Editor: Hành Hoa
Miếng vải đen trên đầu chợt bị vạch xuống, trong chốc lát phải tiếp xúc với ánh sáng khiến cho Thiện Vũ khó chịu nhắm hai mắt lại.
“Thiếu gia Bách Lý, đối với phương thức chào đón của chúng tôi, cậu không thấy có chỗ nào không vui chứ?” Lam Nhược Khê xách một cái ghế, đi đến đối diện với Thiện Vũ, xoay người ngồi ở trên ghế, hai tay chống lên lưng ghế để dựa vào, cặp đồng tử hấp dẫn người khác, làm cho tinh thần người ta rối loạn.
Lãnh Hạo lạnh lùng vẫn luôn đứng sau lưng Lam Nhược Khê, khuôn mặt không cảm xúc, hai tay khoanh trước ngực, trong lòng bàn tay anh tùy ý cầm một cái roi da.
Đối với cái người Thiện Vũ này, đến cái ý tưởng nghiền xương cậu ta thành tro Lãnh Hạo cũng có, chẳng qua người mà anh càng muốn giết hơn là Bách Lý Lan. Nếu không có Bách Lý Lan, Thiện Vũ này cũng không thể làm được trò trống gì.
Rất lâu sau, khi Thiện Vũ đã thích nghi được với ánh sáng, anh mới đặt tầm mắt lên trên người Lam Nhược Khê.
Anh biết người phụ nữ này, cô là người bên cạnh Phó An Nhiên và cũng là người của Vô Xá.
“Các người muốn làm gì?” Thiện Vũ không hoảng sợ, đây không phải là lần đầu tiên anh bị bắt cóc, nếu gia tộc Bách Lý còn chưa ngã xuống, dĩ nhiên đây cũng sẽ không phải là lần bắt cóc cuối cùng.
“Ôi, cậu xem xem, đã ở đây lâu như thế, cậu vẫn không biết chúng tôi muốn làm gì sao?” Lam Nhược Khê chậc chậc lắc đầu, “Tiểu Tứ, cậu mau mau tới đây nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cái người này đi, thế mà mặt so với cậu còn đẹp hơn.” Nói xong, cô dùng tay bắt lấy chính xác cằm của Thiện Vũ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lãnh Hạo khẽ lướt qua Lam Nhược Khê lườm một cái, sau đó lập tức rời tầm mắt đi.
Anh vẫn biết Cửu Vĩ có chút không bình thường, có nhiều hứng thú xấu rất đáng sợ.
Sắc mặt Thiện Vũ quả nhiên trở nên khó coi, “Tôi không có ác ý với An Nhiên, tôi chỉ thích cô ấy.” Cậu nói thẳng ra ý nghĩ của bản thân, “Hơn nữa, tôi cũng không làm gì cô ấy cả.”
Xét thấy Thiện Vũ thích Phó An Nhiên cũng không sai, sở dĩ anh có mưu đồ dùng sức mạnh cứng rắn trói cô đến bên cạnh mình, chẳng qua là muốn cho cô có thêm nhiều lựa chọn hơn, để cho cô biết vẫn còn có những người khác yêu cô trên thế gian này.
Anh chẳng qua cũng chỉ cho cô thêm một cơ hội để lựa chọn mà thôi.
“Trên thế giới này có rất nhiều người thích cô ấy, cậu cũng muốn đi xếp hàng?” Lam Nhược Khê nở nụ cười, trên khuôn mặt kiều diễm hiện ra một chút châm chọc, “Chỉ có điều, thiếu gia Bách Lý, cậu nói xem, cậu mang quân chủ bọn tôi đi ngay tại bữa tiệc đính hôn của cô ấy, chúng ta phải tính cái món nợ này như thế nào đây? Còn tiệc đính hôn của quân chủ chúng tôi, cậu làm thế nào để bồi thường hả?”
“Tôi chỉ tranh thủ lợi ích cho chính mình mà thôi.” Thiện Vũ vẫn không có ý định lùi bước như cũ.
Lam Nhược Khê vỗ tay khen hay, “Tiểu Tứ, xem người ta hợp tình hợp lý cỡ nào kìa.”
Sắc mặt Thiện Vũ ngày càng khó coi, “Tôi không cho rằng tôi làm gì sai.”
“Đúng nha, cậu thích quân chủ nhà tôi không có gì sai, mà sai ở chỗ cậu thích một cách hợp tình hợp lý như thế kìa.” Lam Nhược Khê cười cười, “Cậu cảm thấy quân chủ nhà tôi sẽ chấp nhận cậu sao? Cậu là cái thá gì? Thiếu gia nhà họ Bách Lý? Nhưng mà không có cái danh hiệu này cậu còn là cái gì? Cậu chả là cái gì cả! Chủ nhân nhà tôi dựa vào cái gì mà thích cậu đây? Hả?”
Thiện Vũ nhếch đôi môi, hiển nhiên anh ta muốn bỏ qua vấn đề này, cả đời này anh cũng không có khả năng gỡ bỏ danh hiệu thiếu gia nhà Bách Lý, bởi vì vĩnh viễn anh cũng sẽ là thiếu gia nhà Bách Lý, trừ khi có một ngày gia tộc Bách Lý hoàn toàn gục ngã.
“Thiện Vũ! Cậu phải hiểu được, quân chủ Vô Xá của tôi là không một ai có thể động vào! Cậu đã động đến cô ấy thì cậu nên phải trả cái giá lớn tương ứng.”
Lam Nhược Khê nghe tin chủ nhân bị người ta kê thuốc, lúc cô nghe thấy cái tin này, thiếu chút nữa muốn trực tiếp vọt đến nhà Bách Lý, bắn chết đám người đó đi.
Quân chủ của các cô là một người như thế nào, nếu không phải do Phó Quân Hoàng đến kịp nhanh, quân chủ của các cô sẽ xảy ra chuyện gì? Bọn cô không tưởng tượng đến, chỉ là nếu như Phó Quân Hoàng không tới hoặc là chủ nhân không chịu đựng vượt qua được lúc ấy, hậu quả đó.... ...... .....
Hậu quả đó bọn cô không dám tưởng tượng, mà lúc này đây đầu sỏ gây chuyện - tên nhóc này vừa mới nói cái gì? Cậu ta không làm gì sai? Lá gan của cậu ta đúng là lớn quá ha!
“Lại đây, Thiện Vũ, tôi cho cậu chút đồ ăn ngon, chắc chắn là đồ tốt, bảo đảm cậu ăn lần đầu tiên sẽ muốn ăn lần thứ hai.” Die nd da nl e q uu ydo n Nói xong, Lam Nhược Khê đưa lòng bàn tay cho cậu ta nhìn nhìn, lúc Thiện Vũ nhìn thấy đồ vật ấy, biểu cảm đột nhiên thay đổi.
Anh ngậm chặt môi, không nói câu nào, chỉ có cặp mắt kia vẫn gắt gao nhìn Lam Nhược Khê.
Thấy cậu ta như thế, Lam Nhược Khê cười cười, “Nghĩ đến đấy cậu liền ăn không vào nữa à? Yên tâm, chúng tôi có biện pháp.” Đồng tử của cô đột nhiên lạnh lẽo, “Tiểu Tứ, lên.”
Lãnh Hạo lạnh lùng tiến lên phía trước, một tay nắm mạnh sau cổ Thiện Vũ, ngửa cổ anh lên trên, tay còn lại lập tức bóp cằm anh, trong nháy mắt Thiện Vũ liền há miệng ra.
Mà cùng lúc anh há miệng, Lam Nhược Khê đã đem thứ gì đó ném vào trong miệng của anh, đồng thời rót nước ồng ộc vào miệng anh.
Thiện Vũ không kịp nuốt, hầu hết nước trong miệng đều tràn ra ngoài, nhưng thứ đồ kia cũng đã bị anh nuốt xuống hết thảy.
Lãnh Hạo thô bạo buông tay ra, rồi sau đó không cảm xúc liếc nhìn một cái, thoải mái đứng vững sang một bên.
Lam Nhược Khê cũng đứng qua một bên, khoé môi mang ý cười nhìn Thiện Vũ biểu cảm đã có chút vặn vẹo.
“Các người đã cho tôi nuốt thứ gì vậy? !” Hai tay Thiện Vũ bị trói ở sau lưng, đương nhiên không giãy giụa được, anh chỉ có thể không ngừng ho khan, tính mượn cơ hội đem thứ đã nuốt xuống nhổ ra.
“Cậu cho chủ nhân chúng tôi ăn cái gì hả?” Lam Nhược Khê cười cười, “Yên tâm, sẽ có người cho cậu thuốc giải, tôi đã gọi đến đây lập tức, sẽ không lâu lắm.” Khi Lam Nhược Khê nói những lời này, biểu cảm đặc biệt lạnh.
Chỉ cần là người có ý định làm tổn thương đến quân chủ, dù chỉ một người bọn họ cũng sẽ không buông tha.
Chẳng qua quân chủ đã lên tiếng, bọn họ không thể lấy mạng hai người này. Chỉ với điều kiện tiên quyết là không giết, còn lại bọn họ muốn chơi kiểu nào cũng được.
Lúc bọn họ điều tra Bách Lý Lan, phát hiện ra tin tức đặc biệt.
Thiện Vũ nghe thấy thế, biểu cảm liền đột nhiên thay đổi, “Các người còn dám.... ......”
“Ôi làm sao mà không dám hả? Ngẫm lại, chúng tôi là người của Vô Xá, chuyện gì cũng dám làm mà!”
Biểu cảm Lãnh Hạo cũng rất lạnh.
Bây giờ anh không nói lời nào không phải vì không có gì để nói, mà anh sợ mình vừa mở miệng đã muốn giết chết cậu ta.
Ngay lúc vừa rồi nắm cổ Thiện Vũ, anh đã nghĩ đến bóp nát cổ cậu ta, giết cậu ta rồi!
Nhưng nghĩ đến chủ nhân đã ra mệnh lệnh xuống dưới, anh chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ qua.
Nghe thấy tiếng xe đến đây, Lam Nhược Khê cười cười với Thiện Vũ, sắc mặt so với vừa rồi thoạt nhìn đỏ hơn rất nhiều, hiển nhiên lúc này cậu ta đang nhẫn nhịn cái gì.
“Cậu nghe đi, thuốc giải của cậu hình như đến rồi đấy. Thuốc giải của cậu đã đến cho nên chúng tôi đành phải đi trước.”
Lam Nhược Khê xua tay một cái, mang người đi khỏi nhà xưởng bỏ hoang trước tầm mắt hoảng sợ của Thiện Vũ.
“Tiểu Vũ!” Bách Lý Lan là người đầu điên vọt vào nhà xưởng bỏ hoang, lúc cô thấy Thiện Vũ ở trên ghế bị trói tay sau lưng thì biểu cảm lo lắng đột nhiên trở nên hoảng sợ, cô bước nhanh chạy đến bên cạnh anh, cởi dây thừng trói tay anh, “Rốt cuộc là ai làm!”
Nhìn thấy vệt dây thừng trên cổ tay em trai bảo bối của mình, đáy lòng Bách Lý Lan chua xót, em trai bảo bối của cô sao có thể chịu nhiều tổn thương như thế?
Trong nháy mắt hai tay hai chân Thiện Vũ được giải thoát, anh xoay người bỏ chạy đi chỗ khác, anh nhìn Bách Lý Lan cảnh giác, vẻ mặt hoảng sợ.
“Chị cách xa em một chút!” Anh không thể để cho cô ấy đến gần mình, hương vị trên người cô làm cho anh mê muội, anh.... ...... ...... Bây giờ anh rất khó chịu.
Bách Lý Lan không biết chuyện gì xảy ra, cô ngây ngốc nhìn Thiện Vũ, dần dần, trong đôi mắt cô dâng lên một chút đau thương, “Em yêu, em sao vậy? Rất xin lỗi, là do chị không bảo vệ em được tốt, em tha thứ cho chị được không? Về sau sẽ không như thế, chị bảo đảm, về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa.”
Nhưng mà, bây giờ Thiện Vũ làm sao còn nghe thấy cô đang nói cái gì, lúc này anh đang cố gắng chống lại hương vị mê hoặc đối với mình, anh dựa vào trên tường một cách khó khăn, vất vả dựa theo tường để chuyển động cơ thể.
Bách Lý Lan làm sao có thể trơ mắt nhìn Thiện Vũ chật vật như thế, cô vội vàng tiến lên phía trước, mặc dù Thiện Vũ đã không để ý đến cô, cô vẫn như trước gắt gao bắt lấy anh, nói lớn tiếng:
“Tiểu Vũ, em nói đi, có phải em có chỗ nào không thoải mái? Hả? Những người đó có phải đã làm gì với em không? Em nói cho chị nghe, sự việc chi tiết thế nào?” Đối với tình huống bây giờ của Thiện Vũ, Bách Lý Lan sốt ruột muốn chết.
Thiện Vũ không nói gì cả, anh cố gắng đẩy Bách Lý Lan bên cạnh mình ra, hương vị trên người cô đối với anh quá nguy hiểm, anh không thể đụng vào, anh muốn cách xa cô chút.
Người của Vô Xá quả nhiên rất đê tiện!
Thiện Vũ anh nhớ kỹ món nợ này!
“Em bảo chị cách xe em ra một chút!” Thiện Vũ sao có thể nói ra chuyện mình bị hạ thuốc? Anh chỉ có thể bất lực gào thét với Bách Lý Lan.
Lúc này đây Bách Lý Lan bị thét đến ngây ngẩn cả người, cả người cô đều sững sờ tại chỗ nhìn Thiện Vũ đi ra ngoài một cách khó khăn.
Nhìn cước bộ của anh, nhìn đến.... ..... sắc mặt anh nữa, nếu Bách Lý Lan còn không biết chuyện gì đang xảy ra lúc này, cô đã cho Phó An Nhiên ăn thứ kia nhiều như thế.
Cô ổn định tâm trí, lại tiến lên phía trước, giúp đỡ Thiện Vũ, “Ngoan, chị biết chuyện gì xảy ra, bây giờ chúng ta về nhà trước, trong nhà có bác sĩ, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này.”
Toàn bộ cơ thể Thiện Vũ đều mềm nhũn xuống, cậu dựa vào người Bách Lý Lan, gần như bất lực, “Chị, em chỉ muốn thích một người, không phải cô ấy đều không cần, em chỉ muốn cô ấy, chỉ cần cô ấy.... .......” Cho nên, anh không cần người khác, chỉ cần nước lạnh, anh chỉ cần nước lạnh là được rồi.
Tức thì đáy lòng Bách Lý Lan run lên, cô hít sâu một hơi rồi mới trầm giọng nói: “Được, chị biết rồi, chị sẽ giúp em!”
Bách Lý Lan liếc ánh mắt sắc bén sai khiến thuộc hạ còn đang luống cuống, tức thì bọn họ đều xông lên, giúp đỡ Thiện Vũ lên xe.
Xe phóng nhanh trên đường.
Trở lại nhà Bách Lý, ý thức của Thiện Vũ đã hoàn toàn mơ hồ, nhưng ngay tại lúc này dù bị như thế, anh vẫn luôn gọi tên An Nhiên, không ngừng nói: “Chị, em chỉ muốn cô ấy, không cần người khác, không cần người khác.... .....”
Bách Lý Lan một bên lau mồ hôi cho cậu, một bên không ngừng đáp ứng lời cậu nói.
Đối với em trai yêu của cô, cậu muốn cái gì cô cũng sẽ đem đến trước mặt cho cậu, tất cả yêu cầu của cậu cô đều đáp ứng.
Nhưng mà bây giờ.... ...... ......
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao em trai của cô phải giữ mình cho Phó An Nhiên, bây giờ chưa chắc Phó An Nhiên vẫn còn là một người toàn vẹn, việc gì em trai bảo bối của cô phải làm đến mức này?
Nhất thời đáy lòng Bách Lý Lan đau xót, cô biết cô lại bắt đầu ghen tị, ghen tị với Phó An Nhiên, ghen tị Phó An Nhiên được em trai cô yêu.
“Chị, em khó chịu, em nóng quá, chị.... .......”
Bách Lý Lan nghe khó chịu, lúc quản gia đẩy cửa ra, nói bác sĩ gia đình đã đến, Bách Lý Lan không có phản ứng gì, cô nhìn biểu cảm của Thiện Vũ, nhìn cậu bởi vì khó chịu mà không ngừng vặn vẹo cơ thể, nghe cậu một lần lại một lần kêu tên An Nhiên, cô hít một hơi thật sâu, rồi sau đó thong thả nói:
“Nói cho ông ta biết, thiếu gia đã không còn vấn đề gì, bảo ông ta về đi.”
Quản gia đứng ở cửa, lúc nghe những lời này, tầm mắt đã nhìn đến người Thiện Vũ đang vặn vẹo trên giường, biểu cảm rất là quái dị, đây mà là không có vấn đề gì à?
Nhưng tiểu thư đã lên tiếng, ông cũng không thể hỏi gì nhiều hơn nữa, chỉ có thể đóng cửa phòng và đi xuống lầu mời bác sĩ gia đình vừa mới nhanh chóng tới đây trở về.
Bách Lý Lan thất thần nhìn Thiện Vũ thống khổ, cô nhẹ nhàng ngồi lên cạnh giường, tay vuốt ve trán của cậu, nói nhỏ:
“Tiểu Vũ, chị yêu em.”
Lúc này Thiện Vũ vô cùng khó chịu, cả người anh cảm thấy giống như bị thiêu đốt, lúc tay Bách Lý Lan chụp lên trán anh, anh chỉ cảm thấy một trận mát lạnh làm cho anh cực kỳ thoải mái, anh vội vàng bắt lấy, nắm thật chặt bàn tay mát lạnh ấy, bất lực hô:
“Chị.... ......”
Đồng tử Bách Lý Lan chợt trở nên sâu thẳm.
“Chị giúp em, được không?”
Bây giờ Thiện Vũ làm sao có thể phân biệt được hay không, anh lúc này rất khó chịu, anh chỉ có thể gắt gao cầm lấy tay cô, dán lên trán mình, biểu cảm thống khổ.
“Chị.... ........”
Bách Lý Lan cứ như vậy để tay đặt trên trán của cậu, mà cái tay còn lại tự cởi cúc áo của mình.... ........
Lúc Khâu Doãn Hiên tiễn Phó Quân Hoàng và An Nhiên đi, Bạch Nhã Nhi và Bạch Tịnh Trần cũng đi theo cùng tiễn.
Bạch Tịnh Trần đã đổi một thân cổ trang lúc trước thành một bộ áo lông cừu đơn giản và một quần vải ka-ki, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ như vậy vẫn không khỏi khiến người ta thở dài.
Lớn lên quả nhiên rất đẹp.
“Không phải bọn họ ở đây sao?” Bạch Nhã Nhi phải dựa vào trên người Khâu Doãn Hiên, nhìn anh thắc mắc hỏi.
Khâu Doãn Hiên nhéo nhéo cái mũi của cô, lắc đầu, “An Nhiên và Phó Quân Hoàng bọn họ ở Đế Đô, không ở bên này.”
Bạch Nhã Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu, Đế Đô là chỗ nào cô cũng không biết, cho nên chỉ cần gật đầu sẽ không sai.
Tầm mắt Bạch Tịnh Trần vẫn luôn đặt ở trên người An Nhiên, trên vầng trán đều nhăn lại.
Nhã Nhi chưa từng thấy chủ thượng nhưng anh đã từng gặp, người tên Phó An Nhiên này có hình dáng quá giống với chủ thượng.
Anh không thể không nghi ngờ thân phận của cô.
Nhưng anh cũng chưa từng nghe nói chủ thượng từng có đứa nhỏ, anh.... .... Anh muốn tìm cơ hội trở về hỏi bà bà.
“Các người rảnh rỗi có thể qua nhà của tôi ngồi một chút.” Xuất phát từ lễ phép, An Nhiên cười nói với Bạch Nhã Nhi.
Quả nhiên Bạch Nhã Nhi hung hăng gật đầu, “Ừ ừ! Đến lúc đó tôi sẽ bảo Khâu Doãn Hiên đưa tôi đến đấy.”
An Nhiên gật đầu, Phó Quân Hoàng cẩn thận thắt đai an toàn cho An Nhiên xong, phất phất tay về phía Khâu Doãn Hiên liền lái xe đi.
Nhà họ Phó đã bắt đầu thúc giục, đột nhiên An Nhiên mất tích làm cho cả nhà họ Phó rối loạn hết cả lên, tìm được người rồi, tốt xấu gì cũng mang về nhà trước, không có việc gì sao phải ở bên ngoài lộn xộn run rẩy?
Bởi vì ở trong tiệc rượu đột nhiên An Nhiên biến mất đã làm cho Phó Quân Nhã sợ hãi, nhưng dọa cô sợ đến hỏng không phải là An Nhiên mất tích mà là phản ứng của Cố Hữu.
Ở tiệc rượu sau khi bọn họ phát hiện An Nhiên mất tích, cô phát hiện Cố Hữu vẫn đang ở bên cạnh mình dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người liền chạy ra bên ngoài khách sạn!
Cô không chút nghĩ ngợi, liền chạy đuổi theo sát Cố Hữu ra ngoài .
Nhưng Cố Hữu chạy quá nhanh, cô không đuổi kịp anh, chỉ có thể đứng đằng xa xa nhìn, nhưng chính bởi vì nhìn từ xa nên cô mới nhìn thấy hành động của Cố Hữu.
Cô không nói với ai cả, không nói cho bất kỳ người nào.
Bởi vì cô nhìn thấy Cố Hữu giết người.
Cố Hữu dùng con dao nhỏ trong tay không lưu tình chút nào cắt đứt yết hầu người nọ, nhìn anh vô tình ném thi thể người nọ, nhưng anh vẫn chậm một bước, một chiếc xe theo sát sau bên cạnh anh liền chạy như bay ra ngoài!
Phó Quân Nhã không biết nên nói cho ai chuyện này, lúc Cố Hữu trở về, cô tự giác nấp đi, lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt bên ngoài của Cố Hữu, dữ tợn đáng sợ.
Từ sau ngày ấy, cô liền không biết đối mặt với Cố Hữu như thế nào.
Cô biết người có gia thế như bọn họ, sao trên tay lại không có bao nhiêu mạng người? Nhưng mà Cố Hữu mới bao nhiêu? Anh mới mười bảy tuổi, anh sao có thể quá.... ... vô tình lạnh nhạt như thế?
Suốt một ngày sau An Nhiên mất tích, Phó Quân Hoàng điện thoại về, nói là đã tìm được người và đang ở trong nhà người bạn.
Lòng mọi người mới lập tức hạ xuống.
Sau khi nghe được những lời này, Cố Hữu vẫn đang ở nhà họ Phó nghe ngóng tin tức rất cung kính đúng mực chào tạm biệt ông cụ Phó và mọi người bề trên xong mới mệt mỏi rời đi.
Vào lúc đó Phó Quân Nhã đã biết, Cố Hữu rất thích An Nhiên, thậm chí còn thích hơn so với cô tưởng tượng.
Ngày thứ ba, Phó Quân Hoàng đưa An Nhiên về nhà họ Phó.
Toàn bộ nhà họ Phó đều rối loạn hết cả lên.
Sắc mặt An Nhiên mặc dù đã khá hơn nhiều, nhưng người vẫn mềm như trước, lúc xuống xe vẫn bị Phó Quân Hoàng ôm xuống dưới, Từ Tĩnh Ngưng nhìn bên này, dường như bị làm cho sợ hãi, vội vàng tiến lên, vẻ mặt đau lòng nhìn cô:
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương? Có chỗ nào không thoải mái sao? Nói cho mẹ nghe?” Lập tức Từ Tĩnh Ngưng trừng mắt nhìn Phó Quân Hoàng, mắt liếc một cái, “Con bé bị thương sao con không báo trước một câu với gia đình? Con muốn làm gì hả?”
Phó Quân Hoàng mím môi, không nói câu nào mà cứ bế An Nhiên như vậy, biểu cảm lạnh lùng.
An Nhiên bất đắc dĩ, cô trấn an Từ Tĩnh Ngưng, “Không có vấn đề gì đâu ạ. Con không bị sao, chỉ là người có chút mềm, sở.... .....”
An Nhiên vẫn còn chưa nói xong, Từ Tĩnh Ngưng hơi hơi sửng sốt, lập tức giống như nghĩ đến điều gì, bà cười quái dị, rồi sau đó không ngừng thúc giục Phó Quân Hoàng nhanh ôm Anh Nhiên vào nhà.