Editor: Norah
Anh biết mình đúng là đã quá đáng, anh thành thành thật thật bắt đầu học tập tất cả chương trình học Bách Lý Lan chuẩn bị vì anh, bắt đầu chăm chỉ học từng bài tập thể lực.
Anh mãi mãi đều nhớ rõ, câu nói kia của Phó An Nhiên: Một người không có năng lực.
Anh thừa nhận mình không có năng lực.
Nhưng mà chỉ là bây giờ mà thôi.
Khi anh xuất hiện ở bên cạnh cô lần nữa, anh sẽ trở thành một người khiến cho cô khâm phục, ít nhất, khi đó anh không phải là một người không có năng lực.
Sau đó, anh thi đậu Ngân Dực, anh trở thành học sinh của Ngân Dực. Cũng là khi anh vào trường học ngày đầu tiên, anh biết trong trường có một người tên là Phó An Nhiên, một người giống như nữ thần.
Chỉ là Phó An Nhiên của Ngân Dực không hề là một người với Phó An Nhiên mà anh biết đến, Phó An Nhiên của Ngân Dực là một đứa nhỏ nhà nghèo, mỗi năm đều giành học bổng, anh không có cách nào liên tưởng đứa nhỏ ngoan như vậy với người giơ súng giết người kia.
Cho đến một ngày ở trong hội trường anh nhìn thấy Phó An Nhiên vẫn là học sinh trung học, anh mới biết cô chẳng qua là che giấu thân phận của mình.
Từ đó về sau, anh liền chú ý hành động của cô mỗi ngày, anh biết cô là BOSS phía sau tổ chức Vô Xá, nhưng mà anh không có nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả chị của anh.
Bởi vì kia đối với anh mà nói, đó là bí mật duy nhất giữa anh và cô.
Anh cho rằng, đợi đến lúc anh đủ mạnh mẽ, lúc anh đi thổ lộ với cô, cô sẽ đồng ý. Không ngờ, khi anh xuất hiện ở trước mắt cô lần nữa, cô vậy mà cái gì cũng không nhớ rõ, cô không nhận ra anh.
Anh là khổ sở như vậy, anh cho là không sao, anh vẫn còn chính là thời gian, bọn họ còn trẻ.
Nhưng mà lúc này lại bị lộ ra cô muốn đính hôn.
Anh không thể chịu đựng được.
Đối với anh mà nói, ngay từ lúc ba năm trước đây anh cũng đã định cô bé này, say này cô bé này chỉ có thể sống cùng anh cả đời, tại sao cô có thể phản bội anh, ở bên người khác chứ?
Anh cầu xin Bách Lý Lan, cầu xin cô giúp anh.
Anh biết Bách Lý Lan sẽ giúp anh, chỉ cần anh mở miệng, cô đều sẽ đồng ý với anh, lần này quả nhiên chị không làm cho anh thất vọng.
Bây giờ Phó An Nhiên đang ở bên cạnh anh, bây giờ cô chính là của một mình anh.
Sau khi An Nhiên nghe Thiện Vũ tự thuật xong, một ít ký ức xa xôi đều lập tức nhẹ nhàng quay lại.
Dường như, thật đúng là có chuyện như vậy.
Chỉ là sau đó cô có bảo người của Lãnh Hạo giám thị anh một đoạn thời gian, sợ đến lúc đó anh nói lung tung. Nhưng mà không ngờ sau đó anh không nói gì, nghe nói đến bây giờ anh cũng vẫn không nói gì, vẫn luôn che giấu chuyện cô là BOSS của Vô Xá rất tốt, cô cũng liền không quản nhiều hơn nữa.
Mà đối với Thiện Vũ người này, dĩ nhiên là An Nhiên sẽ không dùng đầu óc của mình để nhớ anh.
“An Nhiên, có nhớ ra tôi không?” Thiện Vũ dè dặt hỏi, chỉ sợ An Nhiên nói không biết.
Bách Lý Lan ngồi yên ở một bên của ghế sofa, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người An Nhiên, vẻ mặt không có thay đổi chút nào, ít nhất xem như bình thường ở trong mắt Thiện Vũ.
Bách Lý Lan chưa bao giờ biết giữa em trai nhà mình và Phó An Nhiên từng có một đoạn như vậy, cô vẫn luôn cho là anh bị Phó An Nhiên mê hoặc ở trong trường học.
Thì ra bắt đầu từ lúc đó, anh cũng đã bắt đầu thích Phó An Nhiên rồi.
Bách Lý Lan hít một hơi thật sâu, tay phủ ở trên ghế sofa nhẹ nhàng từng chút nắm chặt thành quyền.
“Nhớ ra rồi.” Mặc dù rất mơ hồ, nhưng mà có ấn tượng như vậy.
Sau này An Nhiên cũng rất nghi ngờ, ngay lúc đó sao cô còn có kiên nhẫn nói nhảm nhiều như vậy với anh, khi đó cô chính là đang đợi thời gian trừ bỏ Răng Vàng, Răng Vàng ở khu vực kia coi như là người đứng đầu tương đối lớn, nhưng mà cô vẫn luôn không có cơ hội hành động, vẫn đang đợi.
Chỉ là không ngờ, cuối cùng chờ được một đứa nhỏ ngốc này.
“Cô xem, bây giờ tôi rất lợi hại, An Nhiên, đừng đính hôn với Phó Quân Hoàng, kết hôn với tôi đi.” Ánh mắt Thiện Vũ sáng lên lóng lánh nhìn cô.
An Nhiên lạnh lùng nâng khóe môi: “Cậu? Không đủ tư cách.”
Ba chữ cuối cùng làm cho Bách Lý Lan vốn ngồi ở trên ghế sofa đột nhiên đứng dậy: “Phó An Nhiên, đừng tưởng rằng em trai nhà tôi thích cô, thì cô có thể vẹn toàn không tổn hại gì. Cô nói, nếu tôi phế bỏ một chân của cô, nhà họ Phó, còn có thể cần cô sao?” Lời nói cuối cùng, Bách Lý Lan nói âm u lạnh lẽo.
“ Không, không được!” Thiện Vũ vội vàng phản đối: “Chị, nếu như An Nhiên không có chân, cô ấy...”
“Cô ta không có chân, em có thể làm chân của cô ta, không đúng sao?” Bách Lý Lan nghiêng đầu qua, nói với em trai nhà mình.
Thiện Vũ sửng sốt, sau đó liền gật đầu, đúng, đúng, An Nhiên không có hai chân, anh vẫn sẽ muốn cô ấy.
“An Nhiên, tôi sẽ muốn cô, tôi sẽ không vứt bỏ cô. Cô không có chân, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô.” Thiện Vũ nói thật nhanh.
An Nhiên cảm thấy buồn cười một hồi, rốt cuộc đây là một cặp chị em hiếm thấy cỡ nào.
“Nếu như cô làm cho tôi mất đi hai chân, tôi sẽ làm cho hai người cũng bị mất mạng, không tin, chúng ta có thể thử một chút.” An Nhiên cười nhàn nhạt, nhưng mà trong đôi mắt màu trà kia mang theo đe dọa hoàn toàn không phải ý cười.
Thiện Vũ đã không còn nhớ rõ lần trước mình nhìn thấy vẻ mặt này của cô là lúc nào, anh bỗng bắt đầu nhớ nhung.
Một bên khác.
“Chủ nhân, người bị người của EVE mang đi.” Lại Tư cung kính đứng sau lưng Caesar, bình tĩnh nói.
“Ồ?” Vuốt ve ly rượu trong tay, Caesar nở nụ cười: “Người của Bách Lý Lan à.”
“Tra đi. Tra một chút Bách Lý Lan này muốn làm gì.”
“Dạ.”
Nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ, Caesar uống một hơi cạn sạch, sau đó tầm mắt của anh dừng ở trong góc phòng, chỗ đó có một bóng dáng đang co rúc lại, trong miệng cô vẫn luôn lẩm bẩm tên của Diêm Tử Diệp.
“Bây giờ Diêm Tử Diệp của cô nhưng là tìm người anh ta yêu sâu đậm, đáng tiếc, người anh ta yêu sâu đậm, không phải là cô.”
Bóng dáng co rúc hơi sửng sốt một chút, chỉ là rất nhanh, cô lần nữa bắt đầu nỉ non tên của Diêm Tử Diệp.
Cũng trong lúc Caesar nhận được tin tức, Phó Quân Hoàng bên này cũng có tin tức, chỉ là tin tức của anh càng chính xác hơn một chút.
“Bây giờ người ở tỉnh T.”
Phó Quân Hoàng không có ngừng lại chút nào, trực tiếp lái xe xông ra ngoài.
Cũng trong lúc Phó Quân Hoàng bắt đầu lên đường, xe của Diêm Tử Diệp cũng đi theo lên đường.
Chỉ là bây giờ Phó Quân Hoàng chỉ biết là An Nhiên ở tỉnh T, tỉnh T lớn như vậy, anh đi đâu mà tìm chứ?
“Chị Lan, Phó Quân Hoàng đang trên đường đến tỉnh T.” Một giọng nói vang lên ở bên trong phòng.
Thiện Vũ nghe thấy ba chữ Phó Quân Hoàng này, vẻ mặt của anh liền bắt đầu trở nên vặn vẹo: “Phó An Nhiên, cô phải nhớ kỹ, cô là của tôi, cô là người trong dự định của tôi, sau này là người phải kết hôn với tôi!”
“Ồ? Cậu là dự định cho ai? Hả?” Bộ dạng An Nhiên hoàn toàn không giống bị giam cầm, thoạt nhìn cả người cô cực kỳ biếng nhác, cô nhàn nhạt nhìn bọn họ, cười nói: “Bách Lý Lan, cô nhất định biết, chọc giận tôi, các người sẽ có hậu quả gì.”
Bách Lý Lan không nói.
Sao cô lại không biết.
Nếu như chuyện này bị người khác tra ra được, tập đoàn Bách Lý của cô sẽ gặp khó khăn trước nay chưa từng có.
Không chỉ là tập đoàn Từ Thị và nhà họ Phó muốn ép các cô xuống, tập đoàn Tần Thị Tần Môn cũng sẽ tăng sức ép với tập đoàn Bách Lý... Mà đương nhiên Caesar kia cũng không phải là dễ đối phó, cô...
Cô có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, cô phải nghĩ kỹ một kế hoạch hoàn mỹ.
Mà trong hoàn mỹ nhất đó liền để cho Phó An Nhiên kết hôn với em trai, chỉ có như vậy mới là biện pháp giải quyết hoàn mỹ nhất.
Dĩ nhiên là Phó An Nhiên sẽ không đồng ý, như vậy cô cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cứng rắn.
Bách Lý Lan vỗ tay một cái, một người phụ nữ lớn tuổi tóc hoa râm cầm một ly nước sạch trong tay đi vào, đặt nước ở trước người An Nhiên, liền im lặng không nói mà rời đi.
“Em trai, đút cô ta uống hết.”
Từ trước đến nay Thiện Vũ rất nghe lời của Bách Lý Lan, anh cầm ly nước đi đút cho An Nhiên, bị An Nhiên trừng: “Bách Lý Lan, thủ đoạn của cô thật giỏi.”
“Không hổ là An Nhiên nhà họ Phó, tôi vẫn chưa nói gì, cô cũng đã biết rồi.”
An Nhiên lạnh lùng nhìn Bách Lý Lan: “Nếu như cô dám...”
Thiện Vũ nhân lúc cô mở miệng nói chuyện, đút nước cho An Nhiên, An Nhiên bị đổ nước vào, mặc dù phần lớn nước đều không có uống vào, nhưng mà cô vẫn là uống không ít.
“Em trai, ôm người đi vào phòng ngủ của em đi, nhớ kỹ, không được làm người bị thương.”
Thiện Vũ hơi ngẩn ra, ngay sau đó vẻ mặt phấn khởi nhìn An Nhiên, anh không nói bất kỳ lời nào, liền ôm An Nhiên đi về hướng phòng ngủ của anh...