phóng viên nói An Nhiên thông đồng với địch bán nước.

Những lời bình luận như vậy khiến cho lão gia sau khi đọc được vô cùng tức giận!

Người nhà Phó gia vẫn chưa trở về hết, Phó Quân Nghị vẫn ở trong trường học sau khi nghe được tin liền lập tức trở về. Hắn vừa trở về liền nhìn thấy lão gia tử gào thét một cách tức giận.

Phó Quân Nghị cũng không can ngăn điều gi, chỉ là đi tới đỡ lão gia:

“Gia gia, không nên tức giận vội. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách xử lý cho sự việc lần này.”

An Nhiên cũng không hề ra ngoài, cô chỉ ở trong phòng của mình, khi cô nghe được giọng nói tức giận của lão gia, vội vàng từ trong phòng chạy ra.

“Có chuyện gì vậy? Lão gia sao lại tức giận đến như vậy?” - An Nhiên nhanh chóng bước xuống lầu, ánh mắt lướt qua Phó Quân Nhã đang đứng ở bên cạnh, sau đó vỗ vỗ phía sau lưng cô.

“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, ông nói cho cháu biết ai làm ông tức giận đến vậy, cháu giúp ông đánh người đó.”

Phó Quân Nghị biết An Nhiên vẫn chưa biết những tin đăng trên báo kia, tạm thời cô không nói cho cô ấy biết vội.

Lúc này lão gia không biết nên nói gì cho An Nhiên, ông chỉ có thể kéo lấy tay của An Nhiên, thở dài nói:

“Nhiên nha đầu, không sao, đến lúc đó nếu thượng cấp hỏi thăm, con liền nói con là Bạch Diệp, có nghe thấy không? Con chỉ là Bạch Diệp.”

Lông mày của An Nhiên hơi nhíu lại:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lão gia còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói tức giận của Từ Tĩnh Ngưng ở ngoài cửa vọng tới:

“Phó Quân Nhã!”

Từ Tĩnh Ngưng mặc bộ quần áo màu xám bạc đi giày cao gót bước từ bên ngoài vào, gương mặt được trang điểm một cách trang nhã, tràn đầy lửa giận.

An Nhiên nhìn người phụ nữ vốn đoan trang hiền thục đang nghẹn ngào nức nở đi tới trước mặt Phó Quân Nhã, không hề có chút khách khí nào mà hung hăng giáng lên mặt cô một cái tát!

“Ba” một tiếng.

Bên tai là một âm thanh vang dội.

An Nhiên và Phó Quân Nghị đều sững sờ.

Ngay đến trong ánh mắt của lão gia cũng xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh được khôi phục lại.

Đứa nhỏ này vẫn thật là xử lý không được.

Lúc ban đầu ông vẫn là quá mềm lòng, muốn tự cho cô một hình phạt, đến lúc đó cô sẽ tốt hơn, không ngờ rằng, ngược lại ông lại để cho Nhiên nha đầu của gia đình họ bị chịu tội.

Mặt của Phó Quân Nhã vô cùng đau đớn, nhưng ánh mắt đối diện với Từ Tĩnh Ngưng lại vô cùng sắc bén, vậy mà cô lại không dám khóc lên tiếng.

“Phó Quân Nhã, tôi nói cho cô biết, Phó gia chúng tôi rốt cuộc có lỗi gì với cô? Cô lại chơi chúng tôi một vố như thế này!”

“Cháu không có!” - Phó Quân Nhã ấm ức khóc thành tiếng, nói: “Cháu không nói gì cả, cháu…”

“Không nói gì hết? Lẽ nào bọn họ đều viết bừa? Lẽ nào những tấm ảnh kia đều là do bọn họ tự ghép ra và đăng lên! Phó Quân Nhã, mặc dù bây giờ tôi đã già nhưng tôi vẫn chưa đến mức hồ đồ.” - Từ Tĩnh Ngưng khi đọc được tin tức trên báo liền lập tức lái xe trở về nhà.

Bà tức giận đến cả người run lên, bây giờ trong đầu thậm chí còn đang đập thùm thụp.

An Nhiên đến giờ vẫn còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phó Quân Nhã ôm lấy đôi gò má, ấm ức nhìn mọi người xung quanh.

Tiếng giày quân đội dẵm trên mặt đất bỗng nhiên lọt vào trong tai của mọi người.

An Nhiên nhìn thấy Phó Quân Hoàng trên người là một bộ quần áo huấn luyện đứng ở cửa, ánh mắt như chim ưng trực tiếp dừng lại trên người Phó Quân Nhã, cả người đều là khí lạnh.

Phó Quân Hoàng đang cố gắng kìm chế bản thân.

Phó Quân Nghị nhìn ra có điều không đúng, hắn vội vàng đi lên phía trước, hắn vốn định kéo Phó Quân Hoàng lại nhưng khi vừa nhìn tới ánh mắt của anh ta thì hắn vẫn là lựa chọn đứng bên cạnh anh một cách thật thà.

Bây giờ anh cả đang tức giận như vậy, không nên động vào vẫn hơn.

An Nhiên cũng nhìn ra điều không đúng, cô cũng vội vàng đi tới bên cạnh Phó Quân Hoàng, kéo lấy anh, nhíu lông mày lại mà bất an nói:

“Lão soái ca, đã gặp phải chuyện gì à? Hay là không thoải mái ở đâu? Hả? Không thể không nói, nếu không em không biết là anh đang nghĩ gì.”

Phó Quân Hoàng vẫn không nói gì, chỉ nhìn về phía Phó Quân Nhã bằng ánh mắt đen đang thấm đầy phong bạo khiến cho Phó Quân Nhã không chịu được, cuối cùng sụp đổ.

“Tôi…tôi nói có gì không đúng sao? Cô ấy chính là hồn ma! Cô ấy giết người! Cô ấy tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn… Các người tại sao còn bao che cho cô ta? Hồn ma như vậy thì phải bị bắt lại chứ! Nên để mọi người biết bộ mặt thật của cô ấy!”

Phó Quân Nhã như đang kêu lên.

Mà cũng chính lúc này Phó Quân Hoàng tránh sự lôi kéo của An Nhiên, ánh mắt không hề di chuyển, vẫn luôn nhìn về phía Phó Quân Nhã, bước chân cũng dần tiến về phía cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.