Hiện tại Tô Lạnh đã quên An Nhiên, nhưng An Nhiên nhớ rất rõ cô ta.
Vào mấy tháng trước, Phó Quân Hoàng vì cứu cô ta, bản thân bị thương.
Khóe mắt thâm thúy nhếch lên, dưới ánh mắt của Tô Lạnh tựa vào người Phó
Quân Hoàng, con ngươi trong veo mà lạnh lùng nhìn Tô Lạnh.
Tô Lạnh không thích ánh mắt của cô gái nhỏ trước mắt, trong ánh mắt của cô có sự khinh miệt và trào phúng.
Tô Lạnh rời tầm mắt khỏi người An Nhiên, một lần nữa nhìn Phó Quân Hoàng, "Quân hoàng, cô ấy là... ?"
Phó Quân Hoàng mày nhíu càng chặt, tầm mắt của anh tạm dừng trên mặt Tô
Lạnh một lát, tiện đà nhìn xuống An Nhiên, "Người quen?"
Sau khi An Nhiên hơi giật mình, suýt nữa bật cười. An Nhiên rất không dễ
dàng khóng chế tốt cảm xúc của bản thân, tiếng nói thản nhiên nói:
"Đây là người quen của anh." Không phải người quen của cô.
Sắc mặt Tô Lạnh hơi cứng lại, ngay cả độ cong của môi cô ta cũng không duy trì được rồi.
Phó Quân Hoàng đây là có ý gì? Không biết cô ta? Hay là cố ý để cô ta khó chịu?
"Quân Hoàng, chẳng lẽ anh quên, anh đã cứu em..."
"Uh`m, nhiệm vụ." Phó Quân Hoàng nghĩ tới, cô ta là một lần nhiệm vụ của anh, cứu cô ta, "Có việc?"
Lần này, rốt cuộc ý cười trên mặt Tô Lạnh không duy trì được, nhưng mặc dù
như vậy, cô ta cũng không thể trở mặt trong này, "Quân Hoàng, em......"
"Phó Quân Hoàng." Phó Quân Hoàng trực tiếp cắt ngang lời của cô ta, anh
không thich cô ta gọi tên của anh, là lạ, vẫn là bảo bối kêu dễ nghe.
Nghĩ như vậy, tay ôm bên hông An Nhiên nắm thật chặt.
Uh`m, không thể để bảo bối rời khỏi anh. Bảo bối rất tốt, cực kỳ ngoan, lại
rất nghe lời, anh thích bảo bối nghe lời lại ngoan.
"Uh`m?" Tô Lạnh có chút không rõ nhìn Phó Quân Hoàng.
"Tô tiểu thư, ý của Lão Anh đẹp trai nhà tôi là cô vẫn nên xưng hô giống
mọi người khác, anh ấy và cô còn chưa thân thuộc." An Nhiên miễn cưỡng
nói xong, giống như sợ Tô Lạnh không tin, cô ngửa đầu hỏi Phó Quân
Hoàng, "Lão Suất Ca, có phải anh coa ý này hay không?"
"Uh`m." Phó Quân Hoàng do dự, lưu loát nói.
"..." Tô Lạnh khẽ cắn môi dưới, trong con ngươi chứa chút hơi nước, "Phó thiếu, em là đến cảm ơn lúc trước anh đã cứu em."
"Uh`m."
Tô Lạnh, tuy cô ta là tiểu thư nhà họ Tô, nhưng không có một chút dáng vẻ
kệch cỡm của tiểu thư, ngược lại có một khí chất ngoan độc, thành tích
tại bộ đội của cô ta rất tôt, nếu không, lúc trước chọn người đi nằm
vùng, cũng sẽ không tuyển cô ta.
Tô Lạnh không chỉ có bộ
dạng xinh đẹp, giao tiếp lại tốt, trong bộ đội nhân duyên của cô vô cùng tốt, cũng không ít thiếu gia nhả giàu theo đuổi cô ta, nhưng toàn bộ
đều bị cô cự tuyệt, Tô Lạnh cô muốn tìm đàn ông, sao có thể là hạng
người bình thường?
Ngay khi Phó Quân Hoàng ôm cô ta ra khỏi căn phòng nổ tung đó, lòng của cô ta đã rơi vào tay giặc rồi.
Cô ta cảm thấy được, người đàn ông có thể ở bên cạnh cô ta, chỉ có anh thôi.
Về sau sau khi cô ta nghe ngóng, mới biết được, anh là người nhà họ Phó,
quân giới sủng nhi, tuổi còn trẻ đã là thiếu tướng quân hàm rồi. Cô ta
hỏi thăm càng nhiều,càng dễ dàng chiếm được tâm của Phó Quân Hoàng hơn.
Cô ta dùng mọi cách khó khăn lắm mới lấy được số điện thoại của Phó Quân
Hoàng, thường thường gọi đến đều ở trạng thái không có người tiếp, đang
lúc cô ta cảm thấy mất mác, cô ta không nghĩ tới sẽ đụng mặt Phó Quân
Hoàng ở bệnh viện quân khu, vốn còn chưa kịp vui sướng, khi nhìn đến nữ
sinh bên cạnh anh, nháy mắt biến mất sạch sẽ.
"Phó thiếu, em..."
"Tô tiểu thư, thật sực xin lỗi, chúng tôi còn có chuyện phải làm, chúng tôi đi trước." Giọng nói hanh thanh lãnh lãnh khách khách khí khí, khoé
môi An Nhiên vẫn mang theo một độ cong nhàn nhạt, mặc dù vậy Tô Lạnh
cũng không tìm ra được An Nhiên không lễ phép chút nào.
Sắc mặt Phó Quân Hoàng bất động, phù hợp, "Uh`m, có việc."
Tô Lạnh cười có chút cứng ngắc, "Được, vậy không quấy rầy nữa, hai người đi trước đi, tôi cũng phải đi đưa văn kiện rồi."
"Như thế, hẹn gặp lại."
Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng gật đầu với Tô Lạnh, lập tức thật cẩn thận che chở An Nhiên rời khỏi bệnh viện.
Mãi đến khi bóng dáng hai người triệt để biến mất trong đại sảnh bệnh viện, cô ta khẽ cắn môi, sắc mặt có chút lạnh xuống.
Trên xe, Phó Quân Hoàng vì An Nhiên thắt chặt giây an toàn, xong mới thắt cho chính mình.
Sau khi tự lên xe, tầm mắt của An Nhiên liền rơi vào trên người Phó Quân Hoàng, con ngươi tràn đầy thú vị.
"Uh`m?" Phó Quân Hoàng khởi động xe, con ngươi đảo qua trên người An Nhiên.
Anh biết, cô có chuyện muốn hỏi.
An Nhiên nở nụ cười, cô nghĩ nghĩ, vẫn nói ra kìm nén dưới đáy lòng, "Lão Suất Ca, anh cảm thấy Tô Lạnh đẹp sao?"
"Người nào?" Cho xe chạy vững vàng, trong con ngươi xoẹt qua một tia nghĩ hoặc.
"Thì là Tô tiểu thư vừa rồi." Lúc này An Nhiên cực kì có kiên nhẫn.
Phó Quân Hoàng mày nhíu lại, anh nghĩ nghĩ, lông mày càng nhíu lại, "Ưm... Không biết."
"Không biết?" Đây là câu trả lời gì?
"Nghĩ không ra bộ dáng của cô ta." Phó Quân Hoàng thật sự trả lời.
An Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Phó Quân Hoàng, "Vừa rồi..."
"Không thấy." Trong mắt anh chỉ có nhiệm vụ, người nhà, huynh đệ sinh tử và An Nhiên, nhưng người còn lại, anh không có để tâm.
An Nhiên nhíu mày, vậy vừa rồi anh đã nhìn cái gì?
"Lão Suất Ca cảm thấy em đẹp sao?" An Nhiên đột nhiên hỏi ra câu như vậy,
sau khi thốt ra câu hỏi đó, An Nhiên muốn chụp chết bản thân.
Phó An Nhiên a Phó An Nhiên, thêm kiếp trước nữa, cô cũng đã sống được năm mươi năm, vậy mà lại vẫn ngây thơ như vậy!
"Đẹp." Phó Quân Hoàng không chút suy nghĩ, lưu loát nói. Ở trong lòng anh, bảo bối vĩnh viễn đều là tốt nhất.
Tâm trạng còn đang chán nản của An Nhiên lập tức tốt lên, bất giác độ cong
môi của cô ngày càng rõ ràng, ngay cả con ngươi cũng sáng lên rất nhiều.
Kéo tay An Nhiên qua, anh một tay lái xe, một tay nắm tay
của cô, gương mặt không biểu tình của Phó Quân Hoàng, hiện tại nhu hòa
rất nhiều.
"Lão Suất Ca anh là như thế nào nhận định?" An Nhiên tò mò.
"Ánh mắt." Ánh mắt của mỗi người đều không đồng dạng như vậy, mặt có thể
dịch dung nhưng ánh mắt không có cách nào biến đổi.
"A... Vậy em che ánh mắt anh lại, anh..."
"Che ánh mắt của anh, anh cũng có thể tìm được bảo bỗi." Giọng nói của Phó
Quân Hoàng cực kì nhẹ, nhưng giọng nói nhẹ như vậy, lại làm trong lòng
An Nhiên tràn đầy ấm áp.
"Lão Suất Ca, chúng ta đi dạo phố
có được hay không?" Bọn họ dường như đã thật lâu không cùng đi dạo phố,
quần áo trên người Lão Suất Ca cũng nên thay đổi rồi.
"Được." Bảo bối cũng nên mua quần áo rồi.
Đem xe vào bãi đỗ xe, Phó Quân Hoàng xuống xe, mở cửa xe, nắm An Nhiên xuống xe.
Mà bọn họ cũng không biết, khi bọn họ vừa mới bước vào cửa hàng quần áo,
hai bóng dáng theo sát phía sau bọn họ, con ngươi chứa đầy âm lãnh cừu
hận.
"Bọn họ đi vào."
"Phải, chỉ có hai người bọn họ."
"Yên tâm, hôm nay chúng ta nhất định lấy mạng bọn họ, ở tại chỗ này! Ta muốn để bọn họ, nợ máu trả bằng máu!"