Trong phòng tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên, An Nhiên tựa đầu vào giường, trên đùi là cuốn truyện cổ Grim được mở ra, bên cạnh còn có một bản tốc kí.
Cây viết dùng để ghi chú thêm trên bản tốc kí, nhưng lại viết viết vẽ vẽ vội vàng lên quyển sách, ngày càng lộn xộn hơn.
Rẹt ----
Trên trang giấy bị ngòi viết làm thủng một lổ lớn, cây viết đã bị ném đi.
Tiếng va chạm của cây viết và vách tường vang lên một tiếng trầm đục, nháy mắt, cây viết đã bị chia năm xẻ bảy.
Tiếng thở dốc theo tiếng nhạc vang lên, An Nhiên nhìn bức hoạ trên đùi đã bị hư, ánh mắt lạnh xuống, là một mảnh ngưng trọng.
Nhìn thoáng qua cái di động ở đầu giường, con ngươi chợt sâu thêm.
An Nhiên cuối cùng cũng cầm lấy di động, mở khoá, tầm mắt nhìn tên trên điện thoại ---Lão soái ca, con ngươi lại trầm xuống lần nữa, thở dài, tựa lưng vào đầu giường, mày nhíu lại, cảm giác mệt mỏi trần đầy.
Lão soái ca
Răng rắc ----
Cửa phòng bênh bị người bên ngoài dè dặt đẩy ra, An Nhiên ngẩng đầu, nhìn đến cánh cửa thì thấy một người mặc trang phục huấn luyện, ánh mắt kinh ngạc nhè nhẹ.
“Lão soái ca, anh sao lại…?” Đã trở lại?
Đêm qua Phó Quân Hoàng vừa bồi cô ăn điểm tâm khuya , thì anh có điện thoại từ trong bộ đội, có việc cần anh trở về.
An Nhiên cho rằng lúc đó anh đi, thì ít nhất cũng hai ngày mới trở về, nhưng mới một ngày anh đã trở về.
Lúc này, Lão soái ca thoạt nhìn rất mệt mỏi a.
Nghe được tiếng nói hơi kinh ngạc của An Nhiên, Phó Quân Hoàng mới ngẩng đầu nhìn An Nhiên, ánh mắt mệt mỏi xẹt qua một tia ấm áp.
Cởi áo khoác cùng giày, xoay người lên giường, đem trạng thái kinh ngạc của An Nhiên ôm vào lòng, cô chưa kịp hỏi gì thì Phó Quân Hoàng đã ngủ.
Phiền chán ở đáy lòng cũng bị anh nhè nhẹ vuốt trôi đi, khoé môi bất đắc dĩ mỉm cười.
Tắt đèn ở đầu giường, tìm nơi thoải mái trong lòng anh, nhắm mắt lại và đi vào giấc ngủ.
Bên trong phòng phong cách châu Âu.
Có mấy người lưng đứng thẳng tắp, thời tiết hôm nay oi bức, nóng nực, tuy nhiên trong phòng mấy người đó lại cảm thấy lãnh lẽo, thân mình không tự chủ run lên
“Chủ nhân, nhiệm vụ thất bại”. Một người đàn ông cầm đầu lấy hết dũng khí bước lên một bước, nhìn người ngồi dựa vào sofa, toàn thân lộ ra hơi thở lười biếng.
Người đàn ông đó không nói gì, ánh mắt cũng chưa từng nhìn lên bọn họ một lần nào.
Hắn đang nghịch tấm ảnh trong tay, trong tấm ảnh là một người có nụ cười thật ấm áp, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
“Chủ…nhân, chúng tôi, chúng tôi..” Vài người gặp một người đàn ông như thế, nhất thời bùm một tiếng, toàn bộ quỳ rạp xuống đất. “Chủ nhân, chủ nhân xin cho chúng tôi một cơ hội! Chúng tôi…”
Người đàn ông đó vẫy vẫy tay, một người da đen luôn đứng sau hắn từ trong bóng tối bước ra, mặt của hắn (tên da đen) không có biểu cảm, bước đến mấy người kia, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
“Không..không thể, chủ nhân, chúng tôi..” Những tên đàn ông quỳ trên mặt đất nhìn thấy bóng người đến, thì sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
“Trong từ điển của chủ nhân không tồn tại hai chữ giải thích”. Nhiệm vụ thất bại chính là thất bại, sau khi thất bại thì phải chết.
Gã da đen không cho bọn họ có cơ hội giải thích, mặt không biểu cảm, lấy súng ra, những người đàn ông kia hoảng sợ, đó là súng giảm thanh.
Bọn người quỳ trên mặt đất hoảng sợ nhìn cự động của gã da đen, xác định là chủ nhân không thể bỏ qua cho bọn họ. bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, đồng thời rút súng lục từ trong người, hướng vào người da đen mà bắn.
Bang bang bang ----
Tiếng súng trong phòng vang lên.
Chừng vai giây sau, trong phòng lại trở về tĩnh mịch.
Mặc kệ là bọn người đó muốn chạy trốn hay muốn giết gã da đen thì toàn bộ đều nằm tại đây. Không một ai có thể chạy được ra sảnh.
Người đàn ông lười nhác đó thủy chung không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy hắn có một mái tóc dài màu bạch kim.
“Lại Tư, cậu rất bạo lực”. Một tiếng nói tao nhã có tia bất mãn vang lên, người đàn ông nằm trên sofa, hai chân đặt lên tay vịn của sofa, đầu gối dựa vào đệm lưng mềm mại, cả người thoạt nhìn giống như một con báo lười biếng.
Chuẩn bị đem thi thể ra ngoài, gã da đen sửng sốt cúi đầu, mắt cúi xuống. “Chủ nhân, thật xin lỗi”
Người đàn ông đó cảm thấy không thú vị khoát tay, ánh mắt lạnh lụng nhìn những thi thể còn dính máu, một lần nữa ánh mắt dời xuống bức ảnh trong tay. “Không thú vị”
Sắc mặt của gã da đen trước sau không chút biểu cảm, gọi người đến đem thi thể ra ngoài, người hầu luôn chờ bên ngoài vội vàng chạy vào, đem vết máu trên sàn quét sạch, tốc độ quả thật kinh người.
Người đàn ông đem tấm ảnh gấp lại, nhìn Lại Tư, miễn cưỡng nói “Lại Tư, cậu nói xem tôi có thể đoạt được cô ấy hay không?”
Ánh mắt của gã da đen rơi xuống tấm ảnh, trên ảnh là một người hắn đã gặp.
Khi hắn theo chủ nhân, hắn đã thu thập những tin tức liên quan đến cô gái đó.
“Tôi biết, cậu nhất định sẽ nói có thể, thật sự không chút thú vị”. Người đàn ông đó giơ tấm ảnh trong tay, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt tươi cười trong ảnh, ánh mắt lười nhác xẹt qua một tia tính toán.
“Lại Tư, tôi muốn có cô bé này, sau đó sẽ tự tay huỷ diệt cô ấy”.
Một tuần sau, đầu An Nhiên có chút đau đầu khi nhìn thấy một người vừa bước vào cửa phòng, ánh mắt nhìn vào ngực của cô - Tô Nặc, ánh mắt đã đỏ bừng, còn bị sưng hiển nhiên là đã khóc.
Tô Kình Thiên an vị trên sofa, có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịnh nhìn tiểu nha đầu đứng ở giường bệnh của An Nhiên.
Tiểu nha đầu này làm sao mà biết được An Nhiên bị thương, ở nhà khóc không kịp thở, cả người đều là nước mắt, cuối cùng không còn biện pháp nên mới đưa cô đến đây.
“Tô Nặc”. An Nhiên thở dài, có chút xúc động.
“Tiểu Nhiên, cậu sao mà luôn bị thương”. Âm thanh mềm yếu ôn nhu vang lên, “Phó ca ca không có chăm sóc tốt cho cậu a, Tiểu Nhiên cậu đến nhà của tớ đi, chú nhỏ chăm sóc tớ tốt a, không làm cho tớ bị thương”. Cô một mặt nhìn sắc mặt của An Nhiên, sau đó lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của Phó Quân Hoàng.
An Nhiên có chút buồn cừơi, cô còn chưa cười ra tiếng thì Tô Nặc đã đi đến trước mặt của Tô Kình Thiên nói “Chú nhỏ, chúng ta mau mang Tiểu Nhiên đóng gói, sau đó đem về nhà chúng ta đi, nhường dì bảo mẫu chăm sóc An Nhiên, chúng ta cùng nhau chăm sóc của cậu ấy”.
Tô Kình Thiên lấy tay ôm tiểu nha đầu hồn nhiên này vào lòng, hàn khí của Phó Quân Hoàng phát ra, nhìn anh cười nói “Đứa nhỏ này nói giỡn, nói giỡn thôi”. Trước mặt của Phó Quân Hoàng mà nói đem tiểu hồ ly kia mang đi? Anh thật không muốn chống đối lại Phó Quân Hoàng .
Vài ngày gần đây, Phó Quân Hoàng hầu như đều sinh hoạt trong bệnh viện, nhưng mà anh nghe thấy tin tức xảy ra ở Tần môn.
Môn chủ Diêm Tử Diệp ở Tần môn bị thương, mấy phe cánh của Tần môn đều bị ảnh hưởng, nếu không bị đập phá đồ đạc thì cũng chặn đường mà đánh, tóm lại là vài ngày nay, mọi chuyện ở Tần môn không chút yên tĩnh.
Những việc này, đừng nói là không có liên quân đến Phó Quân Hoàng a.
Ở Đế Đô, ai dám chống đối với Tần môn Diêm Tử Diệp? Ai có thể dễ dàng làm bị thương Diêm Tử Diệp?
Tầm mắt của Tô Kình Thiên nhìn Phó Quân Hoàng, sự tình chuyện này không phải ở trước mặt anh sao?
Tô Nặc nghe Tô Kình Thiên nói, không thấy vừa ý, “ Con mới không có nói giỡn, Phó ca ca không chăm sóc tốt cho An Nhiên, con muốn đem An Nhiên đi, con----” những lời chuẩn bị nói tiếp theo đều bị Tô Kình Thiên nuốt hết vào bụng.
Ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mắt mở to có chút không khống chế được, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên rạng mây đỏ.
Một lúc sau, Tô Kình Thiên mới thả tiểu nha đầu mặt còn đỏ ra, mỉm cười nhìn tiểu bảo bối trở nên e lệ.
“Trời ạ, chú nhỏ sao chú có thể ở bên ngoài mà hôn con.”. Chú nhỏ nói, những chuyện hôn nhau thân mật này thì ở nhà mới có thể, nhưng hiện tại, hiện tại còn có Tiểu Nhiên đang nhìn a.
“ Có thích chú nhỏ hôn con hay không?”. Tô Kình Thiên không đáp lại nghi vấn, gương mặt anh làm cho người ta mê luyến.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ này lại xuất hiện mãnh hồng hơn, cô nhìn đôi môi mê người của chú nhỏ, không thể không gật đầu “Thích”.
Khi trả lời xong mới ý thức được là xung quanh đây còn có người.
Tiểu nha đầu thẹn thùng nhìn An Nhiên trên giường bệnh, nhìn thấy trong mắt của cô mang theo ý cười, cô (Tô Nặc) thẹn thùng nép người vào trong lòng của Tô Kình Thiên, hiển nhiên là muốn An Nhiên đem sự việc vừa nãy quên đi.
Cô gái kia, thật đúng là kẻ lừa đảo.
An Nhiên mệt mỏi thở dài.
Phó Quân Hoàng tầm mắt không tự chủ nhìn đôi môi hồng thuận của An Nhiên, yết hầu không tự chủ nuốt một cái.
“Lão soái ca, có thể làm thủ tục xuất hiện hay không?” An Nhiên ho nhẹ, tính kéo tầm mắt của Phó Quân Hoàng về.
“Có thể”. Tầm mắt của Phó Quân Hoàng không di động, vẫn nhìn môi của An Nhiên.
Tô Kình Thiên nhìn Tô Nặc trong lòng, hai tay bên người nắm chặt lại, con ngươi thâm thuý, anh cười cười nhìn Phó Quân Hoàng, nói:
“ Tôi có chút việc, cho nên đi trước.”
An Nhiên liếc Tô Kình Thiên một cái, nhíu mày, “Không thể khống chế a.”
Tô Kình Thiên không ngại ngùng đáp: “Chính là như vậy, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, Tô Kình Thiên không cho Tô Nặc có ý kiến, liền ôm cô ra khỏi phòng bệnh.
Khi Tô Kình Thiên ôm tiểu nha đầu lên xe, tiểu nha đầu này mới phản ứng, khi chú nhỏ mang đi, tinh thần chưa hoàn lại.
“ Không! Chú nhỏ, con muốn mang Tiểu Nhiên đi chung! Phó ca ca không chăm sóc tốt cho Tiểu Nhiên, con….”
Tô Kình Thiên lại chặn cái miệng nhỏ đang lải nhải kia, cho đến khi cô gái nhỏ yếu ớt dựa vào lòng anh, Tô Kình Thiên mới dán lên tai của cô, trầm giọng nói: “Bảo bối, nếu Tiểu Nhiên đi đến nhà chúng ta, về sau chúng ta không thể hôn nhau như thế này được.”
“Vì sao? Vừa rồi chúng ta..”. Hô hấp nóng rực phà lên người cô là cô hơi rụt cổ, lỗ tai rất ngứa a.
“ Tiểu Nhiên không có ai để hôn, vậy Tiểu Nhiên nhìn thấy chúng ta hôn nhau như vậy, cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào?” Anh tiếp tục tẫy não cô.
Tiểu nha đầu đau khổ suy nghĩ, suy nghĩ đi suy nghĩ lại rồi đưa ra kết luận: “ Nói như vậy,thì Tiểu Nhiên thật đáng thương a.” Lúc đầu cô suy nghĩ, sẽ để chú nhỏ hôn Tiểu Nhiên, nhưng khi nghĩ đến có người khác với chú nhỏ thân mật, thì cô liền mất vui. Chú nhỏ nên vẫn chỉ thân mật với một mình cô thôi.
Tô Kình Thiên không nói thêm gì nữa, trực tiếp ôm lấy cô, để cô ngồi trên đùi của mình, nhìn tiểu nha đầu ngượng ngùng, không tự chủ hôn cô.
Trong phòng bệnh.
“ Tô Kình Thiên dạy cho Tô Nặc cái gì không biết?”. Nghĩ đến Tô Nặc nói những lời này trước mặt cô, An Nhiên cảm thấy trong lòng mình thật quỷ dị.
Tuy biết rằng Tô Kình Thiên cùng Tô Nặc không có chung huyết thống, cũng biết rằng Tô Kình Thiên có cảm tình với Tô Nặc, nhưng chuyện vừa nãy phải chăng có chút quá.
Phó Quân Hoàng nhìn thấy đôi môi đóng mở, coi người tối đen, anh đứng lên.
An Nhiên cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, lập tực, cái gáy bị nắm lại, môi của cô bị anh nuốt vào trong miệng.
Khi Từ Tĩnh Ngưng bước vào, thì nhìn thấy hình ảnh hai người hôn nhau.
Vừa hé của lại bị đóng phịch lại.
Phó lão gia nhíu nhày, kinh ngạc nhìn Từ Tĩnh Ngưng, xoa cái cây gậy trong tay nói: “ Con làm cái gì vậy?”
Từ Tĩnh Ngưng quay đầu nhìn Lão gia tử, cười nói: “Không có gì, nhất thời bị trượt tay.”
Phó lão gia tử nhíu mày, tầm mắt nhìn trên tay nắm cửa, ông không nhìn ra được sao mà trượt.
Khi cửa vừa bị đẩy, An Nhiên đang ngồi trên giường thở, Phó Quân Hoàng đứng bên người cô, bầu không khí giữa hai người có chút kì lạ.
Phó lão gia tử không nói gì, nhìn môi của An Nhiên sưng đỏ, sao đó nhìn phía sau, tầm mắt nhíu lại, trách cứ Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng không động đậy khi Phó lão gia nhìn, tầm mắt nhìn xuống An Nhiên.
Phó lão gia nhíu mày, cái này có phải là bọn nhỏ ghét bị quấy rầy không a.
“Ông”. Phó Quân Hoàng lên tiếng phá vỡ thế cục đang im lặng.
“Ông nội, sao lại đi đến đây?”. An Nhiên đứng dậy đi đến chỗ Phó lão gia tử, tủm tỉm cười nhìn ông.
Phó lão gia tử hừ nhẹ, “Ông đến xem, có người không muốn lão gia này đến đây”. Nói xong ông nhìn Phó Quân Hoàng bằng con mắt viên đạn.
Phó Quân Hoàng làm như không thấy.
Từ Tĩnh Ngưng có chút ngạc nhiên đối với chuyện ba chồng mình biết chuyện của bọn nhỏ, bất quá khi nghĩ đến thì chuyện bình thường, ba chồng đã không nói gì, vậy thì từ con gái bà biến thành con dâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là con gái của mình thì yên tâm, Quân Hoàng lại yêu đứa nhỏ này như bảo bối, khi hai đứa ở cùng nhau thì vô cùng xứng đôi.
An Nhiên hôm nay được xuất viện, Từ Tĩnh Ngưng dặn một phòng ăn của Khách sạn Đế Đô của bà một bàn thức ăn thật lớn, không có người ngoài, chỉ có người họ Phó.
Hôm nay, người họ Phó coi như đầy đủ, Phó Quân Nghị từ khi vào trong phòng thi luyên thuyên không ngừng, ngay lúc cậu nói thì Phó Quân Hoàng cho cậu một ánh mắt sắc bén.
Bữa tối toàn những món gia đình, khi người phục vụ gõ của tiến vào, nói là có người đến.
Mọi người ở đây đang nghĩ ai đến thì thấy Cố Trường Thanh lão gia cầm trong tay cái hộp rồi cười ha ha bước vào.
“ Các người, Tiểu hồ li xuất viện cũng không nói với lão già tôi một tiếng, lão già này đến bệnh viện, mới biết được tiểu nha đầu này được xuất viện.”
Phó Văn Thắng, Phó Quân Hoàng cùng Phó Quân Nghị đứng dậy chào hỏi, Từ Tĩnh Ngưng cùng An Nhiên cũng đứng lên, duy chỉ có Phó lão gia vần ngồi im như núi, tiếp túc ăn đồ ăn cùng nhắm chút rượu.
Khi nghe Cố lão đầu kia nói, Phó Lão gia tử không đồng ý mới lên tiếng: “Đứa nhỏ nhà tôi xuất viện, còn cần ông cho phép?”. Phó lão gia hừ lạnh.
“Tôi nói này Phó lão đầu, đây là ông không đúng, tốt xấu gì, tiểu hồ li cũng là cháu của tôi? Tôi cũng nhìn đứa bè này lớn lên.”. Cố Trường Thanh cũng không thua kém đáp, ông đem lễ vật trên tay đặt trước mặt An Nhiên: “Tiểu hồ li ,chúc mừng cháu xuất viện.”
An Nhiên không chút ngại ngùng mà nhận, từ nhỏ đến nay, cô không ít lần nhận đồ của Cố Trường Thanh.
Từ Tĩnh Ngưng, viết thêm mấy món ăn nữa, giữ Cố Trường Thanh lại, hai người Cố lão gia cùng Phó lão gia lại cãi nhau, hai vị lão nhân này đều đã uống nhiều, lúc gần đi, Phó lão gia còn muốn gọi Cố lão đầu đại chiến thêm 300 hiệp.
Đã nữa tháng An Nhiên không có ở nhà, khi về nhà liền tắm rữa rồi lên giường nằm, Phó Quân Hoàng liền đè lên người cô.
Hôm nay, Phó Quân Hoàng có uống chút rượu, tuy là hơn ngày thường một chút nhưng không đến mức là say.
Khi Phó Quân Hoàng mê mang nhìn An Nhiên, anh nhìn đôi mắt cô, nói: “Bảo bối…”. Âm thanh trầm ấm làm người ta không rõ tình huống xảy ra tiếp theo.
“Dạ”. Cách một lớp quần áo, An Nhiên có thể cảm nhận được con người đang áp lên cô có bao nhiêu nóng rực.
“Bảo bối…”, Phó Quân Hoàng bỗng chốc áp lên gáy của An Nhiên, anh vẫn không nên đụng đến An Nhiên, tuy rằng bác sĩ nói không sao nhưng anh vẫn luôn cận trọng.
“Thế nào?”. Trong lòng An Nhiên tràn đầy mềm mại, tay không biết lúc nào đã quấn quanh cổ của anh, sờ sờ mái tóc ngắn của anh, tiếng nói nhu hoà hỏi.
“Bảo bối…” Hô hấp nóng rực phun lên cổ cô, một cảm giác khác thường nhất thời xuất hiện khắp toàn thân, An Nhiên có chút không tự nhiên, vặn vẹo thân người, khi cô hơi động, đã bị Phó Quân Hoàng giữ lại, hô hấp của anh có chút gấp, “Bảo bối, không được nhúc nhích.”
Giữa hai chân cô cảm thấy có vật nóng rực, cứng cứng, An Nhiên bất động trở lại, thân thể không dám động nữa.
Lão soái ca này…. thật đúng là tinh lực tràn đầy.
“Muốn em giúp anh hay không?” An Nhiên nói nhỏ bên tay của Phó Quân Hoàng.
Người áp trên cô rõ ràng đang hưng phấn, trong lòng xuất hiện một mãnh vui vẻ, môi dán trên cổ cô nóng bỏng trong nháy mắt, An Nhiên rõ ràng nghe được 1 tiếng nói:
“Được”
Anh nhớ được, bảo bối có giúp anh một lần, cái lần đó cho đến nay anh không thể nào quên được.
Nhưng từ đó về sau, bảo bối không có giúp anh, tuy rằng anh…. Khụ rất muốn, nhưng nếu bảo bối không thích, hoặc cô không mở miệng thì không sẽ không chủ động bảo bối sờ chỗ đó của anh, sau đó cho anh…
Trái tim An Nhiên nhất thời nhảy liên hồi, chính cô không biết vì sau mà khẩn trương.
Quất sắc ngọn đèn.
Ấm áp phòng.
Ái muội tình tố.
Ôm nhau hai người.
Tiếng thở dốc trong phòng dần trở nên phóng đại, sự ái muội trong không khí càng lớn, cho đến khi, tiếng rên rỉ đau đớn phát ra, trong không khí tràn ngập một hương vị khó nói, trong phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Tần Trạch
Diêm Tử Diệp sau khi cho Tần Lam ngủ xong, mới một thân vào thư phòng, tìm hộp cứu thương, cử chỉ có chút cứng, cởi áo khoát, lúc này, áo trong của hắn không phải là màu trắng nữa mà có ít màu đen trên đó.
Mang kéo trong hộp cứu thương ra, cắt vào tay áo trái.
Vết thương trên vai có chút đổi sang đen, Diêm Tử Diệp dùng dao nhỏ cắt vào thịt, trên bờ vai rắn chắt, rõ ràng là đang bị thương, nơi đó máu thịt sớm đã lẫn lộn.
Đây là chuyện ba ngày trước, có người xông tới Tần trạch, hắn phản ứng không kịp, có người hướng súng vào ngực hắn nả một phát, hắn tránh kịp thời nhưng viên đạn vẫn gim vào vai của hắn, sau đó người đó lại nả thêm một phát súng, chính phát súng đó, xuyên qua xương bả vai của hắn.
Chuyện hắn bị thương, hắn không để ai biết, có thể vào Tần trạch mà không ai biết thì trên đời này không nhiều lắm.
Người đó rời đi, cặp mắt cô lãnh, Diêm Tử Diệp nhận thức được.
Phó Quân Hoàng.
Diêm Tử Diệp đối với việc này đơn giản xử lý, đang lúc băng bó thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tần Lam mặc áo ngủ, mặt không chút biểu cảm đứng ở cửa, tầm mắt lạnh nhạt nhìn vết thương trên vai Diêm Tử Diệp, mày nhíu lại, quanh thân có chút lạnh.
Diêm Tử Diệp kinh ngạc, vải băng trong tay nhất thời rơi xuống đất: “Gia…..”.
Tần Lam giật giật mi, đi đến phía trước Diêm Tử Diệp, tuy ràng vết thương đã đóng vảy nhưng miệng vết thương còn rỉ máu, hơi thở của Tần Lam bổng chốc lạnh xuống.
“Đau?”. Tiếng nói trong trẻo có phần quái dị vang lên.
Thần kinh đang căng thẳng của Diêm Tử Diệp nhất thời được buông lỏng, đem Tầm Lam ôm lại, đầu đặt trên bụng của cô, “ Không đau, chỉ cần ngài ở bên tôi, tôi liền không đau.”
Tần Lam nhìn người đang ôm mình, con ngươi tối đen xẹt qua một tia tình cảm khác thường, tay dừng lại trên không, cuối cùng mới nhẹ nhàng hạ xuống, nhẹ nhàng sờ mái tóc của hắn, vỗ nhẹ trấn an.
Ánh mắt của cô nhìn đến vết thương trên vai của Diêm Tử Diệp, con ngươi sâu thêm một ít.
--- ------
Khi biết được An Nhiên đi học sớm nên sáng sớm Cố Hữu đã chạy đến nhà họ Phó chờ An Nhiên đi cùng.
Cậu là một thân sĩ nhỏ lý tưởng a, nên cậu muốn chăm sóc An Nhiên thật tốt.
Vào lúc Cố Hữu chuyển vào Ngân Dực, khi vào thì thầy giáo hỏi cậu muốn chọn ban mấy, cậu không chút do dự chọn ban Thất - ban của An Nhiên đang học.
Bản thân Cố Hữu cũng nhìn ra được, tuy rằng trên mặt là tiếp đón nhiệt tình, nhưng khi cậu chọn Thất ban thì biểu cảm của hiệu trưởng rất lạ.
Thế nào mà bây giờ, mọi người đều hướng đến Thất ban?
Cố Hữu là tiểu thiếu gia duy nhất của Cố gia, thường xuyên xuất hiện cùng Cố lão gia ở mọi trường hợp, ở nơi này đám tiểu thư cùng thiếu gia khác cũng biết cậu, nhưng khi cậu chọn Thất ban, mọi người đều có chút không hiểu.
Chính là, Cố Hữu đến Thất ban, không chỉ không hoan nghênh mà là ngược lại.
An Nhiên tưởng đứa nhỏ này rất đơn thuần, thân phận rõ ràng như vậy, còn muốn đến lớp bình dân như thế này, mọi người xa lánh thì là chuyện đương nhiên.
Nhưng Cố Hữu chưa từng để ý đến chuyện đó.
An Nhiên không đến lớp vài ngày, Cố Hữu đến lớp sớm vài ngày đã cùng Tô Nặc quan hệ ngày càng thăng cấp.
Khi Cố Hữu và An Nhiên đến trường, Tô Nặc đang chờ ở cổng trường liền chạy đến ôm chặt lấy An Nhiên, giống như chó nhỏ nũng nịu.
“Tiểu Nhiên, sao bây giờ cậu mới đến a, tớ rất nhớ cậu.” Chú nhỏ thật xấu không cho cô đến tìm An Nhiên, thật xấu.
An Nhiên vỗ vỗ đầu cô. “Có chuyện muốn xử lí”. An Nhiên không thể đến được, Lão soái ca nói khi nào miệng vết thương của cô tốt mới cho cô ra khỏi cửa.
Tô Nặc bỏ An Nhiên ra, nhìn thấy một thiếu niên đang đứng cạnh An Nhiên, nghĩ nghĩ, đến ôm thiếu niên đó, làm cho cậu thiếu niên hơi giật mình, hơn nữa cô (Tô Nặc) còn vỗ nhẹ trên lưng của cậu nói:
“Cậu là bạn của Tiểu Nhiên a, nên tôi cho cậu một cái ôm.”
An Nhiên có chút muốn cười, tầm mắt dừng lại ở nơi cách bọn họ không xa thấy một chiếc xe hơi màu đen thời thượng, khoé môi cong lên càng nhiều.
Chắc là hiện tại người trong xe đang tức giận a.
Lúc này, người đàn ông đang ngồi trên xe ánh mắt chăm chú nhìn Cố Hữu, lái xe cảm nhận được không khí trong xe đang dẫn hạ xuống, lái xe không tự chủ nuốt nước bọt, cố gắng lấy dũng khí nói:
“Tô tổng, chúng ta về công ty sao?”
Thần săc Tô Kình Thiên lạnh như băng, rất doạ người, đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy cử chỉ của tiểu hồ li, thật đáng đánh!
“Đi công ty”
Cố Hữu cảm thấy bản thân hơi khó chịu, giường như đang có ánh mắt theo dõi cậu.
Loại ánh mắt này từ nhỏ đến giờ đều có nhưng rất ngắn, nhưng lần này ánh mắt rất có tính uy hiếp, khi cậu dừng lại, nhìn xung quanh cũng không thấy có người nào khả nghi.
Hơi nhíu mày lại.
“Quả bưởi nhỏ, làm sao vậy”. An Nhiên trêu ghẹo Cố Hữu.
Mày của Cố Hữu nhíu chặt, lắc đầu.
“Cố thiếu, hôm nay sao đến sớm vậy”. Bốn năm người cùng cấp nhưng ở ban Nhất, các công tử thiếu gia đi thành đoàn mà tới.
Cố Hữu nhìn An Nhiên, An Nhiên nhún vai, tỏ vẻ không giúp đỡ.
Không có chuyện gì kiêu căng vậy để làm gì a?
Người đi đầu nhìn An Nhiên, cười có chút bí hiểm “Không nghĩ tới, Cố thiếu cậu thích loại hình này a”. Bọn họ đã suy đoán, Cố thiếu gia làm sao có thể đi Thất ban, nguyên nhân là do coi trọng vũ nữ thoát y này a.
Thân phận của Phó An Nhiên như vậy, thì làm sao có thể bước qua của nhà họ Cố?
“Cái ánh mắt của bạn là gì a” Tô Nặc một bên tức muốn giơ chân, người kia nhìn An Nhiên với ánh mắt không tốt, cô không thích.
“A, chẳng lẻ cô muốn tôi nhìn cô?”. Tên thiếu gia đó nhìn thân người bé nhỏ của Tô Nặc, cười nhạo “Cô tốt nhất nên dậy thì vài năm đi, thiếu gia tôi đối với cô không có hứng thú.”
Ánh mắt Cố Hữu ngày càng lạnh, biểu cảm của An Nhiên cũng nhàn nhạt, nơi này đã loạn đủ, cô không cần để ý đến? Có người sẽ đến giải quyết.
Tức giận trong người của Tô Nặc vẫn còn, nước mắt rất nhanh đến rồi rơi xuống “Tiểu Nhiên, người này thật xấu, tớ muốn nói cho chú nhỏ, nói chú nhỏ đánh hắn, còn phải nói cho Phó ca ca nữa, bọn họ đều là người xấu!”. Nói xong còn quay đầu trừng mắt với đám thiếu gia đang cười kia.
Cố Hữu nhìn An Nhiên rời đi, nhíu mày, nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị tên thiếu gia kia cản đường.
“Cố thiếu, tôi nói cậu về sau cùng Phó An Nhiên kia nên không nên ở cùng nhau, bằng không, thanh danh của cậu sẽ bị ảnh hưởng, Phó An Nhiên này là người nổi danh ở Ngân Dực a”
Cố Hữu nhẹ phủi phủi nơi bị thiếu gia kia đụng qua, hơi thở phát ra nghiêm nghị lạ thường làm cho vị thiếu gia kia lùi một bước.
“Nói thêm những lời vô nghĩa này nữa thì cút”. Cố Hữu mặt không biến sắc, nói.
Khi Cố Hữu rời đi, đám người thiếu gia đó không vừa ý, người này tự coi mình là thiếu gia.
“ Xuy…..” Một tiếng cười nhạo vang lên không chút khách khí.
Nhóm thiếu gia giận dữ quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên đang khoát ba lô chậm rãi đi tới, phẫn nộ trên mặt thu lại, hiện lên bộ mặt cười cười.
“Vương thiếu, hôm này sao lại đến trường học?”
“Ba lô của Vương thiếu nhìn thật có phong cách a”
“Lại đổi cái mới”
Vương Thế Kiệt lấy ba lô vung ra đằng sau, khi ba lô trong quá trình vung, lại trúng tên cầm đầu.
“Ối…”. Tên thiếu gia một tay ôm lấy mắt, không chịu nỗi đau kêu thành tiếng.
Vương Thể Kiệt mới phát giác ra là mình đánh trúng người. “ Ai da, thật có lỗi, tôi không có chú ý”. Ánh mắt trầm xuống, lại không có chút nào xin lỗi.
Vị thiếu gia đó một bụng tức giận nhưng khi nghe Vương Thế Kiệt nói như vậy chỉ đem tức giận nuốt xuống.
Chịu đựng đau đớn, cười nói, “Không có sao, không có sao, làm Vương thiếu lo lắng.”
Vương Thể Kiệt cười lạnh, biểu cảm vừa rồi của tên kia cậu đều nhìn được.
Cố thiếu gia hạ mình đến Thất ban, cùng Phó An Nhiên đến trường, nhóm người này còn cho rằng An Nhiên là vũ nữ thoát y?
Hiện tại khi nghĩ đến, cái danh vũ nữ thoát y cũng là do người khác đặt cho, nếu tiểu thư họ Phó nhảy thoát y, còn bị người khác chụp được, người đó chắc sẽ bị họ Phó dìm chết nếu không sẽ thân tàn ma dại.
Họ Phó, chính là bao che khuyết điểm.
Bằng không Kim Duy Hi chết như thế nào? Kim gia làm sao mà xong đời? Mã Tịnh Như cùng Ân Thiến Tuyết vì sao mà đột nhiên biến mất? Mã Tịnh Như là tiểu thư họ Phó trong truyền thuyết đâu?
Vương Thế Kiệt cũng không để ý tới mấy tên hai mặt này, liền xách ba lo, chạy đến phòng học.
An Nhiên cũng Cố Hữu đến lớp học, trong chớp mắt phòng học trở nên an tĩnh lạ thường.
Tô Nặc đối với chuyện này đã không còn để ý đến, cô giờ này vẫn còn tức giận, đêm nay cô phải nói với chú nhỏ, để chú nhỏ xử lí đám ngươi kia.
An Nhiên vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi, đã có người cầm tờ báo đến dè dặt đặt trước bàn của An Nhiên, rồi sau đó Tô Nặc còn đang tức giận, cầm trong tay tờ báo có hình của An Nhiên
Nhìn thấy tiêu đề trên báo, không khỏi nhíu mày.
----- Thiếu nữ anh dũng cứu hơn trăm người vô tội.
Trên ảnh người con gái đúng là An Nhiên. Bối cảnh là toà nhà bách hoá, lần đó có vụ nổ mạnh, hình ảnh An Nhiên dũng cảm đoạt lại súng.
Thật có người dám đăng, chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?
Trong nội dung không có nói ra thân phận của An Nhiên, chỉ là giới thiệu cô gái nhỏ anh dũng thể nào, khí phách thế nào, làm sao mà đoạt lại con tin từ trong tay hung thủ, làm thể nào chế phục hai gã nhân viên, toàn bộ đều nói hết, như là đang ở hiện trường.
“Oa oa, Tiểu Nhiên này, người trong báo là cậu sao? Ôi thật là lợi hại”. Tô Nặc dính sát người An Nhiên, cô thật ngưỡng mộ An Nhiên.
An Nhiên vỗ vỗ đầu Tô Nặc, “ Nhỏ tiếng môt chút’’. Đáy lòng cô trầm xuống, sự việc này đã xảy ra bao lâu rồi, ai còn đem ra bàn luận ?
Cố Hữu biết chuyện này, đó là khi cậu cùng ông nội nhìn thấy trên ti vi, thấy đưa tin là con tin bị bắt cóc nhưng không nghĩ đến An Nhiên lại ở đó.
“Thật là cậu” Người cầm tờ báo kinh ngạc ra tiếng, lập tức quay đầu lại nói : " Tôi nói chính là cô ấy, các người còn không tin ". Tiện thể quay đầu lại lần nữa, sùng bái An Nhiên, " Cô có học võ phải không ? Cô làm sao mà lợi hại như vậy ? "
An Nhiên cười nhạt, không lên tiếng.
Người ở Thất ban tuy rằng đều là những người bình dân, nhưng trong bọn họ đều có những tâm hồn thuần khiết, bọn họ sẽ không đi lấy lòng bất kì ai, đối với họ mà nói chỉ có nỗ lực học tập như vậy tài năng của bọn họ sẽ được công nhận. Đi hâm hộ cùng ghen tị người khác sẽ không phát sinh. Lấy lòng tiểu thư, thiếu gia cũng vậy.
Bản thân họ đem những gì họ học được trong tay này để kiếm được tiền từ tay kia, đó mới là chân chất nhất.
Đối với An Nhiên có phải là vũ nữ thoát y hay không, thì bọn họ sẽ không đề cập đến, ít nhất là ở Thất ban là vậy. Ngày trước nếu không phải bởi vì Mã Tịnh Như hay đến đây để gây tiếng cũng như nói này nói nọ thì bọn họ thật sự cũng không để ý đến chuyện này.
Khi một người tự dựa vào bản thân của mình để có cơm ăn, ít nhất đó là sạch sẽ, ít nhất bọn họ sẽ không đòi tiền từ gia đình.
Ở mỗi thời điểm An Nhiên làm cho bọn họ thật khâm phục, cô có thể đứng vững trước những áp lực, cô sẽ không nhìn người khác khi người đó không có thiện ý, ví dụ như khi bọn người đó có nói gì đi nữa thì cô cũng lạnh mặt mà nhìn, chỉ nhìn bọn họ như một đám sửu nhi ( trong convert dịch là tiểu sửu nên ta làm sửu nhỉ ) đang ở trong vòng luẩn quẩn trông như những đám sửu nhi thông thường tuỳ ý hô to gọi nhỏ, mà cô vẫn chỉ lạnh lùng nhìn.
Đột nhiên, nhiều người vây lại trước bàn của An Nhiên, mà trong đó nam sinh chiếm đa số, đối với bọn họ mà nói thì Phó An Nhiên đang một thứ gì đó đặc thù, cô ở trong mắt bọn họ chính là tồn tại một cảm giác như nữ thần, mặc dù có sự việc nói cô là vũ nữ thoát y, hình tượng của cô đối với bọn họ hơi lung lay, nhưng lần này có sự việc là cô cứu người, hình tượng nữ thần không chỉ có khôi phục lại mà còn cao hơn một bậc.
Nội dung trên tờ báo này chỉ xuất hiện ở Thất ban không có lọt ra bên ngoài, ở khía cạch nào đó có thể khẳng định rằng, Thất ban có một sự đoàn kết vững mạnh, các lớp khác không thể sánh bằng.
Có một số chuyện, chính bọn họ cũng biết nguyên nhân, có nhiều chuyện là tốt, nhưng nếu như bị một số người ác ý, không biết chừng từ chuyện tốt đó lại trở thành chuyện xấu mà hại đến bản thân.
" A, đúng rồi, các người có nghe nói gì chưa, năm nay Ngân Dực thực hiện việc trao đổi học sinh. " Có một người đứng trong hàng ngũ vây quanh An Nhiên lên tiếng nói.
" Học sinh trao đổi ? "
" Đúng vậy, nghe nói lần này trao đổi không giới hạn mọi vùng miền quốc gia, lần này có 4 quốc gia, Hoa Hạ, Nhật Bản, Hàn Quốc còn có Anh Quốc nữa. "
An Nhiên cũng biết chuyện này, lần này chắc hẵn là kì trao đổi lâu nhất của Ngân Dực, do Ngân Dực tổ chức.
Ngoại trừ Hoa Hạ, Nhật Hàn Anh là ba quốc gia được phân biệt theo cấp bậc, mỗi nước chọn ra 5 người đứng đầu đến Ngân Dực được gọi là trao đổi việc học, ở mức độ nào đó mà nói, khi trong quá trình học sẽ có tranh đấu để chứng minh thể diện của quốc gia họ.
Sự việc trao đổi đã được đưa tin rộng khắp.
Ngày mà ở Nhật, Hàn, Anh lựa chọn người thì ở Ngân Dực các học sinh cũng đang tất bật chuẩn bị.
Chuyện này Phó lão gia nói với An Nhiên, Phó lão gia còn lên tiếng, nếu có người không biết tốt xấu muốn thi đấu tài năng thì cứ nghênh đón, liền hạ gục bọn người đó, lão gia tử đã giết không ít quỷ Nhật Bản, ông đối với bọn lùn Nhật Bản này không có chút hảo cảm, mà đối với những người nói là thích hiểu biết về văn hoá của quốc gia khác thì chỉ biết cười nhạt.
Khi Phó lão gia tử lên tiếng, cô sẽ không thể làm như mọi thứ đều không biết.
Khi trong phòng học thảo luận, nhìn mọi người đang hứng trí mà bàn luận, An Nhiên nhìn thoáng qua Cố Hữu đang nhíu mày, đáy lòng một trận buồn cười.
" Quả bưởi nhỏ, đang nghĩ gì ? "
Cố Hữu ngồi bên cạch An Nhiên, phía bên kia là một cái hành lang.
" Ông nội nói, nếu tôi gặp đám người lùn kia, muốn dạy bảo họ thật tốt . " Cố Hữu nghĩ nghĩ, mày càng nhíu chặt hơn.
Theo cậu suy xét, dạy bảo này là gì, nếu là dạy bảo dựa trên thân thể thì cậu thật không nắm chắc.
" Ân, dạy bảo cho tốt ". An Nhiên phụng phịu, tràn đầy đồng cảm mà gật đầu.
Cố Hữu nhíu mày càng chặt hơn.
An Nhiên cũng nói vậy, vậy cậu phải chuẩn bị cho thật tốt, vì một tuần sau đã bắt đầu thực hiện trao đổi.
Nhìn Cố Hữu xuất hiện biểu cảm ngốc ngốc, An Nhiên nhất thời cười đến bụng bị đau.
Tô Nặc một mặt lo lắng nhìn An Nhiên không ngừng nhún vai, " Tiểu Nhiên, cậu bị đau bụng sao ? Chúng ta phải đi bệnh viện a ? "
An Nhiên cười càng lợi hại.
Thân thể của cô từ khi nào xuất hiện nhiều thứ như vậy a.
Một tuần sau, vào ngày thứ tư, cuộc trao đổi bắt đầu.
Lần trao đổi này khoảng một tháng, mà trong nữa tháng trước hội học sinh đều luôn khẩn trương chuẩn bị.
Vốn là 15 người, lần này đến là 17 người, Nhật Bản cử đến đây 7 người, 5 nam 2 nữ, Hàn Quốc cùng Anh Quốc thì 5 người, đều là 3 nam 2 nữ, lần này còn có các giáo viên cùng các nhân viên khác, tổng cộng gồm 27 người.
Lần này đều trao đổi học thuật, tuổi dao động từ 14 đến 18.
Trong lúc đó.
Học sinh của Nhật Bản từ xe đi xuống, trên mặt hiện lên ngạo khí, học sinh trao đổi của Hàn Quốc tuy trên mặt lộ vẻ mặt cười, nhưng trong đáy mắt hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn, những người tinh anh của Ngân Dực đều nhìn ra được, duy chỉ có đoàn người đến từ Anh Quốc vẫn duy trì thái độ thân sĩ, nho nhã.
Trong nháy mắt, đoàn người đến từ Anh Quốc đã chiếm không ít hảo cảm từ Ngân Dực.
“Không nghĩ đến, ở Trung Quốc cũng có kiến trúc như vậy a”. Trong đám người xuống xe, có một tiếng nói vang lên, người đó nói là Hàn ngữ, nhưng đây đều là học sinh tinh anh, không người nào mà không tinh thông 5 loại ngôn ngữ?
“ Đây là trường học tốt nhất Hoa Hạ, nếu loại kiến trúc phổ thông này mà còn không có, thì Hoa Hạ thật là….”. Tự cho là mọi người không hiểu Hàn ngữ, người đó tiếp tục nói.
“ Chữ của Hoa Hạ, nhưng là Đại Hàn Dân Quốc tôi sáng tạo nên! Chúng tôi lần này đến, là cho bọn người đó thêm kiến thực, cái gì gọi là văn hoá chân chính.”
Người Hàn Quốc kia kích động nói, âm thanh ngày càng dương cao.
Học sinh của Ngân Dực còn chưa rời đi, toàn bộ ánh mắt đều tập trung đến tên kia đang cậy ta đây.
Người ở Hoa Hạ là người ẩn nhẫn, mặc dù là rất chán ghét nhưng vẫn nén xuống, cái này là bạn bè quốc tế a.
Không liên quan, ngày sau còn dài, bọn họ có thể từ từ là dạy bảo tốt cho bọn họ, cái gì mà văn hoá của bổn quốc, cái gì tên là chính sử, cái gì là bẻ cong sự thật!
Mà người luôn ngồi trong hội phòng học sinh – An Nhiên, nhìn video đang phát, theo dõi tên học sinh kia.
Con người dần tối đen đưng lên, cô muốn là gặp mặt tốt đẹp, nhưng đám người này làm cho kiến thức của bọn họ là do trộm mà có.
“Quan sát tốt lắm, mọi hành động khác thường đều được thông qua!” An Nhiên lạnh lùng nhìn đám người bên trong.
Cô sẽ chiếu cố tốt cho đám người “Bạn bè quốc tế”!