Lời nói của An Nhiên giống như một đạo sét đánh, trong đám người yên tĩnh đột nhiên nổ tung.
Cô gái nhỏ này thoạt nhìn chỉ có mười mấy tuổi, so với nhận thức của bọn hắn còn sâu sắc hơn, còn muốn... Tàn khốc.
Bọn họ trải qua một năm huấn luyện gần như địa ngục, cuối cùng ở trong hơn
một nghìn nhân viên trổ hết tài năng, lưu lại bộ đội đặc chủng U Linh.
Bọn họ mới vừa ra nhập U Linh, bọn họ tâm cao khí thịnh ra sao, kiêu ngạo
tự kiêu ra sao, nhưng tự khoe năng lực siêu cường như thế này, không
người có thể địch lại bọn họ, lại trong thời gian không đến một giờ, bị
một cô gái nhỏ diệt toàn bộ.
Khi bọn họ biết được cô nhóc này là đứa nhỏ của huấn luyện viên, bỗng chốc bọn họ liền trở lại bình thường, huấn luyện viên biến thái như vậy đứa nhỏ làm sao có thể bình thường ?
Nhưng phương diện này đến cùng có bao nhiêu thành phần vì bản thân biện minh, trong lòng mọi người cũng đều minh bạch.
Nhưng, khi từ trong miệng cô gái nhỏ nghe được, "Không mạnh, sẽ chết", rốt
cuộc bọn họ không tìm thấy lý do biện minh cho bản thân.
Vậy mà bọn họ ngay cả một cô gái nhỏ cũng không bằng.
"Phó tiểu thư, tôi muốn thỉnh giáo bản lĩnh của cô." Binh lính ôm súng ngắm
vừa bị An Nhiên điều chỉnh thử mặt kinh ý nhìn cô, hắn là người vào bộ
đội đặc chủng U Linh muộn nhất, danh hiệu hầu tử.
Sắc mặt Phó
Quân Hoàng hơi ngưng, đang muốn dùng ánh mắt giết chết hầu tử, một tay
An Nhiên nắm tay anh, cô lạnh nhạt nhìn binh lính nói:
"Được."
Sân hai người đối chiến được quy định ở trong rừng trúc, mọi người còn lại
đứng ở trên bãi đất trống suy nhất trước rừng trúc đợi.
Hai
người dùng thời gian ba phút để tìm chỗ ẩn nấp, tận lực che giấu bản
thân, nháy mắt âm thanh xung quanh hầu như biến mất không còn.
Ghé vào bên trong rừng trúc, tầm mắt hầu tử không hề chớp nhìn nhắm kích,
chung quanh yên tĩnh cực kỳ, hắn không nghe được chút tiếng vang nào,
ngay cả tiếng động của lá trúc cũng biến mất không nghe thấy.
Đột nhiên, hầu tử luôn luôn chau mày ánh mắt đột nhiên sáng ngời, trong
phạm vi tầm mắt của hắn, ở một chỗ trong sân giường như có chút mất tự
nhiên so với trước đó.
Bọn họ đối với cảnh vật nơi này rất rõ
ràng, thậm chí ở đầu góc xó có cái gì có mấy cây, lớn lên trông thế nào, trên cây có mấy chi tiết, bọn họ đều rất rõ ràng.
Hầu tử nhắm
súng ngay vị trí kia, khoé môi gợi lên một độ cong, nhưng không đến mười phút, "Đúng là vẫn còn không thành thục, chúng ta nơi này đã nói, bái
bái ."
Độ cong khóe môi càng lúc càng lớn, chỉ cần hắn nhẹ nhàng động tay, liền GAMEOVER.
Bỗng nhiên, cả người hầu tử cứng đờ, nguyên bản con ngươi tràn đầy ý cười khó có thể tin.
Trên huyệt thái dương để một cây súng, tiếng nói lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu hắn:
"GAMEOVER."
Đột nhiên tay nắm chặt súng lục nới lỏng ra, hầu tử có chút hư không ngã vào trong lá trúc vàng khô.
Đúng là vẫn còn thua.
An Nhiên đứng ở phía sau hầu tử thu hồi súng lục, mày nhíu lại, "Tập kích
rất cứng nhắc, cơ hội chết sẽ nhanh hơn." Không thay đổi thông sẽ không
động não, luôn luôn thủ ở một chỗ, hắn không chết thì ai chết?
Đầu óc hầu tử trống rỗng, cứng nhắc, linh hoạt như hắn, lần đầu tiên bị người nói là cứng nhắc
nhắc.
"Muốn biết khi nào thì tôi đến phía sau cậu không?" Xoay tròn súng lục trong
tay, An Nhiên lạnh nhạt nói, "So với cậu sớm đến nơi đây không đến ba
mươi giây, cậu nhắm "mục tiêu" là tôi trong vòng bố trí trong sân một
phút đồng hồ, ở một phần ba mươi giây, ở trong này bố trí tụ rập tốt
nhất, hai phân bốn mươi giây bố trí xong, mà tôi..."
"Sẽ chờ tôi sa lưới?" Hầu tử xoay người ngồi dậy, gương mặt nhỏ gầy mang theo đầy tự giễu.
"Sức quan sát quá kém, năng lực phân tích kém, không đủ bình tĩnh, thật không rõ, hiện tại tiêu chuẩn chọn lựa là cái gì."
Hầu tử muốn phản bác, nhưng há miệng thở dốc, hắn một câu nói cũng đều không nói ra được.
An Nhiên mày nhíu lại, biểu cảm thập phần nghiêm túc, cô cũng không nổ
súng về phía hắn, mà xoay tròn súng lục trong tay, xoay người bước đi .
Hầu tử hơi giật mình, nhìn quần áo trên người không tổn hao một chút gì,
trong con ngươi xoẹt qua một tia sáng nhạt, một tay nhanh chóng rút súng từ giữa hai chân ra, nhắm bóng lưng An Nhiên vọt tới......
"Tuyệt đối không nên tự cho là thông minh." An Nhiên cũng không xoay người
sang chỗ khác, tiếng nói chậm rì rì chứa một chút hừ lạnh.
An Nhiên vừa dứt lời, phía sau hầu tử bỗng vang lên âm thanh!
Hầu tử cả kinh, mà áo giáp của hắn đã toát ra một làn khói nhẹ .
"Nhớ kỹ, Phó An Nhiên tôi, từ trước tới giờ không mềm lòng với ai." Thời
điểm An Nhiên đang nói những lời này, sẽ xoay người, nói xong từng chữ
một với hầu tử còn đang giật mình tại chỗ.
Con ngươi của cô băng hàn như đông lạnh, bắn thẳng đến trên người hắn, thấy lạnh cả người từ đáy lòng hắn chạy thẳng lên đầu.
An Nhiên cầm súng từ trong rừng trúc đi ra, nhưng hỏng hết mọi người tính toán xe kịch vui.
Bọn họ đã xuyên thấu qua màn hình quan sát hai người đối chiến, bọn họ
không nghe thấy hai người nói gì, nhưng bọn họ cũng rõ ràng thấy ở trong mắt An Nhiên ánh sáng làm bọn họ sợ hãi.
Không đến mười phút, cô đã xử lý tốt hầu tử tập kích tốt nhất trong số bọn họ.
Bọn họ thấy được trận địa cô nguỵ trang bản thân qua man hình, cô gần như
bố chí hoàn mỹ đến từng điểm, nhìn hầu tử chiu đầu vào lưới ghé vào địa
điểm An Nhiên bố trí, mà hắn không biết An Nhiên ở ngay sau chỗ hăna
không đến hai mét, yên lặng nhìn hắn.
Phó Quân Hoàng bước nhanh
về phía trước, một tay lấy súng trong tay An Nhiên cầm trong tay bản
thân, con ngươi thâm thuý quét quanh bốn phía.
"Có phải em rất lợi hại không?" An Nhiên cười với anh.
"Phải." Vĩnh viễn đều là tuyệt nhất .
Ngân sói nhìn An Nhiên con ngươi càng nóng lên, hắn xem nhẹ không yên trong lòng giẫm chận tại chỗ về phía trước, cao giọng nói:
"Phó tiểu thư, xin hỏi, có không nhận khiêu chiến của tôi không?"
Đôi mắt tối đen xoẹt qua một chút đông lạnh, An Nhiên nhì về phía Ngân Lang một mặt khẩn trương, "A? Cái gì?"
"Gần người chiến đấu."
Nguyên bản mọi người yên lặng tới cực điểm nhất thời ngạc nhiên nhìn về phía Ngân Lang.
Ngân Lang là người chiến đấu có tiếng trong quân khu bọn, ngoại trừ huấn
luyện viên ra, nếu hắn dám xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất.
Cầm thú như Ngân Lang, vậy mà khiêu chiến với một cô nhóc? Bị ma nhập rồi! Có xấu hổ hay không !
Hiển nhiên, bọn họ đã sớm bình tĩnh lại từ việc khiếp sợ An Nhiên xử lý hầu
tử, hiện tại bọn họ chính là đang bênh vực kẻ yếu là An Nhiên.
Nhưng mà, khi bọn họ còn chưa kịp hướng về phía Ngân Lang khi dễ, tiếng nói lạnh nhạt không chút dao động vang lên:
"Được." Để cô xem trong mấy năm nay hắn có tiến bộ hay không.
Phó Quân Hoàng chua mày lại, vẻ mặt anh bất mãn nhìn An Nhiên.
An Nhiên trấn an mỉm cười với anh, "Không quan hệ, thật lâu rồi em cĩng không có chơi."
Phó Quân Hoàng thì nhìn cô như vậy, đôi mắt thâm thuý phát ra ánh sáng làm người ta xem không hiểu.
"Không cần quá mệt."
Đám người này từ lúc vào bộ đội đặc chủng U Linh thì chưa từng thất
bại, lòng dạ bọn họ rất cao, quá mức tự phụ, mà bảo bối cần phải làm là hủy diệt tất cả tự tin của bọn họ.
Cô vì anh, trả giá nhiều lắm.
Là sợ anh bị thương.
Cho nên, cô đi tới nơi này, nói một chuỗi lời nói dài, không ngại lần lượt
tỷ thí cùng đám người kia, chỉ vì muốn để bọn họ biết nhân ngoại hữu
nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Bảo bối dè dặt cẩn trọng bảo hộ anh như thế, làm sao anh có thể không yêu tha thiết?
Ánh mắt đám người Ngân Lang đều dừng trên người hai người, Phó Quân Hoàng
đưa lưng về phía bọn họ, che chắn cả người An Nhiên ở trước ngực anh,
bọn họ không nhin thấy một chút biểu cảm gì trên mặt hai người, nhưng
bọn hắn lại thần kỳ cảm thấy, giữa hai người này hài hoà làm sao, dữ dội làm cho bọn họ muốn lộ ra mỉm cười.
Đột nhiên, bọn họ nhớ tới một câu nói:
Đó là một người cứu vớt cả đời tồn tại của Phó Quân Hoàng.
Không lý do , bọn họ đem cái kia "Tồn tại" đặt ở cái kia cường hãn đến làm cho bọn họ hộc máu thiếu nữ trên người.
Nàng, chính là huấn luyện viên duy nhất cứu lại đi.
"Nếu mệt , liền..."
"Yên tâm, rất nhanh sẽ hội xong việc ." An Nhiên đối với Phó Quân Hoàng vẫy
vẫy tay, sải bước hướng tới nơi sân trung gian bước đi đi.
Mà ngân sói, đã bỏ đi trên người bản thân dư thừa trói buộc, thẳng tắp đứng ở giữa sân, cùng đợi An Nhiên nghênh chiến!