Tần Lam kinh ngạc ngẩng đầu, một đứa trẻ vị thành niên, thật sự có thể có một đứa bé bốn tuổi sao?
Mà ngay lúc Tần Lam chưa kịp hồi hồn lại, cửa xe bị người bên trong theo mở ra,một người đàn ông trung niên cả người mặc quân trang bước ra khỏi xe.
Trong lúc đó mi mày của ông ta nhăn lại, đôi mắt sắc bén giống như thanh kiếm lợi hại dừng ở trên người thiếu niên.
Tần Lam biết ông ta, Phó Văn Thắng, nếu cô nhớ không lầm, hiện tại ông ta giữ chức thượng tướng.
Phó gia tượng trưng đế đô quyền quý.
Chỉ cần vừa nói đến đế đô quyền quý, mọi người sẽ nghĩ đến Phó gia đầu tiên, Phó gia đó chỉ cần giậm chân một cái là có thể làm cho cả đế đô rung chuyển.
Đối với Phó gia, Tần Lam cũng không hiểu rõ, nói chính xác là, Phó gia vẫn luôn ẩn núp rất kĩ, đối ngoại của bọn họ không có bất kì sơ hở, thậm trí ngay cả một nhược điểm cũng không có.
Phó lão gia vẫn luôn duy trì thái độ trung lập trong giao thiệp, mặc kệ bên ngoài đấu tranh lợi hại thế nào, cuối cùng ông ta sẽ ở giữa mỗi cuộc đấu tranh, để Phó gia yên ổn vượt qua.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Phó gia có thể đứng vững không ngã.
Tần Lam bị hai tay thiếu niên nâng lên, cặp mắt kia của anh giống như đầm sâu không nhìn ra chút tình cảm nào. Thiếu niên nhìn thấy Phó Văn Thắng không có bất kì biểu hiện gì, khuôn mặt lạnh lùng như tờ không một chút dao động, thu tay lại, ôm cô nhóc vào trong ngực của mình lần nữa.
Đối với thiếu niên ôm trong ngực có vẻ trong trẻo lạnh lùng, Tần Lam cũng không ghét, thậm chí, có chút yêu thích không muốn rời xa.
Tần Lam cô, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người cho cô dựa vào, suốt cuộc đời, người cô có thể dựa vào, chỉ có bản thân, vì vậy, cô chỉ có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến khi không người nào có thể gây tổn hại cho cô, cô mới dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Từng muốn lùi bước, chỉ là cô dừng lại một chút như vậy, cứ như vậy mất đi tính mạng của bản thân.
Tay Tần Lam vẫn nắm vạt áo tràn đầy vết máu của thiếu niên như cũ, cằm để ở trên đầu vai thiếu niên, con ngươi màu trà khép hờ.
Vẻ mặt Phó Văn Thắng vẫn luôn nghiêm túc, không người nào có thể nhìn ra nội tâm của ông ta.
Môi khô khốc hé mở, nhưng không phát ra thanh âm gì.
Phó Văn Thắng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc lợi hại, ông khẽ hừ một tiếng, mới có chút khó khăn nói: "Về nhà nói." Nói xong, liền xoay người lên xe.
Về nhà.
Trên gò má tràn đầy vết bẩn kia không chút dao động, một tay thiếu niên ôm Tần Lam, bước chân giống như quân nhân nhanh nhẹ có lực, anh ngồi ngay ngắn ở trong xe, mà Tần Lam vẫn luôn phục tùng bị anh chiếm lĩnh ôm ở trong ngực.
Hô hấp của tần Lam dần dần trở nên càng kéo dài hơn.
Nhưng trước khi cô ngủ, rõ ràng cô cảm giác được khi thiếu niên nghe được hai chữ về nhà, cơ thể của anh có chút cứng ngắc, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Cô không hiểu, anh thân là con cháu Phó gia, sao lại rơi vào bên trong sơn động kia. Theo ý của Phong lão gia, cô có thể gần hiểu, lão già kia là đang thử nghiệm trình độ của thiếu niên này.
Cô không tin người của Phó gia sẽ đưa con của mình vào chỗ đó. Nhưng cô nhớ rõ ràng những thi thể vặn vẹo bên trong lồng sắt.
Tần Lam còn không suy nghĩ nhiều được nữa, cô đã nằm ngủ trong ngực thiếu niên.
Cơ thể của một đứa nhỏ bốn tuổi, cuối cùng vẫn quá yếu.
Trước khi Tâng Lam mất đi ý thức chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Lúc Tần Lam tỉnh lại, cô phát hiện bản thân vẫn ở trong lòng thiếu niên như cũ, mà bên hông của cô, vẫn có một cánh tay hơi lạnh như lúc đầu.
Mà bọn họ còn ở trên xe.
Cô mê mang mở to mắt, một đôi con ngươi thâm thúy giống như cổ đàm đen cứ như vậy không chút giữ lại rơi vào trong mắt của cô.
Cô tịch, lạnh lùng, sạch sẽ, khẩn trương...
Ở nơi đó cô thấy được rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Anh đã trải qua những gì, hoặc nhiều hoặc ít cô có thể đoán được, nhưng vì sao, anh còn có thể vẫn duy trì ánh mắt trong sáng như lúc ban đầu?
"Tỉnh?" Anh hơi hơi mở miệng.
Cổ họng của anh giống như bị tổn thương, giọng nói của anh nghe giống như bị cái gì xé rách, không giống thiếu niên nên có.
Tần Lam biết ý của anh, anh đang hỏi cô có phải đã tỉnh rồi không.
Tần Lam thích thiếu niên này.
Sạch sẽ này, không có nguyên do gì, thiếu niên vẫn che chở cô đến tận bây giờ.
Cô nở nụ cười đầu tiên với anh, "Ưm, tỉnh."
Độ cong nhàn nhạt trên khoé môi, dịu dàng , lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.
Lúc cô vẫn con là Tần gia, số lần cười trong ba mươi lăm năm, có thể đếm trên đầu ngón tay, cô cũng nhanh quên, cái gì gọi là nở nụ cười thật lòng.
Nhưng, ngay tại vừa rồi, cô lại vì một câu nói đơn giản của thiếu niên mà lộ ra tươi cười.
Trong lòng Tần Lam không khỏi cảm thấy buồn cười, cô không chỉ có thân thể nhỏ mà ngay cả trí lực cũng thoái hoá sao?
Biểu cảm của thiếu niên vẫn như cũ không có gì dao động, chỉ là ánh mắt bình tĩnh không chút sóng gió kia mới vừa rồi sáng hơn rất nhiều.
Phó Văn Thắng an vị ở bên cạnh người thiếu niên, ông luôn luôn âm thầm đánh giá người con trai đã thất lạc ba năm này, từ lúc giữa trưa, sau khi ông nhận được tin tức, mang theo binh lính ra ngoài, ông gần như đã lật tung cả đế đô lên, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của con trai ông.
Ngay tại lúc ông sắp tuyệt vọng, lại nhận được tin tức, nói là ở trên đường cái nhìn thấy vài người có hành động dị thường, ông không nói hai lời liền chạy đến.
Khi ông ngồi trong xe nhìn khuôn mặt so với ba năm trước đây còn thành thục hơn, ý chí kiên cường của phó Tướng quân, cũng không nhịn được mà mắt ươn ướt.
Con ông, cuối cùng cũng không chết dễ dàng như vậy.
Chỉ là, bé gái trong ngực tên nhóc kia, thật là làm cho ông có chút bất ngờ chiêm nghiệm trước mắt.
Quân đoàn từ từ lái vào trụ sở lớn của quân khu, lúc xe dừng lại, một hồi tiếng vỗ vào cửa xe vang lên.
"Quân Hoàng, có bị thương không, có nhớ mẹ không? Hả? Quân Hoàng, để mẹ nhìn một chút, mau để mẹ nhìn một chút." Giọng nói mang theo nghẹn ngào và tiếng vỗ vào cửa xe cùng nhau vang lên.
Tần Lam rõ ràng cảm nhận được cơ thể phía dưới hơi giật mình.
Tâm tình của anh bây giờ, dao động còn lợi hại hơn so với vừa rồi.
Quân Hoàng? Anh gọi là Phó Quân Hoàng sao?
Tần Lam vừa định mở cửa xe, cửa xe cũng đã bị người từ bên ngoài kéo ra, chỉ thất một vị phu nhân khóc giống như mưa cứ như vậy đứng trước mắt cô.
Tầm mắt của cô gắt gao rơi vào trên người thiếu niên phía dưới người cô, đôi môi hơi có vẻ tái nhợt mở ra, cũng không phát ra được âm thanh gì, chỉ có nước mắt, đang không ngừng rơi xuống.
Bà yêu thương đứa nhỏ của bản thân ra sao.
"Khóc sướt mướt , giống bộ dáng gì nữa!" Phó Văn Thắng xuống xe, trầm giọng nói với vợ đang rơi lệ không ngừng.
"Ông quản tôi!" Trên mặt vị phu nhân đồ trang sức hệt như hoa, bà oán hận nhìn Phó Văn Thắng, kêu khóc, "Tôi cho ông biết, Phó Văn Thắng, lòng của ông làm bằng sắt sao, tôi mong mỏi con trai ba năm, tìm con trai ba năm, hiện tại thật vất vả trở lại, tôi khóc kệ tôi, tôi làm phiền ông chuyện gì, không ưa thì ly hôn! Phó Văn Thắng nếu không phải tại ông, Quân Hoàng sẽ mất tích ba năm sao? Ông..."
Bà không nói được nữa, bởi vì Tần Lam ôm lấy bà.
Thân thể mềm nhũn kia, cứ như vậy ôm bà.
Từ Tĩnh Ngưng cứ như vậy ngây ngẩn cả người, bà cúi đầu, chỉ thấy một thân thể thấp lùn nho nhỏ cứ như vậy ôm lấy chân của bà, trong giọng nói mềm nhũn chứa một tia khô khốc:
"Đừng khóc, con của bà đã trở lại. Chỉ cần trở lại, là tốt rồi."
Người phụ nữ đang khóc đến thương tâm kia, đúng là làm cho người ta đau lòng.
Từ nhỏ Tần Lam đã mất đi tình thân, thậm chí ngay cả tình bạn cũng chưa từng có, cô nhìn hết lạnh ấm trong thiên hạ, thậm chí có thể vừa nhìn người đã biết được người đó có rắp tâm chỗ nào, mà phu nhân khóc giống như một đứa trẻ, cũng làm cô rung động như vậy.
Lúc bà còn hết sức chậm chạp, cô đã ôm lấy bà, mà nói cũng đã nói ra miệng.
Cơ thể thiếu niên có chút cứng ngắc tán dương, anh ngồi ở trong xe thật lâu, cho đến khi anh thấy mẹ của mình ngồi xổm người xuống, ôm bóng dáng nho nhỏ kia vào trong lòng, cho đến khi anh thấy người mới vừa ngừng khóc, lúc ôm lấy bóng dáng nhỏ nhắn kia lại bắt đầu muốn khóc, anh mới có chút máy móc xuống xe, cơ thể cố đứng thẳng tắp:
"Mẹ. Con đã trở về."
Sáu chữ đơn giản (trong tiếng trung là sáu chữ), anh dùng thời gian so với người bình thường phải nhiều hơn gấp hai lần.
Từ Tĩnh Ngưng càng ôm sát cô bé trong ngực, nước mắt giống như vòi nước không khóa lại được.
Tần Lam cảm giác bản thân đã đưa ra một quyết định sai lầm, hiện tại cô chỉ thiếu chút nữa là bị siết chết.
Lúc cô cảm giác bản thân thật sự khó thở, một bàn tay hơi lạnh đột nhiên bắt lấy cô, rồi sau đó một hồi lôi kéo, kéo cô thoát khỏi ôm ấp đủ để cô hít thở không thông của từ Tĩnh ngưng.
Một tay Phó Quân Hoàng ôm Tần Lam, con ngươi sâu không thấy đáy cứ như vậy nhìn mẹ của mình vẫn còn trong trạng thái ngốc lăng, rồi sau đó nói một chữ, có chút cố sức nói:
"Của con!"