Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 238: Chương 238: Gầy quá thì ôm sẽ không thấy thoải mái (2)




Phó Quân Nhã cảm thấy Cố Hữu rất lạ.

Cô không ngờ rằng Cố lão gia và Cố Hữu sẽ qua. Đã rất lâu rồi, Cố lão gia không đến Phó gia. Cô nghĩ rằng không có Phó An Nhiên thì Cố lão gia sẽ không tới Phó gia nữa. Chỉ là lúc cười vui vẻ đón Cố lão gia và Cố Hữu vào nhà, rót xong ly trà, cô mới cảm thấy Cố Hữu trông có chút đờ đẫn.

Phó Quân Nhã nhớ là trước khi đi, ông nội có nói sắp có người đến nhà, điều này khiến cô chú ý. Chỉ là không ngờ, người đó lại là Cố lão gia và Cố Hữu.

“Ông nội Cố, ông nội con nói rằng họ đi ra ngoài đón ai đó, lát nữa sẽ về.” Phó Quân Nhã gọi điện thoại cho Phó lão gia trước, nói gì đi nữa thì cũng không thể để Cố lão gia đợi ở đây.

“Ta biết ông ấy đi đón người, không sao không sao, chúng ta đợi thêm lát nữa.” Cố Trường Thanh cười haha.

Lúc nói, ánh mắt Cố Trường Thanh còn khẽ lướt qua người của Cố Hữu. Dù có hơi ngẩn người nhưng trên gương mặt anh không có chút gì bất thường. Ông biết, sở dĩ bộ dạng của tên tiểu tử này như vậy là do đoán ra được chuyện của tiểu hồ ly.

Nhưng bây giờ lão già Phó không có đây, tốt xấu gì chưa biết, ông để từ từ rồi mới nói với Cố Hữu. Hai năm không gặp, tình cảm của anh dành cho tiểu hồ ly chắc cũng vơi dần rồi. Chỉ là ông không biết, có một kiểu tình cảm, một khi bị dồn nén lâu thì đến lúc bùng phát sẽ không thể nào điều khiển được.

Phó Quân Nhã không hiểu cho lắm. Tại sao Cố Trường Thanh lại cười vui vẻ đến như vậy. Cô nhớ Cố lão gia chưa từng cười như thế.

“Cố Hữu sao thế?” Phó Quân Nhã hỏi Cố Trường Thanh, dù bây giờ có nói với Cố Hữu thì anh cũng không lên tiếng.

“Không có gì, chỉ là có một số chuyện nghĩ không thông. Đợi thằng bé nghĩ thông rồi thì không sao nữa.” Cố lão gia cười.

Phó Quân Nhã gật đầu. Cô nửa hiểu nửa không. Rất lâu rồi, cô mới thấy dáng vẻ này của Cố Hữu.

Đến bây giờ Cố Hữu vẫn chưa hiểu được những lời Cố lão gia nói với anh. Cái gì mà tiểu hồ ly sắp quay về? Rồi suốt hai năm nay tiểu hồ ly chịu không ít khổ sở? Rồi lại còn bảo anh kiềm chế tâm trạng?

Từ lâu ông nội đã biết An Nhiên không sao. Nhưng tại sao ông nội không nói cho anh biết sớm chứ? Ông nội nói ông chỉ mới biết tin. Ông còn nói, Phó gia cũng chỉ vừa tìm được An Nhiên đây thôi.

Vậy suốt hai năm qua, cô nhất định rất đau khổ. Không một ai bên cạnh, không một ai trò chuyện, vậy cô… Cố Hữu không thể suy nghĩ tiếp nữa. Nếu còn nghĩ, tim của anh sẽ rất đau.

Anh biết Phó Quân Nhã đang nói chuyện với anh. Nhưng bây giờ anh không muốn trả lời, chỉ muốn đợi An Nhiên quay về và hỏi cô, hỏi cô hai năm nay đã sống thế nào, có tốt không. Nhưng anh hỏi như vậy thì có ích gì? Cô nhất định sẽ nói rằng cô sống rất tốt. Dù cô thật sự không ổn chút nào nhưng cô cũng sẽ không nói cho anh biết.

Rốt cuộc thì, anh cũng chỉ là một người mà mãi mãi không thể nào bước vào được thế giới của cô.

“Chú Cố, không ngờ hai người lại đến sớm như vậy.” Phó Văn Thắng vừa mở cửa liền đi thẳng đến trước mặt Cố Trường Thanh, gỡ mũ rồi ngồi xuống đối diện với ông.

“Haha, chuyện vui như vậy sao ta có thể tới muộn chứ? Chỉ là không ngờ lại sớm như vậy, haha.” Cố Trường Thanh khoát khoát tay.

“Họ sắp về tới rồi, chú Cố, con đi thay đồ trước đã.”

“Đi đi, không cần quan tâm đến lão già như ta.” Cố lão gia liên tục khoát tay, ông cười không ngớt.

Lúc Phó Văn Thắng đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu, Cố Hữu mới giật mình chào hỏi. Phó Văn Thắng vỗ vai anh, sau đó đi thay quần áo.

Không bao lâu, một người rất lâu không về như Phó Quân Nghị cũng đã về tới, trong tay còn xách thứ gì đó. Hôm nay, tâm trạng của anh trông có vẻ cũng rất tốt.

“Ông nội Cố, không ngờ hai người đến còn sớm hơn cả con.” Phó Quân Nghị để đồ qua một bên, sau đó đi tới ngồi xuống chỗ Phó Văn Thắng ngồi lúc nãy.

“Vì tụi con về quá trễ thôi.” Cố Trường Thanh giả vờ đổ lỗi.

“Cũng không thể nói như vậy, dù gì ông nội vẫn chưa về, đúng không?” Phó Quân Nghị cười: “Với lại chẳng phải con đã mua quà rồi hay sao? Tới lúc đó nếu như cô ấy muốn bắt lỗi con thì cũng không có cơ hội.”

“Tên ranh con như con thật lắm chiêu.” Cố Trường Thanh lắc đầu cười.

“Phải nghĩ kỹ, nếu không thì cô ấy sẽ thừa cơ bắt bẻ con. Đã lâu không gặp rồi, ai biết được cô ấy trở nên thế nào? Con mua quà trước, rồi đợi tới lúc đó thừa dịp phản công.”

Phó Quân Nhã hoàn toàn không biết họ đang nói gì. Phó Quân Nhã nghe mãi mà không hiểu rốt cuộc hai người họ đang đề cập tới ai.

Phó Quân Nghị, trông thì đẹp trai ngời ngời và dễ chịu, lúc đầu ngay cả cô cũng nghĩ như vậy. Nhưng tiếp xúc lâu mới biết, một người vẻ bề ngoài dễ gạ gẫm như Phó Quân Nghị, thật ra còn khó tiếp xúc hơn cả anh cô, Phó Quân Hoàng.

Suy nghĩ của Phó Quân Nghị rất thâm thuý, không ai có thể hiểu rõ được ý của anh. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Quân Nghị thoải mái kể với Cố lão gia về một người như vậy. Xem ra, lần đoàn tụ hiếm thấy này của Phó gia đều là vì người sắp đến kia.

Phó Quân Nhã rất tò mò, rốt cuộc người đó là ai. Nếu bây giờ cô hỏi, họ nhất định sẽ không nói cho cô biết. Cùng lắm là chỉ dùng một câu “Con không quen” đáp lại cho xong chuyện, vì vậy, cô không nên hỏi gì thì hơn.

Cố Hữu quay người lại nhìn túi đồ mà Phó Quân Nghị mua. Anh chau mày, nhưng nghĩ lại thì bây giờ cũng không thể đi mua thứ gì. Anh nghĩ thế nên thôi. Lúc nào cũng có thể mua cho cô, không chỉ mỗi lần này.

Đang suy nghĩ, bên ngoài cửa bỗng có tiếng nói chuyện truyền tới. Giọng cười sang sảng như vậy chắc chắn là Phó lão gia. Tất cả mọi người trong phòng khách đều đứng dậy. Lúc này, Phó Văn Thắng cũng đã thay xong quần áo và đi xuống.

Họ vừa đứng dậy thì Phó lão gia đã đi vào, cùng với đó là giọng nói sang sảng của ông:

“Lão già chết tiệt, không ngờ ông lại tới sớm như vậy.”

Bây giờ, Cố lão gia không còn tâm trạng đôi co với Phó lão gia. Ông nhanh chóng đi đến phía sau Phó lão gia. Lúc nhìn thấy người đang được Phó Quân Hoàng dìu cẩn thận, khoé mắt Cố Trường Thanh bất giác đỏ hoe.

“Xem này, nha đầu xinh đẹp này là ai đây!” Cố lão gia đứng trước cửa, nhìn thấy An Nhiên vẫn đang đứng bên ngoài, nhưng nói xong thì ông liền khóc.

Phó Quân Hoàng thả tay An Nhiên ra, ánh mắt anh dịu dàng.

“Sao, mới có hai năm thôi mà nha đầu con đã quên lão già này rồi hay sao?” Cố lão gia dang hai tay ra, nhìn An Nhiên và nói.

“Sao có thể được chứ, tiểu hồ ly sao có thể quên được lão hồ ly.” An Nhiên cười rồi bước tới ôm Cố Trường Thanh.

Trên đường về, lão gia đã nói cho An Nhiên biết chuyện Cố lão gia tới. An Nhiên chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần rồi. Chỉ là, cô không ngờ Cố lão gia lại xúc động tới như vậy.

“Nha đầu vô lương tâm, nếu không phải vì lão già Phó nói cho ta biết thì có phải con định giấu ta chuyện con quay về luôn không? Nha đầu xấu xa.” Cố Trường Thanh ôm An Nhiên thật chặt, thở dài.

“Được rồi, được rồi, lão già chết tiệt, đó là con tôi. Nếu như không nói cho ông biết, thì ông cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi!” Phó lão gia chọc tức ông.

Nếu không phải vì lão già chết tiệt này phiền phức, thì ông đã không nói cho ông ấy biết chuyện nha đầu An Nhiên quay về rồi. Chỉ là, Phó lão gia không nỡ nhìn thấy dáng vẻ đó của ông bạn già. Ông biết Cố lão gia rất thích An Nhiên. Tình thương của Cố lão gia dành cho An Nhiên cũng không kém gì ông. Cuối cùng ông không chịu được nên đã kể với Cố lão gia.

Cũng may là nha đầu An Nhiên không nói gì, nếu không thì không biết mặt mũi Phó lão gia để đâu nữa.

Cố lão gia không vội buông An Nhiên ra. Lúc ông định nói gì đó thì Phó Quân Hoàng bỗng bước lên và kéo An Nhiên vào lòng, cẩn thận quan sát cô. Anh chắc chắn không có chuyện gì nữa mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Trường Thanh:

“Đủ rồi.”

Cố Trường Thanh có chút không hiểu, như vậy là có ý gì?

“Tiểu tử thối muốn nói cho ông biết là đã đủ lâu rồi, không được ôm nữa.” Phó lão gia ở bên cạnh cười phá lên.

Từ Tịnh Ngưng bất lực lắc đầu, nhưng trong lòng bà lại rất vui.

Đã lâu rồi trong nhà mới vui như vậy.

“Mau vào thôi, đứng đây làm gì.” Từ Tịnh Ngưng định nắm lấy tay An Nhiên nhưng bị Phó Quân Hoàng giành trước rồi dẫn đi.

Từ Tịnh Ngưng nhìn thấy hành động trẻ con của Phó Quân Hoàng, bà không biết nói gì. Lớn thế rồi, sao lại còn… như vậy? Từ Tịnh Ngưng cười, sau đó vào nhà cùng họ.

Lúc này, Phó Quân Nhã đang đứng sau lưng Cố Hữu. Cô nhìn An Nhiên, nhìn chằm chằm đến mức thiếu điều muốn xoáy thành một cái lỗ trên người cô. Cô nắm chặt tay, nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao An Nhiên lại đột ngột quay về.

Lần này, người trong nhà đột nhiên vui vẻ như vậy, Cố Hữu và Cố lão gia cũng tới, tất cả đều là vì cô sao? Vì cô đã về sao?

Chả trách, chả trách sao hôm nay Cố Hữu lại kì lạ như vậy. Chả trách, chả trách hôm nay Cố lão gia cứ cười mãi. Chả trách sáng nay, khi vừa thức dậy, cô đã nghe thấy thím đang dặn dò người giúp việc đi mua đồ ăn, còn phải thật tươi nữa. Ông nội thì vội vã đi ra ngoài, trước khi đi chỉ bảo cô ở nhà đợi.

Cô còn nghĩ có chuyện gì quan trọng. Không ngờ là vì một người mất tích hai năm quay về, Phó An Nhiên! Có gì đáng để vui mừng chứ? Phó An Nhiên về chẳng qua là vì muốn giành lấy sự quan tâm của mọi người, mà nó lẽ ra thuộc về cô. Phó An Nhiên về thì có gì vui? Rốt cuộc thì tại sao cô lại được mọi người thích tới như vậy?

Cô nghĩ mãi cũng không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

Cố Hữu ngây người ra. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Cố Hữu thiếu tự tin như vậy. Trong ấn tượng của cô, Cố Hữu luôn là một người tràn đầy tự tin. Bất kể là đối diện với ai thì anh ấy cũng rất tự tin, khí chất ngời ngời.

Nhưng bộ dạng bây giờ như vậy là thế nào? Tại sao ánh mắt anh lại chan chứa tình cảm đến thế? Đến cuối cùng thì mọi cố gắng trong suốt hai năm qua của cô cũng chỉ là bỏ sông bỏ biển, chẳng phải sao? Đến cuối cùng, cô vẫn không có được thứ gì.

Cô nghĩ rằng trong hai năm nay, ít nhiều gì thì cũng có một chút vị trí trong lòng Cố Hữu. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Cố Hữu, cô đã biết rằng những điều cô cho là đúng kia chẳng qua chỉ là cô tự suy diễn. Trong lòng anh trước giờ chỉ có mỗi Phó An Nhiên.

Dù cho An Nhiên đã biệt tích hai năm qua. Dù cho suốt hai năm qua không hề có một chút tin tức nào về cô. Nhưng đã thích rồi thì không thể buông bỏ, đúng không?

Phó Quân Nhã cúi mặt xuống. Cô không cam tâm, nhưng rốt cuộc thì cô cũng không có được anh.

“Hi, tiểu hồ ly của tôi, sao cô lại xấu thế?” Phó Quân Nghị nhìn thấy An Nhiên, đứng bên cạnh cười hí hửng.

“Anh! Anh không phải anh ruột của em! Không ngờ anh lại nhẫn tâm với em như vậy!” An Nhiên chưa kịp trả lời thì Phó Quân Nghị liền hét lên đau đớn.

Lúc nãy An Nhiên nhìn thấy Phó Quân Hoàng đánh vào hông Phó Quân Nghị.

Phó Quân Hoàng giả vờ không nghe thấy, anh dìu An Nhiên ngồi xuống.

“Tôi nói cô nghe, tương lai cô sẽ là chị dâu tôi đó. Cô không thấy chồng mình đang ức hiếp em chồng của cô sao?” Phó Quân Nghị giận dỗi, anh đưa tay kéo An Nhiên.

Nghe thấy Phó Quân Nghị nói như vậy, mọi người bỗng sững sờ, sau đó thì cười ầm lên.

“Tiểu tử, con thật hồ đồ!” Phó lão gia cười mắng: “Con nói xem vừa nãy mình đã nói những gì!”

Phó Quân Nghị không hề sợ lời trách mắng của Phó lão gia, bây giờ rõ ràng là họ đang rất vui.

“Con nói không đúng sao? Hồ ly là vị hôn thê của lão đại. Sớm muộn gì cũng gả cho lão đại, con không thể gọi là em dâu được.” Phó Quân Nghị cười hihi: “Dù hồ ly chẳng nhỏ hơn con là bao, nhưng chỉ cần có thể rước lão đại đi, thì bắt gọi một tiếng chị dâu con cũng chịu.”

“Tên tiểu tử con thật lắm lí do.” Cố Trường Thanh cười haha.

Phó Quân Nghị nháy mắt, sau đó lại nhìn An Nhiên: “Tôi không thèm đôi co với cô về chuyện tại sao suốt hai năm qua không liên lạc với chúng tôi. Tôi chỉ tính chuyện bây giờ, tại sao lúc nãy cô không giúp tôi?”

An Nhiên tựa vào người Phó Quân Hoàng, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn về phía Phó Quân Nghị. Ánh mắt kèm theo mấy phần dò xét: “Chậc chậc, mới có hai năm không gặp mà Nghị của chúng ta đã biết yêu rồi.”

“Cô… Cô nói cho tôi biết đi, cô đừng tưởng đánh trống lãng thì có thể, có thể…” Phó Quân Nghị ngạc nhiên. Anh hoàn toàn không ngờ rằng An Nhiên lại biết chuyện này.

“Đúng rồi, em cũng nghe nói anh Nghị có bạn gái. Đã lâu lắm rồi, tại sao anh không dẫn cô gái đó về ra mắt?” Cố Hữu đột nhiên cười. Biểu cảm không có gì khác lạ, ngay cả thần sắc cũng không có gì bất thường.

Ánh mắt Cố Trường Thanh khẽ lướt qua Cố Hữu. Sau khi thấy hắn như vậy, ông thấy rất nhẹ nhõm. Xem ra không sao rồi. Ông biết, con của Cố gia thì sao có thể xảy ra chuyện được.

An Nhiên không ngờ lúc này Cố Hữu lại giúp cô, cô nhìn anh cười: “Tiểu Hữu của chúng ta lớn thế này rồi à, nhưng mà đã đẹp trai hẳn lên.”

An Nhiên nói những lời này là thật. Cố Hữu của bây giờ hoàn toàn khác xa hai năm trước. Không những khắp người toả ra khí chất cao quý mà mỗi nhất cử nhất động đều tỏ ra vô cùng thuần thục. Đối với những người ngang hàng thì đây là một sự thể hiện đầy thu hút.

“Anh luôn đẹp trai thế mà, em không biết à?” Cố Hữu khẽ ho nhẹ một tiếng.

“Từ khi nào mà tiểu Hữu của chúng ta không còn biết xấu hổ nữa vậy, hả?” Nói xong, Phó Quân Nghị lấy tay kẹp cổ Cố Hữu.

Hai người họ bắt đầu đùa giỡn.

Phó Quân Nhã ở bên cạnh bị làm cho hoảng sợ. Dù Cố Hữu và Phó Quân Nghị chỉ đang đùa giỡn, nhưng Phó Quân Nghị quanh năm huấn luyện trong quân đội, nếu anh không cẩn thận làm Cố Hữu bị thương thì sao đây.

“Được rồi được rồi, đã chừng này tuổi rồi mà còn cãi nhau, không sợ người ta chê cười à.” Chỉ là Phó Quân Nhã chưa kịp lên tiếng thì An Nhiên đã nói trước.

“Hồ ly đáng ghét, chúng tôi chỉ nói rõ ra thôi mà, ai dám chê cười? Ai dám chê cười?” Phó Quân Nghị buông Cố Hữu ra, nhìn về phía An Nhiên.

“Hahaha.” Ba tiếng hahaha đột nhiên vang lên trong phòng khách.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Phó Quân Hoàng. Mặt anh vẫn lạnh lùng, ngay cả An Nhiên cũng có chút kinh ngạc.

“Lão đại, vừa nãy anh…” Bây giờ Phó Quân Nghị không biết mình có thể nói gì: “Giọng cười haha lúc nãy phát ra từ lão đại đúng không? Đúng không?”

Phó Quân Hoàng nhăn nhó, nhẹ nhàng nắm lấy tay An Nhiên, mặt vẫn nguyên biểu cảm: “Anh cười.”

Phụt.

An Nhiên cười đến mức ngã vào lòng Phó Quân Hoàng.

Lúc này, mọi người mới hiểu ra ý của Phó Quân Nghị và cười phá lên. Ngay cả Cố Hữu cũng không nhịn được mà chạy sang một bên rồi cười. Còn sắc mặt Phó Quân Nghị thì trở nên khó coi, rốt cuộc Phó Quân Hoàng có phải là anh ruột của anh hay không.

Trên bàn ăn, không ai hỏi An Nhiên là rốt cuộc hai năm qua đã xảy ra chuyện gì. Phó Quân Nghị không ngừng kể chuyện cười, không khí rất vui vẻ.

“Vậy lần này trở về rồi, con còn muốn quay lại trường không? Hay thế nào?” Phó lão gia nuốt hết cơm xong liền chậm rãi hỏi.

An Nhiên sững sờ, bây giờ làm sao cô có thể về được?

“Đến lúc đó con sẽ sắp xếp.” Phó Quân Hoàng kiên định trả lời, sau đó bóc vỏ tôm và để vào trong chén của An Nhiên.

Anh biết hôm nay khó khăn lắm bảo bối mới cùng họ về được Phó gia, để cô quay lại trường học là chuyện không thể.

“Như vậy cũng tốt. Đến lúc đó có gì cần giúp thì nhớ nói cho ta biết.” Từ Tịnh Ngưng nhìn Phó Quân Hoàng: “Đừng có chuyện gì cũng gánh một mình.”

“Được.”

Bây giờ vẫn còn rất nhiều người, An Nhiên không tiện kể. Cô đã về, nhưng có một số chuyện càng ít người biết càng tốt.

Lão gia cũng biết chuyện của An Nhiên và Bạch Tịnh Trần. Chỉ là Bạch gia đó… Ông không biết rốt cuộc có phải là Bạch gia mà ông biết hay không. Nếu đúng là vậy thì chuyện có thể hơi rắc rối. Con cháu có phúc của con cháu, để bọn nó tự giải quyết đi.

Phó Quân Nhã vừa nghe thấy An Nhiên nói tạm thời không quay lại trường học liền thở dài nhẹ nhõm. Chỉ cần cô không về thì việc gì cũng có thể giải quyết.

Bạch Tịnh Trần nhăn nhó xem những số điện thoại trong sổ tay. Lúc nãy, hắn đã gọi một lần rồi nhưng bị mất tín hiệu, toàn bộ đều là số rỗng. Vậy ý là nói, manh mối duy nhất cũng đã mất?

Bạch Tịnh Trần bực bội lật quyển sổ tay ra xem, xem thật kĩ, nhưng xem cả buổi vẫn không phát hiện ra thứ gì. Trong bản thảo không giới thiệu thứ gì, chỉ có viết về đời sống hằng ngày, kiểu giống như nhật kí vậy. Sau khi lật hết trang cuối, Bạch Tịnh Trần định đem vứt bản thảo đi. Nhưng lúc cầm nó lên, hắn đột ngột dừng lại.

Hắn dường như vừa mới nhìn thấy chữ gì đó.

Hắn gấp quyển sổ tay lại, nhìn kĩ thấy trên quyển sổ có viết một chữ, nhưng chữ đó lại khiến Bạch Tịnh Trần khó chịu.

Cố.

Chỉ có một chữ, ngoài ra thì không có gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.