Editor: Norah
Người đàn ông đứng ở mép giường mặc một áo gió màu xám tro, trên tay mang một găng tay da, vẻ mặt không có biểu cảm, anh cứ đứng ở mép giường như vậy, đôi mắt tĩnh mịch kia bình tĩnh dừng ở trên người An Nhiên.
“Cô quen biết tôi.” Trong bốn chữ đơn giản hoàn toàn chứa sự lạnh nhạt, đây không phải là câu hỏi, mà là câu trần thuật.
An Nhiên thở dài, quả nhiên Tây Mông vẫn cẩn thận như vậy.
“Tây Mông, đã lâu không gặp.” An Nhiên không có ý định tiếp tục che giấu nữa. Nếu Tây Mông đã tìm đến cửa, đương nhiên là sau khi chắc chắn mười phần cô là Tần Lam mới đến đây, nếu không thì, cho dù là anh có nghi ngờ, trước khi có chứng cứ xác thực, thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô.
Người đến nghe thấy lời An Nhiên nói, vẻ mặt lạnh nhạt kia bỗng rạn nứt.
Anh giống như là chịu đả kích vô cùng lớn, cả người cao lớn ngồi ngay trên mặt đất, cho dù là như vậy, tầm mắt anh vẫn không dời khỏi người An Nhiên.
“Cô… Tại sao cô biết tên tôi.” Trong giọng nói chứa một ít nghẹn ngào khó nhận ra, nhưng mà sao người hiểu rõ Tây Mông như An Nhiên lại nghe không ra chứ?
Đứa nhỏ Tây Mông này…
“Cậu cũng đã lớn như vậy rồi, sao còn trẻ con như vậy chứ?” An Nhiên thở dài: “Tây Mông, nếu như tôi không nhớ nhầm, lúc cậu tách khỏi tôi, cậu mới hai mươi tuổi? Bây giờ cậu cũng đã ba mươi bốn rồi.” Nhìn bóng dáng đã trở thành người đàn ông chín chắn trước mặt, An Nhiên không nhịn được thở dài thành tiếng.
Tây Mông là đứa nhỏ cô thích nhất trong ba đứa cô nhận nuôi, anh rất ít nói chuyện, nhưng mà ánh mắt anh không lừa được cô, đứa nhỏ này đối với cô chân thành nhất.
Mặc dù Diêm Tử Diệp sẽ không phản bội cô, nhưng mà đáy mắt anh có tham vọng quá sâu với quyền thế, đứa nhỏ Kiều Tử Du quá cố chấp với Diêm Tử Diệp, một khi Diêm Tử Diệp phản bội cô, vậy thì Kiều Tử Du chắc chắn sẽ đứng về phía Diêm Tử Diệp.
Đây cũng là vì sao năm đó, cô thường để Kiều Tử Du ra nước ngoài làm việc.
Một tay Tây Mông che mặt mình, một tay anh chống ở trên thảm, hai vai hơi run run, vào lúc này cũng không có cách nào che giấu tiếng nghẹn ngào nên toàn bộ đều lộ ra.
“Gia… Tại sao nhiều năm nay người đều không đến tìm tôi?” Trong giọng nói của Tây Mông chứa đầy sự tổn thương: “Cho dù là người không tin bọn họ, tại sao người cũng không tin cả tôi chứ? Gia, tôi là Tây Mông của người mà… Tôi là Tây Mông mà người cứu về…”
Không ai có thể tưởng tượng ra được, một người đàn ông cao gần một mét chín lại khóc giống như một đứa trẻ, dần dần, anh vốn đang ngồi trên mặt đất co mình lại, hai tay ôm mặt, có chất lỏng rơi từ khe hở xuống.
An Nhiên cũng không biết tại sao không đi tìm bọn họ.
Ngay trước khi máy bay nổ tung, An Nhiên không phải là chưa từng nghĩ, nếu như cô không chết trong vụ nổ này, dĩ nhiên cô sẽ muốn tất cả mọi người đều đi gặp Diêm Vương.
Nhưng mà sau khi cô sống lại, khi người thiếu niên kia ôm chặt cô vào trong ngực, lúc người thiếu niên kia dùng cách vụng về cẩn thận che chở cô, thì cô quên mất chuyện muốn trở về báo thù.
Hay là nói, cũng không phải là cô quên mất, mà là không muốn sống cuộc sống như vậy, bây giờ đối với cô mà nói, chỉ cần Quân Hoàng của cô có thể bình an, chỉ cần người quanh cô đều khỏe mạnh, còn lại, đều không sao cả, đều không quan trọng.
Nhưng mà không ngờ, sau khi cô từ từ yên ổn lại, những thị phi kia đều tìm đến cửa.
Chuyện cô là Tần Lam, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn bị phơi bày ra ánh sáng.
“Gia, có phải người đang trách tôi không giết chết Diêm Tử Diệp đúng không?” Thấy An Nhiên không nói lời nào, Tây Mông lau nước mắt của mình, quỳ xuống bên cạnh mép giường: “Gia, tôi không tin người chưa từng nghi ngờ, chuyện năm đó, rốt cuộc có phải là Diêm Tử Diệp làm hay không.”
An Nhiên thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Sau khi cô sống lại rất ít khi suy nghĩ chuyện của nhà họ Tần, nếu như hiện tại Diêm Tử Diệp không xuất hiện trong tầm mắt cô, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không nhớ lại Tần Môn… Chỉ cần là mọi thứ về Tần Môn, cô đều không muốn suy nghĩ.
Vậy mà bây giờ, Tây Mông lại hỏi cô, có từng hoài nghi chuyện năm đó hay không.
“Cậu có ý gì?” An Nhiên trầm giọng hỏi.
Ánh mắt Tây Mông trầm lại: “Gia, chuyện năm đó có rất nhiều chỗ đáng nghi.”
“Bàn Đôn tra…”
“Tư liệu Bàn Đôn tra khác với tôi tra.” Tây Mông bình thản ngắt lời An Nhiên: “Rất nhiều tư liệu đều đã bị người khác động tay động chân, ngay từ lúc mười bốn năm trước đã bị người khác động tay động chân rồi, rất nhiều người liên quan đều bị mua chuộc. Tâm cơ người nọ rất sâu, người nọ đã ẩn nấp ngay từ mười bốn năm trước, người nọ có lẽ đã sớm nghĩ đến, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ có người đi điều tra lại.”
“Xem ra, cậu biết người nọ là ai.” An Nhiên vẫn luôn tin tưởng năng lực của Tây Mông, sở dĩ trước đây người đầu tiên cô đi tìm là Bàn Đôn, mà không phải Tây Mông, chính là bởi vì khi đó cô không biết tung tích của Tây Mông. Mặc dù chỉ cần một tín hiệu của cô thì Tây Mông sẽ lập tức xuất hiện trong tầm mắt cô, nhưng mà khi đó cô cũng không muốn bại lộ thân phận của mình.
Tất cả mọi người trên thế giới gần như đều biết sát thủ NO.1 thế giới Tây Mông là người của Tần Lam, nếu như Tây Mông xuất hiện bên cạnh cô, vậy thì tương đương với việc nói cho cả thế giới, cô chính là Tần Lam, Tần Lam chính là Phó An Nhiên.
Cô không thể đưa sự chú ý lớn như vậy đến nhà họ Phó, vì vậy, cô chỉ có thể lựa chọn Bàn Đôn Tần Vũ Triết.
Tây Mông gần như đỏ mắt nhìn An Nhiên: “Gia, mặc dù tôi không hiểu tại sao người bỗng biến thành bộ dạng như vậy, khi người không tính nói cho tôi biết, tôi sẽ không hỏi nhiều. Nhưng mà gia, tôi hỏi người, người có biết Caesar hay không?”
“Biết.” Caesar từng bắt cóc cô, sao cô không biết được chứ? Ấn tượng của cô đối với Caesar, rất sâu!
“Không, tôi là hỏi khi người còn là Tần Lam, người có nhớ người này không?”
An Nhiên ngẩn ra: “Nếu như là lão Ceasar, sao tôi lại không biết?” Nhớ năm đó, cô còn từng chơi bài với lão Caesar, tuy là lần đánh bài đó liên quan đến toàn bộ quyền làm ăn của châu Á.
“Vậy là không có bất kỳ ấn tượng gì với Caesar này đúng không?” Tây Mông gần như thì thầm nói ra lời này.
An Nhiên nghe thấy thế thì nhíu mày: “Cậu nghi ngờ chuyện năm đó do Caesar làm?”
Tây Mông không nói gì, chỉ là trên gương mặt Tây Mông chứa vẻ nghiêm túc.
An Nhiên lắc đầu, cười nói: “Không phải cậu ta, năm đó người đưa tôi lên máy bay chính là Diêm Tử Diệp, đứa nhỏ muốn giết tôi đã nói rồi, là cấp trên bảo cậu ta làm, khi đó người có thể có quyền lực lớn như vậy cũng chỉ có Diêm Tử Diệp và Kiều Tử Du.”
“Không, gia, người suy nghĩ kỹ một chút, lúc người và Diêm Tử Diệp ở chung một chỗ lần cuối, không có chỗ nào kỳ lạ sao?”
Chỗ kỳ lạ sao? An Nhiên khẽ lắc đầu, cô cũng không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ.
Khi đó Diêm Tử Diệp vẫn luôn là kỳ kỳ lạ lạ, giống như kẻ điên. Đối với Diêm Tử Diệp, An Nhiên chưa từng hiểu rõ, cho dù anh được cô nuôi lớn từ nhỏ.
Nhưng mà đối với Diêm Tử Diệp, từ trước đến nay An Nhiên đều không quản, đối với đứa nhỏ tự có ý chí, cô mặc kệ, cô không muốn đào tạo ra một cỗ máy giết người, chỉ là không ngờ, cuối cùng ngược lại tự anh đi lên con đường mà cô muốn cho anh đi.
Tây Mông thấy cô xụ mặt xuống, tay buông lỏng ở bên người nắm chặt lại với nhau.
Anh không biết có nên nói với gia chuyện năm đó không phải do Diêm Tử Diệp ra tay hay không, anh không biết anh có nên nói cho gia chuyện từ lúc rất nhiều năm trước hay không, cô đã rơi vào trong bẫy…
“Tây Mông, cậu có chuyện giấu tôi.” Tầm mắt An Nhiên bỗng dừng ở trên người Tây Mông.
Đối diện với đôi mắt màu trà, Tây Mông muốn tránh cũng không thể tránh, anh không thể làm gì khác ngoài đón nhận: “Gia, chuyện năm đó, không phải là Diêm Tử Diệp ra tay.”
An Nhiên ngẩn ra: “Có chứng cứ gì?”
Tây Mông lắc đầu: “Tôi không có chứng cứ. Nhưng mà gia, tôi vẫn luôn nhớ, mặc dù Diêm Tử Diệp luôn là một kẻ điên, nhưng cậu ta yêu người như sinh mạng, cậu ta sẽ không vì chức vụ hư danh và Tần Môn mà muốn mạng của mình.”
An Nhiên không nói gì, chỉ nhìn Tây Mông.
Tây Mông tiếp tục nói: “Trong 14 năm này, tuy là tôi đều không xuất hiện, nhưng mà tôi vẫn luôn âm thầm giám thị cậu ta. Tôi biết trong mười bốn năm này cậu ta sống như thế nào, tôi biết cái chết của gia là đả kích lớn nhất đối với cậu ta. Tôi không tin cậu ta giết người, cho nên…”
“Cho nên mười bốn năm nay, d cậu đều không ra tay giết bọn họ, chỉ là âm thầm giám thị bọn họ, nhân tiện tra hung thủ thật sự năm đó, đúng không?”
Tây Mông gật đầu.
“Bây giờ cậu đã đến tìm tôi, vậy chứng tỏ cậu đã tìm được, người ra tay năm đó, đúng không?” Giọng nói An Nhiên vẫn bình thản như cũ, chỉ là đôi mắt làm người khiếp sợ của cô làm anh không có cách nào lắc đầu.
Tây Mông khó khăn gật đầu: “Đúng, tra được rồi.”
“Là Caesar sao?” An Nhiên bình thản hỏi.
Cả người Tây Mông đều ngẩn ra, vừa rồi anh không nói gì cả, sao gia lại…
“Cậu xem, Tây Mông của tôi luôn luôn đều ngốc nghếch như vậy.” An Nhiên buồn cười lắc đầu: “Nếu như không phải là Caesar, cậu đã không hỏi tôi có còn nhớ đứa nhỏ kia hay không rồi.”
“Gia luôn luôn đều thông minh như vậy.” Tây Mông cười, hai tay để ngay ngắn trên bắp đùi mình: “Tôi còn đang tiếp tục điều tra chuyện này. Tôi cũng không có tìm được chứng cứ cụ thể, nhưng mà tôi có nghe nói, chính miệng cậu ta nói chuyện năm đó là do cậu ta làm.”
“Ồ? Chuyện năm đó là do cậu ta làm sao? Lúc đó cậu ta mới bao lớn chứ?” Nếu như cô nhớ không nhầm, tuổi của Caesar không lớn, hình như không kém Diêm Tử Diệp bao nhiêu.
Tây Mông gật đầu: “Mười sáu.”
Mười sáu tuổi à, tuổi nhỏ bao nhiêu.
Nếu như chuyện năm đó thật sự là do anh làm, còn có thể làm đến hoàn mỹ không có khuyết điểm như vậy, An Nhiên không thể không bội phục lòng dạ kín đáo của đứa nhỏ này.
“Caesar… sao?” Ánh mắt An Nhiên lạnh đi: “Bây giờ Tần Môn thế nào?”
Bây giờ An Nhiên hơi không hiểu, nếu như chuyện đó không phải do Diêm Tử Diệp làm, vậy tại sao anh lại thừa nhận là năm đó anh giết cô chứ?
“Vẫn tốt.” Tây Mông hơi ngẩn ra sau đó mới đáp lại.
Bây giờ bên ngoài Tần Môn còn mạnh hơn nhiều so với lúc Tần gia còn ở đó, nhưng tranh chấp nội bộ cũng càng lúc càng quyết liệt.
Ngay trước trận không lâu, Tần Vũ Triết mới tuyên bố rút ra khỏi Tần Môn, đi theo phân nhánh với anh cũng không ít, Diêm Tử Diệp cũng không hề gây trở ngại nào, thậm chí ngay cả một câu phản đối cũng chưa từng nói, tách ra như vậy, đối với Tần Môn mà nói, là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Trước khi Tây Mông đến tìm An Nhiên đã đi tìm Tần Vũ Triết, tuy là Tần Vũ Triết không nói gì cả, nhưng mà đối với Tây Mông mà nói lại là anh ta đã nói tất cả rồi.
Nếu như Phó An Nhiên thật sự không phải là Tần Lam, lúc anh hỏi Tần Vũ Triết quan hệ giữa Phó An Nhiên và Tần Lam là gì, theo tính tình của Tần Vũ Triết, anh ta sẽ trực tiếp nóng nảy, vậy mà một ngày đó, anh ta lại bình tĩnh im lặng quá khác thường. Hơn nữa hôm đó anh đi tìm Diêm Tử Diệp, lấy được thêm đáp án đáng tin từ anh ta, anh đã có thể khẳng định sự thực Phó An Nhiên chính là Tần gia của anh.
“Cậu mau rời khỏi chỗ này đi.” Nhìn xem thời gian, không bao lâu nữa thì lão soái ca sẽ quay lại, nếu như thấy Tây Mông trong phòng, lão soái ca sẽ nóng nảy.
Có thể dưới nhiều ánh mắt theo dõi của mọi người bên dưới, không làm cho ai biết mà đi vào phòng của cô, Phó Quân Hoàng không nóng nảy mới là lạ.
Chỗ này chính là nhà họ Phó, dinh thự của cụ Phó, bảo vệ an toàn ở đây tuyệt đối là số một trong nước, nhưng mà cho dù theo dõi an toàn như vậy cũng có người vào được, này nếu như truyền ra bên ngoài, không biết sẽ làm cho bao nhiêu người hoang mang.
“Gia, vậy tôi đi trước.”
“Ừ.” An Nhiên phất tay với anh, chẳng qua là anh đến xác nhận thân phận của cô đồng thời nói cho cô biết sự thật năm đó mà thôi, cô hiểu được. “Cậu có còn muốn trở lại bên cạnh người kia không?” Lúc Tây Mông đi về hướng ban công, An Nhiên bỗng lên tiếng, hỏi.
Tây Mông không quay đầu lại, chỉ là nhìn qua bóng dáng An Nhiên phản chiếu lên cửa sổ sát đất, khóe môi anh nâng lên một chút ý cười, anh nói:
“Gia, yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Trước khi chưa điều tra rõ sự việc, anh sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nói xong, anh trực tiếp nhảy thẳng từ trên ban công xuống.
An Nhiên cũng không có xuống giường, cô tin kỹ thuật của Tây Mông có thể tránh được tất cả camera, anh chính là sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng thế giới mà.
Cũng ngay lúc Tây Mông vừa rời đi không lâu, Phó Quân Hoàng đã đẩy cửa đi vào.
“Bảo bối…” Giọng nói bỗng dừng lại, tầm mắt dừng ở trước cửa sổ sát đất đang mở rộng, nhíu mày lại.
Anh không hề nhớ vừa rồi mình có mở cửa sổ ra.
“Em quá khó chịu, cho nên mở cửa sổ ra.” An Nhiên giống như không cố ý trả lời, sau đó nói với Phó Quân Hoàng: “Lão soái ca, vừa rồi anh muốn nói gì vậy?”
Phó Quân Hoàng đi đến trước cửa sổ, đóng cửa sổ lại, cúi người xuống, hai tay vòng ở bên hông An Nhiên, vẻ mặt dịu dàng: “Người nhà họ Cố đến, nên đi xuống.”
An Nhiên ngẩn ra, có phải gần đây người nhà họ Cố rất hay chạy qua bên này hay không?”
“Nhưng mà em không muốn đi xuống.” Sau khi Tây Mông đi, tâm trạng An Nhiên lập tức tốt lên nhiều.
Cho dù là cô buông bỏ chuyện năm đó, đối với đứa nhỏ bản thân tự tay nuôi lớn lại giết chết mình, cô đúng là vẫn sẽ không nuốt trôi được, tóm lại vẫn sẽ buồn bực một lúc, nhưng mà bây giờ có người nói cho cô biết, chuyện năm đó không phải giống như cô nghĩ, chuyện năm đó có ẩn tình, tâm trạng cô lập tức tốt lên nhiều.
Cơ thể An Nhiên đã khôi phục nhiều rồi, mặc dù vẫn hơi bủn rủn, nhưng mà ít nhất là không cần Phó Quân Hoàng ôm nữa.
Lúc Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên xuống lầu, cụ Phó đang tranh luận chuyện gì đó với ông cụ Cố, vẻ mặt hai ông già đều đỏ ửng, thậm chỉ đều là thở phì phò.
Cố Hữu ở một bên nhìn xem mà lúng túng, anh không biết nên mở miệng khuyên can như thế nào, sau khi nhìn thấy An Nhiên xuống lầu, anh hoàn toàn nhìn An Nhiên xin giúp đỡ.
Mà tầm mắt Phó Quân Nhã ở một bên từ sau khi Cố Hữu đi vào, tầm mắt cũng chưa từng rời khỏi người anh.
Cô phát hiện, thật ra thì cô cũng không sợ anh.
Cố Hữu đã giết người, lúc giết người, vẻ mặt là lạnh như vậy, vô tình như vậy, nhưng mà đó đều là đối xử với kẻ thù, lúc đối xử với người xấu mới có thể có bộ dạng như vậy, nhưng mà lúc đối xử với người nhà, lúc đối xử với người lớn, anh đều là kính trọng mà lại khéo léo, mà lúc anh đối diện với An Nhiên, phản ứng của anh giống như một người em trai khôn ngoan.
Phó Quân Nhã rất hâm mộ An Nhiên.
Cô ấy có anh Phó yêu cô ấy sâu đậm, còn có một Cố Hữu thầm thích cô ấy như vậy, cô âm thầm hỏi mẹ, tại sao gần như tất cả mọi người ở đây đều thích Phó An Nhiên, tại sao đều không thích cô.
Cô nhớ mẹ nói bởi vì An Nhiên không có ba mẹ, bởi vì An Nhiên cần sự yêu thương, cho nên bọn họ đều thương yêu cô ấy gấp bội.
Nếu như là bởi vì như vậy, cô cũng hy vọng mình là đứa nhỏ không có ba mẹ, nếu như bởi vì vậy mà có thể có được sự yêu thích của Cố Hữu, cô cảm thấy như vậy cũng không sao cả.
Nhưng mà cô không thể nói ra câu nói như vậy được, cô cũng yêu ba mẹ, cô không hiểu sao mình lại bỗng có ý nghĩ như vậy, vì ý nghĩ của mình mà cô cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng mà lúc gặp lại Cố Hữu, không chỉ một lần cô thấy ghen tị An Nhiên. Ba mẹ cô thích đều thích An Nhiên, ngay cả ông ngoại ít cười như vậy cũng rất thích cô ấy, còn có ông cụ Cố chưa từng nói chuyện với cô cũng thích cô ấy, dường như tất cả mọi người trên thế giới này đều thích cô ấy.
Lúc cô nhìn thấy ông ngoại và ông cụ Cố vì tranh giành An Nhiên mà ầm ĩ đến mặt đỏ tai hồng, cô cắn chặt môi dưới.
“Chà, hai ông già trẻ con lại làm sao vậy?” An Nhiên buồn cười lắc đầu, Phó Quân Hoàng cẩn thận đỡ An Nhiên đến trước ghế sofa, để cho cô ngồi thoải mái.
Cụ Phó thấy An Nhiên xuống lầu, ông liền chống gậy trong tay mình đi đến bên cạnh An Nhiên, lấy gậy chỉ vào Cố Trường Thanh oán hận nói:
“Nhóc con đến đây, con chọn lão ta, hay là chọn ông!”
Cố Trường Thanh nhìn cụ Phó một cái, hừ lạnh.
An Nhiên ngẩn ra, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Cố Hữu đang thở dài ở một bên: “Đây là sao vậy?”
“Hôm nay ông nội đến đây muốn đón cô đến nhà họ Cố, cho cô ở nhà tôi một đoạn thời gian, nhưng mà cụ Phó không đồng ý, nói cô là đứa nhỏ nhà họ Phó, làm gì có chuyện đến nhà họ Cố ở. Cho nên...” Hai người liền bắt đầu ầm ĩ, còn ầm ĩ đến không can ngăn được.
An Nhiên lắc đầu, vẻ mặt không biết làm sao.
“Con nói này, trước khi hai người gây gỗ, có nghĩ đến việc hỏi ý kiến con không? Hả?” Một câu này của An Nhiên làm cho hai người đều sửng sốt.
“Mặc kệ, bây giờ con nói cho ông biết, trong hai chúng ta, con chọn ai!” Cụ Phó đây là đang trở nên bướng bỉnh.
“Không chọn ai cả.” An Nhiên không do dự trả lời, khi sắc mặt hai người đều khó coi, An Nhiên trực tiếp ôm lấy cổ Phó Quân Hoàng: “Con muốn chọn thì cũng chọn lão soái ca nhà con, sao con phải chọn hai người chứ?”