Editor: Norah
Phó Quân Hoàng họ đến biệt thự trước một giờ.
Thiện Vũ bóp chặt cổ An Nhiên, bộ dạng điên cuồng kia làm cho người khác không nhịn được toàn thân run rẩy.
Sắc mặt An Nhiên càng ngày càng khó coi, ngay cả một chút sức lực giãy giụa cô cũng không có.
Dần dần, An Nhiên không có động tác.
Thiện Vũ vẫn còn đang điên cuồng liền lập tức sợ hãi, anh bỗng thả hai tay của mình ra, anh hoảng sợ nhìn hai tay của mình, hai tay trắng bệch không ngừng run rẩy, lúc tầm mắt của anh trở về trên người An Nhiên lần nữa, bỗng nhiên anh quỳ xuống, anh hơi sợ hãi đưa tay đi cầm tay An Nhiên.
Lần này cô lại không có né tránh, cô vẫn không nhúc nhích.
“An Nhiên? Phó An Nhiên, cô đừng tưởng rằng cô giả chết, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô.” Thiện Vũ nhìn tay thon dài trắng nõn của cô nói giống như nỉ non: “An Nhiên, cô chỉ có thể là của tôi, tôi thích cô như vậy, cô không thể không thích tôi... Nếu không, không công bằng...”
Đột nhiên, một hồi tiếng hít không khí thật lâu vang lên.
An Nhiên giống như bỗng nhiên tỉnh lại, cô mãnh liệt thở hổn hển, cô xoay người lại, mãnh liệt ho khan, cổ họng đau đớn giống như bị xé rách, đầu óc thiếu oxi làm cho trước mắt cô trống rỗng, cơ thể của cô chỉ có thể dựa theo bản năng làm cho hành động của mình thoải mái.
Nghe thấy tiếng ho khan của An Nhiên, Thiện Vũ còn đang nỉ non cái gì đó bỗng nhiên bừng tỉnh, anh giật mình ngây ngốc nhìn An Nhiên, anh chợt đứng dậy, tay chân có chút hỗn loạn đi rót nước.
“An Nhiên, đến, chúng ta uống nước này, uống hết liền không sao, ngoan.” Anh biết mình vừa mới làm cái gì, nhưng mà anh sẽ không nói xin lỗi, kia đều là lỗi của An Nhiên.
Nếu như cô không chọc giận anh, cô cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không đau đớn như vậy, cho nên đều là lỗi của cô.
Chị nói, lời anh nói việc anh làm đều là luôn luôn đúng, anh không có lúc sai, chưa từng sai.
Bây giờ An Nhiên vô cùng khó chịu, cổ họng khó chịu giống như bốc lửa.
Cô cũng không có suy nghĩ nhiều, nhận lấy ly, một ngụm liền uống hết nước trong ly.
Nước ở trong ly lúc trước Bách Lý Lan cho cô uống bắt đầu có tác dụng, bây giờ cô không chỉ là cổ họng khó chịu, cả người đều là bủn rủn không có sức lực, ngay cả đáy lòng cô còn có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Thiện Vũ bỏ ly qua một bên, nhưng nhìn thấy bộ dạng An Nhiên dường như còn không có khá hơn, anh liền cứng ngắc đứng ở bên giường, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn tất cả phản ứng của An Nhiên.
“An Nhiên, cô không thể trách tôi.” Anh nhìn An Nhiên âm u nói.
Qua một lúc lâu, An Nhiên mới dần trở nên ổn lên.
Cô gần như mệt lả nằm ở trên giường, trong đôi mắt bởi vì vừa mới mãnh liệt ho khan mà thấm đầy nước mắt, sắc mặt không phải là tái nhợt như vừa rồi, mà là hiện đầy vẻ đỏ ửng không bình thường, cô như thế, thoạt nhìn như mỹ vị.
Thiện Vũ bất giác nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp của anh có hơi dồn dập.
Quả thực Thiện Vũ này chính là một kẻ điên, kẻ điên còn điên hơn cả Diêm Tử Diệp.
An Nhiên nhìn Thiện Vũ, trong lòng không ngừng phỉ nhổ, nếu như anh buông tay trễ một chút, thì cô có thể đã thật sự phải đi gặp Diêm Vương Gia rồi.
“Chẳng lẽ, đây hết thảy là tôi gieo gió gặt bão sao?” Giọng nói An Nhiên vô cùng khàn, thậm chí trong giọng nói còn mang một ít cảm giác như xé rách, nghe là lạ, mà giọng nói này lại làm cho Thiện Vũ cực kỳ đau lòng.
Anh ngồi xuống ngay trên mép giường, anh nhìn An Nhiên, ánh mắt hơi dịu dàng lại: “An Nhiên, cô không nên chọc giận tôi, tôi là thích cô như vậy, sao cô có thể chọc giận tôi chứ?”
Bây giờ An Nhiên là lười phải nói chuyện với kẻ bị bệnh thần kinh này.
Cô luôn cảm thấy Diêm Tử Diệp cũng đã đủ thần kinh rồi, không ngờ người này còn thần kinh hơn Diêm Tử Diệp. Mặc dù sự yêu thích của Diêm Tử Diệp là biến thái, nhưng mà dù sao thì từ trước đến nay anh sẽ không làm tổn thương cô, cũng sẽ không ép buộc cô thích anh.
Ai quy định bạn thích tôi, thì tôi nhất định phải thích bạn? Nếu quả thật là như vậy, trên thế giới này chẳng phải là cũng sẽ không người thứ ba sao? Chẳng phải là cũng sẽ không có ngoại tình sao? Thế giới này không phải hoàn mỹ sao?
An Nhiên trực tiếp nhắm mắt lại, bây giờ cả người cô vô cùng khó chịu.
Do nguyên nhân bởi ly nước kia của Bách Lý Lan, bây giờ cô cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của Thiện Vũ, dù cho anh không động đậy ngồi ở chỗ này, cả người cô cũng khô nóng khó chịu.
“An Nhiên, An Nhiên của tôi.” Thiện Vũ nhìn An Nhiên nhắm mắt lại, vẻ mặt càng thêm dịu dàng lại.
Thoạt nhìn An Nhiên nhắm mặt lại cực kỳ ngoan, không có ánh mắt sắc bén, không có vẻ mặt lạnh nhạt kia, thoạt nhìn cả người cô đều là ôn hòa.
“Thiện Vũ, chuẩn bị tốt sự phản kích của tôi.”
“Ngày đầu tiên tôi thích cô, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Thiện Vũ cười trả lời cô: “Chẳng qua là cô không biết tôi thích cô bao nhiêu.”
“…”
“Ở Ngân Dực, cô không biết có bao nhiêu người thích cô thầm thích cô, cô không biết tôi vì giải quyết xong những người đó tốn bao nhiêu sức lực, cô không biết tôi vì che miệng những người đó mà giết bao nhiêu người… Cô nhất định đều không biết những điều này.”
“Thiện Vũ, tôi hỏi cậu một lần nữa.” An Nhiên cắn chặt môi dưới, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường hơn: “Cậu làm như vậy, có nghĩ đến dòng họ của cậu hay không…”
“An Nhiên của tôi.” Dường như là anh thích xưng hô này: “Tôi có nghĩ đến. Cô đã hỏi qua vấn đề này rồi, tôi cũng nói, chỉ cần cô trở thành người phụ nữ của tôi, kết hôn với tôi, vậy thì, cô nói tất cả vấn đề cũng sẽ không là vấn đề. Sau này cô sẽ trở thành phu nhân duy nhất của dòng họ Bách Lý tôi, cô sẽ nhận được sự yêu quý của tất cả thành viên của dòng họ tôi.
“Thiện Vũ, cậu biết cái gì gọi là nằm mơ giữa ban ngày hay không?” An Nhiên nhắm mắt lại, trên khóe môi lại là nâng lên một chút ý cười trào phúng.
Sắc mặt Thiện Vũ chợt biến đổi.
Anh chợt bắt lấy tay của An Nhiên, lúc chạm vào nhiệt độ của tay cô, sau khi vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó là vẻ sáng tỏ: “Bây giờ cô rất khó chịu nhỉ? Không sao, chúng ta lập tức sẽ ổn thôi, tôi có thể giúp cô.”
Nói xong, Thiện Vũ đưa tay đi muốn vén chăn mỏng của An Nhiên.
Đột nhiên, đôi mắt khép hờ kia thoáng cái liền mở ra, trong đôi mắt kia mang theo một ít lạnh nhạt, một ít vô tình, mà nhiều hơn lại là lạnh lẽo.
Thiện Vũ bị đôi mắt này làm cho kinh sợ.
Năm đó lúc anh gặp cô lần đầu tiên, cô chính là dùng loại ánh mắt này nhìn anh, khi đó trong ánh mắt cô không có người khác, chỉ có một mình anh, mà lúc này cũng vậy.
Anh thỏa thích đưa tay đi đụng vào đôi mắt mê người của cô, vẻ mặt nỉ non nói: “An Nhiên của tôi, chắc chắn cô không biết thoạt nhìn ánh mắt cô đẹp bao nhiêu.”
Khóe môi An Nhiên nâng lên một ít lạnh lẽo.
Lúc này Thiện Vũ ngồi ở trên mép giường, hơi cúi người, đưa tay vuốt ve trên đôi mắt cô, chỉ cần anh hơi khom người xuống một chút, thì cô có thể chế ngự anh, chỉ cần có một chút nữa.
“Ồ? Chẳng lẽ tôi còn có chỗ nào không đẹp à?” An Nhiên chưa từng biết, cô còn có một ngày như vậy, một ngày sử dụng mỹ nhân kế.
Vẻ mặt Thiện Vũ lập tức liền đỏ lên, chính anh cũng không biết tại sao lại đỏ lên, dường như anh say mê nhìn An Nhiên, nhìn một chút, bỗng nhiên anh nở nụ cười:
“Dĩ nhiên là An Nhiên của tôi xinh đẹp, rất xinh đẹp.” Trên thế giới này, không ai có thể đẹp hơn cô.
“Vậy thì cậu liền ngắm thêm nữa đi.” An Nhiên mở to hai mắt.
Quả nhiên Thiện Vũ lại cúi xuống một chút, muốn ngắm kỹ hơn, vậy mà sự biến đổi kinh ngạc cũng vào lúc này ----
An Nhiên vốn yếu ớt nằm ở trên giường bỗng vùng dậy, cô nhanh nhẹn áp đảo Thiện Vũ ở phía dưới, ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Thiện Vũ, dùng chăn mỏng che chặt đầu của anh lại, ngay lúc anh giãy giụa, tay nhanh chóng tấn công điểm yếu trên cơ thể anh vài cái, khi anh đau đớn sợ hãi, vén chăn mỏng lên, một con dao đánh anh hôn mê bất tỉnh.
Thấy sau khi Thiện Vũ ngất đi, đầu tiên An Nhiên cũng không có đi xuống từ trên người anh, mà là dùng hai tay đè chặt anh, đến lúc sau khi xác nhận anh là thật sự ngất đi, cô mới động đậy cơ thể.
Cơ thể An Nhiên thật sự không còn chút sức lực nào, bây giờ cô gần như không động đậy được, cả người nóng rực làm cho cô tột cùng khó chịu, thỉnh thoảng còn có thể có tiếng rên rỉ đau khổ phát ra.
Thiện Vũ liền nằm ngang ở trên giường lớn, như vậy dĩ nhiên là không ổn, nếu như đến lúc đó Bách Lý Lan đi vào, thấy này nhất định là không xong.
Cô muốn kéo dài thời gian, cố gắng hết sức kéo được bao nhiêu thời gian thì kéo thêm bấy nhiêu.
An Nhiên cắn chặt môi, đứng dậy, cố sức di chuyển Thiện Vũ, đưa anh đặt thẳng ở một bên đầu giường, đồng thời dùng chăn đắp kín, từ cửa nhìn vào, giống như là một bộ dạng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Sau khi An Nhiên thu dọn xong tất cả, toàn bộ quần áo trên người cô đều đã ướt đẫm, váy dài đã nhăn đến không chịu nổi, không biết chú Lưu thấy này có thể tức giận đến giậm chân hay không.
An Nhiên cười khổ nằm xụi lơ ở trên giường, cho dù là cô lại không muốn như thế nào, cô cũng phải trở lại trên giường lần nữa, nằm xong, giả bộ ngủ.
Nhưng mà cuối cùng do quá nóng, cô khó chịu trực tiếp cởi váy dài ra, đắp chăn mỏng lên, bây giờ cô có thể làm chỉ có đợi, trong khoảng thời gian ngắn thì Thiện Vũ vẫn chưa thể tỉnh lại.
Chung quy dược tính kia thật là bá đạo, một người đàn ông còn nằm bên cạnh, An Nhiên chịu đựng cực kỳ đau khổ.
Móng tay không dài đâm sâu vào lòng bàn tay, vậy mà đau đớn như vậy cũng không có làm cô giảm bớt chút nào, ngược lại càng khó chịu hơn.
Cũng lúc An Nhiên đang tính đợi vài phút rồi tự mình xông đi ra, cửa phòng bị người khác đẩy ra.
An Nhiên nhắm hai mắt lại trong cùng một lúc, người nọ bước đi cũng không có tiếng động, rất cẩn thận, giống như sợ quấy rầy đến cái gì đó.
Trái tim An Nhiên đang đập mạnh mẽ, nếu như người nọ là Bách Lý Lan, cô nhất định phải khẳng định mình có thể chế ngự cô trong vòng một chiêu, nếu không thì, sau đó cô rất khó có cơ hội lại.
Cũng lúc An Nhiên tính ra tay, thì ngửi thấy hơi thở quen thuộc làm cho cô bỗng mở mắt.
Lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng trước giường, lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia, lúc cảm giác được hơi thở lạnh lẽo trên người anh, đáy lòng An Nhiên xuất hiện cảm giác may mắn, thật may là, thật may là anh đến đây.
Đối mặt với anh đến gần, cả người cô càng thêm khó chịu hơn.
Cô lại cũng không để ý đến sự rụt rè, không bao giờ muốn chịu đựng nữa, cô ôm chặt lấy người vừa đến, đau khổ kêu:
“Lão soái ca, giúp em một chút! Giúp em một chút!”
Phó Quân Hoàng sửng sốt, ngay sau đó thấy Thiện Vũ ngất đi ở một bên, lúc nhìn thấy vẻ đỏ ửng không bình thường trên mặt bảo bối nhà mình, trong nháy mắt anh cái gì đều biết.
Anh ôm An Nhiên lên, dùng chăn mỏng bọc cả người cô lại, ôm ở trong ngực của mình, vẻ mặt lạnh lẽo sải bước đi về hướng tầng dưới.
Bách Lý Lan vẫn còn đang nói gì đó với Khâu Doãn Hiên ở dưới lầu lúc nhìn thấy Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên này xuống lầu, trên gương mặt đẹp lạnh lùng kia hiện lên một chút ý cười.
Xem ra, em trai nhà cô là thành công rồi.
Khâu Doãn Hiên bỗng nhảy dựng lên, anh vọt mấy bước đến trước người Phó Quân Hoàng, vẻ mặt lo lắng nhìn An Nhiên: “Đây là xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy?”
Phó Quân Hoàng cũng không nói gì, chỉ là tay ôm An Nhiên càng nắm chặt, vẻ mặt lộ vẻ lạnh lẽo nhìn về phía Bách Lý Lan.
“Người của nhà Bách Lý cô, tôi đã nhớ kỹ.” Vứt mấy chữ này, Phó Quân Hoàng không có nói thêm câu nào nữa, nói với Khâu Doãn Hiên vẫn đang giậm chân: “Về nhà. Thầy thuốc.”
Lúc Khâu Doãn Hiên nhìn thấy sắc mặt của An Nhiên, cũng biết là tình huống như thế nào, anh bỗng quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Bách Lý Lan.
“Bách Lý Lan, quả nhiên cô là loại giỏi!”
Khâu Doãn Hiên biết chuyện bây giờ không chờ được, Bách Lý Lan không chạy được, cho dù là cô chạy, tập đoàn Bách Lý cũng không chạy được, không sao, bọn họ có rất nhiều thời gian, bọn họ có thể từ từ, đùa giỡn từng chút từng chút một! Anh cũng không tin, Khâu Doãn Hiên anh còn chơi đùa không chết một Bách Lý Lan?
An Nhiên được Phó Quân Hoàng công khai ôm đi như vậy, sau lưng anh chính là Khâu Doãn Hiên vội vàng nhấc chân.
Bách Lý Lan ngây ngốc nhìn hai người vội vã rời đi, cô bỗng cảm thấy không đúng, nếu như Phó Quân Hoàng đi lên tầng, vậy thì Thiện Vũ của cô…
Cô chợt chạy về phía tầng trên, đẩy cửa phòng ra, lúc cô nhìn thấy Thiện Vũ còn nằm ngủ trên giường, cô thở phào một cái thật sâu.
“Thân ái…” Bách Lý Lan không biết tại sao mình bỗng có hơi không dám đi về phía trước, cô gọi anh một tiếng, nhưng mà Thiện Vũ không có trả lời lại.
Bách Lý Lan bước nhanh về phía trước, trái tim giống như muốn nhảy ra ngoài: “Thiện Vũ!”
Cô không thể mất đi anh, bây giờ cô cũng chỉ có một người thân là anh, cô không thể…
Trong nháy mắt vén chăn lên, sau khi nhìn thấy bộ ngực anh vẫn đang nhấp nhô, trái tim của Bách Lý Lan liền bình ổn trở lại.
Vẫn tốt, ít nhất anh vẫn còn sống.
Xem ra, Thiện Vũ thành công, nếu không thì với tính tình của Phó Quân Hoàng, sao anh lại không giết Thiện Vũ chứ?
Bách Lý Lan đau lòng vuốt ve cái trán của Thiện Vũ, ngay lúc anh ngủ say, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn khẽ lên trán anh: Yên tâm, chỉ cần là em thích, chị đều sẽ đưa đến trên tay em.
Lúc Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên trở lại nhà của Khâu Doãn Hiên, bác sĩ gia đình của nhà họ Khâu đã chờ ở nhà rồi.
Phó Quân Hoàng vỗ về khẽ vuốt ve sau lưng An Nhiên: “Bảo bối, không sao, không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì.”
Chính Phó Quân Hoàng cũng không biết, lúc anh nói những lời này, thoạt nhìn vẻ mặt anh dọa người cỡ nào, tái nhợt đáng sợ.
Bác sĩ gia đình của nhà họ Khâu là một thầy thuốc Trung Y lớn tuổi, sau khi ông nhìn thấy sắc mặt và hô hấp của An Nhiên, ông không sai biệt lắm đã biết là xảy ra chuyện gì.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ cần tiêm một mũi thuốc an thần thì không sai biệt không có chuyện gì.”
Phản ứng bây giờ của An Nhiên cực lớn, cô nắm chặt tay Phó Quân Hoàng, trong cổ họng phát ra từng tiếng khàn khàn.
“Bảo bối, không sao, nhanh chóng liền ổn thôi.” Anh nhẹ nhàng vỗ cô, giọng nói đều đang bất giác run rẩy.