Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 60: Chương 60: Kết cục của Mã Tịnh Như




Da thịt trắng nõn tràn đầy vết roi xanh tím, hiển nhiên đã bị dùng hình qua, chỉ là mặc dù là như thế, cơ thể kia dưới ánh sáng mỏng manh run nhè nhẹ cũng mê hoặc không biết bao nhiêu đàn ông.

Lãnh Vô Thương giấu sự trâm chọc dưới đáy mắt, vô cảm nhìn người phụ nữ loã thể đang không ngừng đi về phía Phó Quân Hoàng.

Lúc này, người phụ nữ này thật là chết ngàn vạn lần cũng không đủ.

Muốn quyến rũ lão đại? Hắn không phải là lần đầu tiên gặp, nghĩ đây không thể là lần cuối cùng nhìn thấy, nhưng kết quả nhất định đều sẽ giống nhau .

Ngoài cửa truyền đến tiếng quát tháo tê tâm liệt phế của Ân Thiến Tuyết, mỗi một tiếng kêu to của cô ta giống như quất vào cơ thể Mã Tịnh Như, nhường thân thể của cô ta chỉ không ngừng run rẩy, đáy lòng ngày càng sợ hãi.

"Mã Tịnh Như, cô không được chết tử tế! Tôi hận cô! Hận cô!" Tiếng quát tháo khàn khàn tràn đầy hận ý, nếu không phải bởi vì Mã Tịnh Như, cô ta làm sao có thể lưu lạc đến bộ dạng như vậy!

Tay vươn ra hơi giật mình, cô ta hoảng sợ nhìn người đàn ông giống như vương giả trước mắt, anh thật làm cho người ta lòng say, mặc dù là dưới tình huống như vậy, trái tim cô ta đã không tự chủ được nhảy lên vì anh, nếu lúc trước lão già kia không bao dưỡng cô ta, mà là người đàn ông này, nếu về sau cô có thể đuổi kịp người đàn ông như vậy, như vậy....

Cô ta sẽ một đời không lo.

Nghĩ như thế, lá gan Mã Tịnh Như cũng lớn, cô ta nỗ lực làm ra động tác quyến rũ, mị nhãn như tơ nói:

"Chủ nhân, ngài là tôi -- "

Rầm --

Đôi giày quân nhân không chút lưư tình đá văng người phụ nữ, sắc mặt Phó Quân Hoàng rất khó coi, một đế giày đen in lên người chính chỗ Mã Tịnh Như đang ôm bụng thống khổ không thôi, ánh mắt một mảnh lạnh lẽo.

"Cút ngay!" Trên người cô ta có mùi vị làm anh chán ghét, hương vị kia nếu lây dính lên người anh, đến lúc đó bảo bối ngửi thấy sẽ mất hứng.

Biểu cảm trên mặt Lãnh Vô Thương không thay đổi, chỉ là khoé môi lặng lẽ động vài cái.

Lão đại làm việc, quả nhiên luôn chuyên chú mà độc nhất.

"Cô đã thích đàn ông như vậy, vậy tôi liền thoả mãn cô." Giọng nói trầm thấp đầy rét lạnh, nhưng lời nói lại làm Mã Tịnh Như mặt xám như tro tàn.

Không, sẽ không phải trong tưởng tượng của cô ta.

Lão già đó từng nói, không ai có thể cưỡng lại sự mê hoặc của cô ta, không ai!

"Chủ nhân, chẳng lẽ anh không muốn tôi sao? Tôi..." Cô ta chịu đựng đau đớn, cười quyến rũ với Phó Quân Hoàng.

Lãnh Vô Thương vỗ tay, ba bốn người đàn ông cường tráng mặc quần áo màu đen tuỳ tiện tiến vào.

Trong lòng Mã Tịnh Như nhảy lên, không, cô ta không nên bị đàn ông vũ nhụ,, cô ta... Mặc dù lúc còn nhỏ cô ta đã bị bao dưỡng, hầu hạ không ít người, cũng chơi qua mấy người, nhưng kia đầu là tuyệt bút báo thù

Cô ta giống như có thể nhìn thấy kêt cục sau đó của bản thân, cô ta liền quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể không ngừng lùi về phía sau, cô ta không ngừng lắc đầu, "Tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi! Tha tôi đi, tôi sai rồi! Tôi về sau cũng không dám nữa , tha tôi đi!" Đây là lần đầu tiên Mã Tịnh Như nói tiếng xin lỗi từ sau khi tiến vào đây.

Lãnh Vô Thương liếc mắt nhìn Phó Quân Hoàng một cái, sau khi nhìn thấy phản ứng của anh, hắn nói với mấy tên kia:

"Cái cô gái này, thưởng cho mọi người."

Một câu nói này của Lãnh Vô Thương, giống như đánh Mã Tịnh Như vào địa ngục.

Vài tên đàn ông kia nhìn cơ thể đang không ngừng run run, sắc mặt như tro tàn của Mã Tịnh Như, đồng thời biểu cảm xoẹt qua một tia hưng phấn, mặc dù thoạt nhìn cô gái này có chút kiểu cách, nhưng bọn họ đã cấm dục thật lâu, có thể có phụ nữ để phát tiết đã là tốt rồi.

Trên người Mã Tịnh Như đã cởi không còn xót lại thứ gì, cũng miễn bọn họ phải xuống tay, việc bọn họ cần làm là trực tiếp thượng cô ta!

Phó Quân Hoàng cũng không hề rời đi, anh an vị ở ghế tựa, cặp mắt thâm thuý không chút dao động, cứ như vậy nhìn một nhóm người áp đảo Mã Tịnh Như, lập tức trong tiếng hoảng sợ của cô ta, muốn cô ta.

Đang nhìn đến nhóm đàn ông cởi dây lưng, nhìn bọn họ cường thế và hưng phấn....

Sau khi mấy người đàn ông thay nhau ra trận, một đám người thắt chặt dây lưng, trên mặt hưng phấn chứa đầy thoả mãn, lập tức kính cẩn rời đi.

Người phụ nữ này thật đúng là lợi hại, ở dưới tình huống như vậy mà còn có thể phát ra tiếng ngâm dâm đãng, cô ta rất lẳng lơ.

Trên cơ thể xích lão kia tràn đầy dấu vết khả nghi, ngay cả trên gương mặt coi như hoàn hảo kia cũng lây dính không ít.

Sợi tóc hỗn độn dính vào trên mặt cô ta, sắc mặt cô ta tái nhợt mà vô lực, cô tà còn có thể cảm giác được rõ ràng, nơi nào đó trên thân thể cô ta còn có cái gì đó đang chảy ra ngoài.

Phó Quân Hoàng luôn nhíu mày,từ đầu đến cuối biểu cảm của anh không thay đổi, chỉ là mày càng ngày nhíu càng lợi hại.

Dĩ nhiên trong mắt Mã Tịnh Như không còn tâm cơ như vừa rồi, ngay cả một tia ánh sáng cũng không có, cô ta dại ra nhìn tất cả trước mắt.

Cái người đàn ông kia, cái người đàn ông giống như vương giả kia, vì sao không phải của cô ta? Anh vì sao không thích cô ta? Vì sao lại thích Phó An Nhiên! Dựa vào cái gì cô luôn tốt hơn cô ta! Dựa vào cái gì!

Con ngươi như tro tàn dần dần tràn đầy hận ý, Lãnh Vô Thương nhìn rất vui vẻ, người phụ nữ này thật đúng là có chút thú vị.

"Chưa đủ? Yên tâm, chúng tôi còn có rất nhiều tiết mục giải trí chờ anh." Lãnh Vô Thương vỗ tay, vài người đàn ông bưng khay tiến vào, những thứ trong khay này làm Mã Tịnh Như không ngừng lui về phía sau.

Cô ta co rúm người lại, không ngừng lắc đầu, khàn khàn hô, "Không, không... Tôi... Tôi sai rồi, tôi thật sự... Sai lầm rồi, không cần, không cần..."

Một hồi tiếng chuông di động dễ nghe vang lên, di động luôn được Phó Quân Hoàng nắm trong tay vang lên, mở di động ra, đã là một giờ sáng, nếu còn không quay về, bảo bối sẽ tỉnh.

Nhưng mà, Phó Quân Hoàng vừa mới đứng dậy, cửa đã bị đẩy ra, chỉ thấy Tô Thiên Kình mặc bộ áo gió màu đen bình tĩnh đi đến.

Phó Quân Hoàng nhíu mày lại.

Sắc mặt Tô Kình Thiên cũng khó coi, hiển nhiên hôm nay bảo bối bị doạ sơ, sau khi trở về, cô luôn rúc trong lòng hắn, chỗ nào cũng không đi, mặc dù đang ngủ cô ấy cũng kêu chú nhỏ cứu tôi.

Hắn phải bỏ thêm chút thuốc ngủ vào bữa tối của bảo bối, ôm cô ấy ngủ hồi lâu, hắn mới có thể ra ngoài.

"Nặc Nặc chỉ là bị dọa, không có chuyện gì lớn." Tô Kình Thiên thở dài, hắn biết Phó Quân Hoàng ít nói, chủ động nói ra.

Phó Quân Hoàng gật đầu, "Đi trước."

Phó Quân Hoàng biết, chỉ cần người phụ nữ kia. Ở trong tay của hắn, tất nhiên là không có kết cục tốt , mặc dù không chết, cũng sẽ triệt để phế bỏ.

"Đi thôi, còn lại , để tôi là được rồi."

Tô Kình Thiên đi đến chiếc ghế Phó Quân Hoàng ngồi trước đó, hắn không lạnh lùng giống như Phó Quân Hoàng, toàn thân đều tản ra hơi thở yêu nghiệt, chính là như thế lại làm Lãnh Vô Thương hơi hơi lùi về phía sau một bước.

Người đàn ông này điên cuồng đứng lên, nhưng còn doạ người hơn so với lão đại.

"A... Cô nói, tôi nên xử lý cô như thế nào mới tốt!" Tiếng nói chậm rãi chứa đầy lạnh giá.

Phó Quân Hoàng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng đoán được, sau này Lãnh Vô Thương nói cho anh, người phụ nữ kia điên rồi, tuy rằng không biết điên thật hay điên giả, nhưng đều không xong, bởi vì cô ta bị Tô Kình Thiên mang đi, người bị hắn mang đi, làm sao có thể có kết cục tốt?

Lúc Phó Quân Hoàng về nhà, bé con an ổn ngủ trên giường, trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng hít thở đều đều của cô.

Vốn muốn tiến lên chợt bước chân của Phó Quân Hoàng dừng một chút, anh cởi áo khoác, bay thẳng đến phòng tắm đứng dưới vòi sen qua, xác định trên người không còn mùi hương quái dị, anh cứ như vậy xích lõa đi ra.

Nhẹ nhàng xốc chăn lên, lên giường, ôm cô bé đang ngủ an ổn vào trong lòng.

Vốn đang ngủ sau khi ngửi được mùi thơm quen thuộc, vô ý thức rúc vào nguồn nhiệt, khi tìm thấy vị trí thoải mái, lại nặng nề ngủ.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào phòng ngủ, toả ra sự ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.