Editor: Norah
Lúc đối mặt với chuyện của Phó An Nhiên, từ trước đến nay lão đại kia của bọn họ nổi danh trưởng thành bình tĩnh thận trọng, sẽ biến mất ở trong nháy mắt, biến thành một cậu bé ngốc nghếch, cậu bé hư cái gì cũng không biết làm như thế nào.
Vì suy nghĩ cho lão đại của bọn họ, dĩ nhiên là bọn họ lựa chọn im lặng không nói, cái gì cũng không nói.
Dù sao đối với lão đại mà nói thì không phải là chuyện gì xấu, người nhà họ Phó cũng đều sẽ chuẩn bị mọi thứ cho lão đại, dĩ nhiên là bọn họ không có gì phải lo lắng không phải sao?
Vì vậy liền tạo thành bộ dáng hoàn toàn ngây ngốc của Phó Quân Hoàng bây giờ.
Từ Tĩnh Ngưng thì đứng chỗ cách Phó Quân Hoàng không xa, trong đôi mắt của bà tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Con của bà cũng tìm được hạnh phúc của mình rồi, thật tốt.
Lúc ánh đèn chiếu vào trên người của hai người, vẻ mặt An Nhiên vẫn dở khóc dở cười nhìn Phó Quân Hoàng, mà tầm mắt Phó Quân Hoàng vừa từ trên người cụ Phó trở về đến trên người An Nhiên, đôi mắt đen nhánh như mực, hút An Nhiên vào thật sâu trong đó.
“Sao vậy? Vẻ mặt này?” An Nhiên buồn cười nhìn Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng đưa tay ra, tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa ở trên gương mặt An Nhiên, giọng nói anh nghe rất là chầm chậm, thậm chí còn lộ ra chút không thể tin:
“Ông nội vừa mới nói, cho em gả cho anh.”
“Ừ, đúng.”
“Vậy, chúng ta là sắp kết hôn, phải không?”
An Nhiên không lên tiếng.
Cô nên trả lời câu này thế nào? Dù sao cô vẫn có một loại cảm giác, đó chính là nếu như sau khi cô trả lời là đúng, anh sẽ lập tức kéo cô đi làm thủ tục di dân, sửa lại quốc tịch của cô, hoặc là sửa lại tuổi của cô, chỉ vì, có thể nhanh chóng kết hôn với anh.
Vì vậy, An Nhiên mỉm cười nhìn Phó Quân Hoàng, nhẹ giọng nói: “Lão soái ca, chúng ta phải đính hôn trước. Em có nói qua với anh, em còn chưa đến tuổi lập gia đình.”
Vẻ mặt Phó Quân Hoàng thay đổi: “Vì sao không trực tiếp kết hôn?” Đó chính là anh còn phải tiếp tục chờ, còn phải chờ thật lâu.
Người xung quanh nghe thấy thì cả người mồ hôi lạnh, xem ra quả nhiên là Phó Quân Hoàng này vô cùng yêu Phó An Nhiên này, này ngay cả đính hôn cũng không muốn, trực tiếp đi kết hôn.
Nhưng mà xem ra, Phó Quân Hoàng này rất nghe lời của An Nhiên, quả nhiên là tình yêu đích thực sao?
An Nhiên nghe xong câu hỏi của Phó Quân Hoàng, cô thở dài: “Em đã giải thích qua cho anh rồi.” An Nhiên không biết nên nói cái gì, bây giờ lão soái ca đã hoàn toàn rơi vào vấn đề vì sao không kết hôn trước, lại đi làm thêm đính hôn.
Mặc dù An Nhiên cũng không hiểu vì sao không thể kết hôn trước, lại làm thêm đính hôn gì đó, dù sao hai kết quả này không phải đều giống nhau sao, cần gì ép buộc phiền phức như vậy chứ?
“Thằng nhóc thối, nếu như con còn dám hỏi câu ngu ngốc như vậy nữa, ông sẽ lập tức để cho con bé An Nhiên bay ra nước ngoài, làm cho con cả đời cũng không gặp được!” Cụ Phó đứng ở trên bục, lúc nói chuyện với Phó Quân Hoàng thì mười phần có lực, dĩ nhiên là cụ Phó nghe được rõ ràng lời nói của anh.
Đôi mắt đen nhánh thoáng chốc liền lạnh xuống, lúc anh nhìn về phía cụ Phó, trong ánh mắt thấm đầy ý cảnh cáo.
Nếu như ông dám động vào một sợi tóc của bảo bối, con không để yên cho ông!
Ái chà, dám kêu lên với ông già ông, bây giờ cụ Phó còn sợ ai? Bây giờ ông cũng không có điểm sơ hở nào, nhưng mà thằng nhóc thối này lại có xương sườn mềm, mặc dù con bé An Nhiên kia cũng là kỳ kỳ quái quái, nhưng mà dù sao vẫn tương đối kính trọng với ông già ông này, lời của ông nói cô cũng vẫn đều nghe.
Nếu là ông nói cái gì đó với con bé An Nhiên kia, thằng nhóc thối kia chịu đủ.
Quả nhiên là Phó Quân Hoàng cũng không hỏi vấn đề gì nữa, ngoan ngoãn kéo An Nhiên đi đến trên bục.
Hai người Từ Tĩnh Ngưng và Đào Ngữ Song cũng xuất hiện đứng ở trên bục, trong tay bọn họ bưng một cái mâm màu đỏ, trên mặt mâm là hai cái hộp nhỏ hình trái tim màu đỏ, đi lên cùng nhau còn có Phó Văn Thắng và Phó Văn An, Phó Quân Nghị thì đứng ở dưới bục, anh không có đi lên, chỉ là đôi mắt vẫn luôn lấp lánh nhìn An Nhiên.
Lúc Phó Quân Hoàng nhìn thấy cái hộp nhỏ kia đôi môi mím chặt, anh không biết nên nói cái gì, cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, anh chỉ nắm thật chặt tay của An Nhiên, trên khóe môi mang theo nụ cười không nén lại được.
Không biết Cố Hữu là đi vào lúc nào, anh liền đứng ở trong đám người, tầm mắt yên lặng dừng ở trên người An Nhiên, chỉ là trong đôi mắt đen kia thấm nhàn nhạt u buồn, anh biết, bây giờ cô, rất hạnh phúc.
Dáng vẻ Caesar cười như không cười nghiêng người tựa ở trên cây cột lớn cực kỳ đẹp mắt, trong tay cầm một ly sâm banh, một tay anh ôm ngực, trong cái tay còn lại cầm một ly sâm banh.
Diêm Tử Diệp đứng ở chỗ cách Caesar không xa, trong ánh mắt cuồng nhiệt thấm đầy vẻ đau khổ, tay cầm trên cái ly nắm chặt lại với nhau.
“Môn chủ Diêm, anh nói tiệc rượu đính hôn này, có thể tiến hành bình thường đến cuối không?” Caesar cũng không có nhìn Diêm Tử Diệp, tầm mắt vẫn dừng ở trên người phụ nữ mang theo nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi kia.
Hình như anh chưa từng gặp qua cô cười như vậy.
Cười tự nhiên như vậy.
Đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng, mà không phải là nụ cười châm biếm, cũng không phải là nụ cười lạnh lùng, càng không phải là ngoài cười nhưng trong không cười, bây giờ cô… rất hạnh phúc, cười rất vui vẻ.
Nhưng mà tại sao, anh muốn cứ như vậy tự tay phá hủy nụ cười kia chứ?
Đối với anh mà nói thì nụ cười kia, thật sự là, vô cùng chướng mắt.
Ánh mắt đau khổ của Diêm Tử Diệp biến mất ở trong nháy mắt, anh nghiêng đầu qua, vô cùng lạnh nhạt nhìn Caesar.
“Chuyện anh làm với Tần Môn của tôi, Tần Môn của tôi nhất định sẽ trả lại toàn bộ.” Lúc này Diêm Tử Diệp lại là tồn tại khiến cho người khác sợ hãi kia, không có suy sụp chút nào, không có lo lắng và tuyệt vọng chút nào, có chỉ là vẻ cô độc lạnh lùng.
Caesar cũng không bị ảnh hưởng, chỉ là biếng nhác nhìn anh, quơ quơ ly rượu sâm banh, sau đó Caesar nâng khóe môi nói thầm: “Cho dù là không có Phó Quân Hoàng, cũng sẽ không phải là anh.”
Đôi tay chợt nắm chặt.
Nhưng mà anh cũng không có lấy súng ra, cũng không tính nảy sinh ầm ĩ với Caesar ở chỗ này, anh đang không ngừng tự nói với chính mình, hôm nay là lễ đính hôn của gia, người nuôi anh lớn lên, lễ đính hôn của gia người để cho anh sinh tồn được ở trên thế giới mạnh hiếp yếu này, anh không thể phá hỏng buổi lễ này.
Nhưng mà, anh không muốn phá hỏng, không có nghĩa là người khác không muốn phá hỏng.
Vẻ mặt Caesar càng ngày càng lạnh, hơi thở toàn thân càng lạnh lẽo như băng hơn so với vừa rồi.
Caesar cười cười tự giễu, quả nhiên anh vẫn đánh giá cao chính mình, vốn cho là, anh có thể nhìn cô đeo nhẫn của người khác lên, nhưng mà lúc anh thật sự nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh mới phát hiện, chính mình không chịu nổi.
Cho dù là anh cũng vẫn không có xác nhận được thân phận của người đó.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy thái độ của Diêm Tử Diệp đối với Phó An Nhiên, lúc nghĩ đến động tác và lời nói mà Phó An Nhiên đối với Diêm Tử Diệp, dường như trong lòng của anh đã có một đáp án.
Cô, quả nhiên là người anh tìm kiếm.
Anh bắt đầu thấy may mắn, may mắn năm đó anh là lấy bộ dạng của Diêm Tử Diệp ở cùng với cô lâu như vậy, chuyện này làm cho anh căm ghét lâu như vậy, lần đầu tiên làm cho anh cảm thấy may mắn.
Không sao, đây chỉ là đính hôn mà thôi, anh có thể chờ, anh còn có thể tiếp tục… chờ.
Bởi vì, sớm muộn gì cô cũng sẽ là của anh, mà cả đời cô cũng vậy, cô sẽ là của anh, một mình anh.
Lúc này, Phó Quân Hoàng đã cầm lên chiếc nhẫn dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm dịu dàng nhìn chiếc nhẫn trong tay, lúc này cái tay cầm súng kia vậy mà bởi vì cầm một chiếc nhẫn mà hơi run rẩy, điều này làm cho rất nhiều người đều nở nụ cười vang.
Phó Quân Hoàng ho nhẹ một tiếng, muốn mượn cái này che giấu sự bối rối của mình, cũng liền lúc anh muốn đưa tay đi nắm lấy tay An Nhiên, bỗng nhiên ánh sáng ở phòng tiệc trở nên tối om, theo sau đó, tiếng súng kéo dài không ngừng vang lên liên tục!
Trước tiên Phó Quân Hoàng đi kéo An Nhiên, nhưng mà trước người của anh đã không có người!
Trong đám người vang lên âm thanh mọi người thét chói tai!
Điện khôi phục rất nhanh, không có ai bị thương, nhưng mà tầm mắt của Phó Quân Hoàng đảo quanh một vòng trong cả đám người cũng không có phát hiện An Nhiên!
An Nhiên cô, không thấy!