[1] Chỉ việc sinh hoạt vợ chồng.
Anh biết! Không ngờ anh thật sự biết! Sao có thể chứ!
Cô chỉ nói mình đi làm thêm, hoàn toàn không nói làm ở đâu mà! Cho dù tay mắt anh thông thiên biết mình làm ở đây, nhưng cũng có tới bốn Teletubbies! Làm sao anh có thể chỉ nhìn một lần đã nhận ra, ngộ nhỡ chòng ghẹo nhầm người thì sao?
An Cửu bên trong Teletubbies hóa đá hoàn toàn, ba bảo bối kia cũng hóa đá. Được rồi! Ngay đến mấy cấp dưới đi theo Phó Thần Thương cũng đã hóa đá. Chỉ duy nhất Tề Tấn là có vẻ khá bình tĩnh, nhìn không chớp mắt hành động ngây thơ của ông chủ, hoàn toàn không có ý chạy tới kéo, mặt mày nghiêm túc như không phải ông chủ anh ta đang làm việc không đàng hoàng mà là đang gặp gỡ nhân viên chính phủ cao cấp.
An Cửu thấy hết sức may mắn là lúc này không ai trông thấy mặt cô. Anh bảo anh làm việc thế mà đột nhiên chạy vòng đến tận khu vui chơi trẻ em để dụ dỗ con gái, anh bảo cấp dưới của anh làm sao chịu nổi, anh khiến quần chúng vây xem làm sao chịu nổi, anh làm cho đương sự tôi đây giật mình kinh hãi làm sao chịu nổi. Vì sao tên này lúc nào cũng mình là nhất chứ chưa bao giờ nghĩ đến cảm thụ của người khác thế!
Sau khi tan việc, trong phòng thay đồ chỉ còn lại có một mình An Cửu, vì sự xuất hiện của Phó Thần Thương nên đã hại cô bị ba Teletubbies kia cô lập, không ai giúp đỡ, một mình cô không cởi được bộ trang phục, thế là chỉ bỏ mũ trùm đầu, bất đắc dĩ ngồi chờ Phó Thần Thương tới.
Quên đi, tự về còn hơn! Chắc anh chỉ nói chơi, công ty lẫn tình nhân đều bận, nào có thời gian tới đón cô, kết quả, trong lúc cô do dự, không đến ba phút nhân viên đã dẫn Phó Thần Thương vào, vừa đến đã ngồi xuống ôm vòng eo mập của bộ trang phục cô đang mặc. Hơn nữa còn rất vô sỉ muốn hôn cô, An Cửu lấy cái đầu giả chặn lại, “Sao anh biết tôi ở đây?”
“Quảng trường Khải Đế do gia đình Kha Lạc đầu tư xây dựng, bạn em gọi điện nhờ bạn anh ta, bạn anh ta nhờ bạn bè, cuối cùng nhờ đến phía Kha Lạc.”
An Cửu tức giận cảm khái thế giới thật nhỏ, “Vậy làm sao anh biết trong bảo bối màu đỏ là tôi?”
“Bởi vì chỉ có bảo bối màu đỏ là phớt lờ tôi.” Phó Thần Thương trả lời.
An Cửu bóp cổ tay, sai lầm, khi đó phải nhào tới ôm anh phi lễ mới đúng.
Phó Thần Thương nghiêm túc tính toán, “Một tiếng 80 đồng, không có lợi, không bằng giá tôi đưa ra.”
An Cửu thật muốn dùng mắt giết chết anh, “Anh đúng là không biết xấu hổ! Một lần của anh là một tiếng à?”
Lần này Phó Thần Thương không phản bác lời cô, nhìn tóc cô rối bời, gò má đỏ ửng, mắt như có lửa, so với bộ dạng ban sáng thì có sức sống hơn nhiều, thuận mắt hơn nhiều, ánh mắt anh cũng dần bắt lửa...
“Cởi cái này ra, rất vướng víu.” Giọng anh khàn khàn.
An Cửu lập tức cảnh giác dịch mông sang bên cạnh, “Tôi không cởi.”
Bộ trang phục này làm anh không có cách động tay động chân, còn lâu cô mới cởi.
“Thay quần áo, dẫn em đi ăn.” Phó Thần Thương hạ giọng dụ dỗ trẻ em.
Cảm giác buồn bã ban nãy cố gắng gạt đi giờ lại nổi lên, An Cửu cúi thấp đầu, tay nắm lại, “Phó Thần Thương, có phải anh cảm thấy tổi rất dễ dụ đúng không?”
Tình trạng Tô Hội Lê ổn định, cho nên tâm trạng anh tốt, sau đó có thời gian nên tới dỗ cô ư? Coi côi là gì? Con chó con mèo? Khi không vui thì đá văng, khi vui thì xoa đầu?
“Không biết, chỉ từng dỗ em.” Phó Thần Thương đưa ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Biểu cảm ẩn nhẫn của cô cũng là cảnh đẹp ý vui vơi anh, chí ít là vì cô quan tâm nên mới hờn giận.
Trái tim An Cửu một giây trước còn đầy bi phẫn còn đập được nửa nhịp liền bị một câu nói này giết ngay tại chỗ, đang lạnh nhạt thế này lại đi nói những lời yêu đương đó làm gì! Chết tiệt, cô vẫn còn quá non!
Mặc dù nhịp tim rối loạn nhưng không ảnh hưởng đến cái miệng, “Đúng thế! Những người phụ nữ khác hoàn toàn không cần anh dỗ dành, đều là người ta đi dỗ anh mới đúng!”
“Ừ.”
“...”
Bình thường hay lạnh lùng khinh người lắm mà sao có thể thốt ra những câu vô sỉ như vậy.
***
Sò tươi, cá tuyết hấp, thịt chưng, cá nướng, tôm trên lá sen, bồ câu non nướng giòn, dê quay, đào Hổ Phách, hoa quế lá sen, hoa hồng táo đỏ... Vô số món ngon bày đầy cả một bàn.
An Cửu nhìn hoa cả mắt, hai mắt phát sáng, “Hai người chúng ta có ăn hết không?”
“Ăn mỗi món một chút.”
An Cửu im lặng, bỉu môi nói, “Cũng chỉ những lúc anh làm việc trái lương tâm mới đối tốt với tôi thế này.”
Phó Thần Thương nheo mắt, “Bình thường tôi đối với em không tốt?”
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, An Cửu đương nhiên sẽ không nói anh không tốt, nhưng lại không thể nói trái lương tâm, vì vậy vùi đầu dùng bữa.
“An Cửu, tôi biết em không có cảm giác an toàn, em chỉ cần nhớ kỹ một điều, dù là khi nào thì tôi cũng sẽ không bạc đãi em.” Phó Thần Thương nói.
Nhân được câu hứa hẹn này có phải nên an tâm không? Tính toán ban đầu của cô cũng chỉ là lợi dụng Phó Thần Thương để rời khỏi Tống Hưng Quốc và Chu Tĩnh Di, chẳng qua tìm kiếm một nơi lánh nạn để sống, sau đó bị anh quản giáo, cũng vì bị anh tẩy não mới dần chấp nhận.
Nếu chỉ như thế thì quản anh ở bên ngoài có lê táo hay đào gì, chỉ cần ở nhà không lật cờ thì chẳng phải không có liên quan gì tới cô?
Nhưng trong tiềm thức lại có một âm thanh nói cho cô biết, điều cô muốn không phải những lời này, không phải đáp án này.
Thứ mình muốn là gì? Cô không biết.
Có lẽ, chỉ là trong lòng cô không dám thừa nhận đáp án ấy.
***
Buổi tối, nằm ở trên giường, tay Phó Thần Thương khoác lên eo cô, vô tình hay cố ý ma sát đưa ám hiệu, An Cửu xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh, tư thế cự tuyệt rõ ràng.
Anh gần sát vào người, hôn lên gáy cô, từng bước ép sát, cô liên tục lui về sau, cuối cùng chui rúc vào chăn che kín đầu.
“Sao vậy?”
“Ngày mai còn phải đi học.”
“Tôi có chừng mực.” Bàn tay nóng như lửa như con cái bơi lội quanh vùng nước nguy hiểm.
Hai tay An Cửu cùng đưa ra chặn đứng cái tay không thành thật của anh, thối lắm, anh có chừng mực chó gì!
“Anh có chừng mực, tôi không có! Tôi sẽ không nhịn được ép khô anh, cho nên để tránh kết quả này, vì tốt cho chúng ta, vẫn nên ngủ đi!” An Cửu chẳng quan tâm nữa.
Anh đã vô sỉ, tôi đành phải vô sỉ hơn anh.
“Đừng làm rộn.” Phó Thần Thương cười khẽ bất đắc dĩ, anh ngược lại hy vọng cô có thể nhiệt tình như vậy, chứ không phải cô gái bình thường thì nóng nảy mà đến lúc lên giường lại xấu hổ, gần như lần nào anh cũng phải cố gắng khắc chế bản thân.
An Cửu thò đầu ra, nghiêm túc nói, “Tôi không làm rộn! Tôi đang nghiêm túc! Còn nữa tôi vốn có quyền từ chối anh, nếu không...”
“Nếu không thì thế nào?” Phó Thần Thương nhíu mày.
“Nếu không tôi sẽ kiện anh tội cưỡng gian!”
Phó Thần Thương cười khẽ chẳng thèm ngó tới, “Vậy em thử xem là người ta tin tôi cưỡng gian em, hay là càng tin em cưỡng gian tôi hơn!”
“Anh... Bỉ ổi!!!” An Cửu tức giận đến mức muốn cắn chết anh.
“Điều tôi nói là sự thật.”
An Cửu phát hỏa, “Sự thật chính là anh lật lọng bội ước, anh luôn miệng nói không ảnh hưởng đến việc học của tôi, nói cái gì mà những chuyện ảnh hưởng việc học đều phải cương quyết ngăn chặn, vì sao đến anh cũng đang ảnh hưởng nghiêm trọng việc học của tôi lại không nói, với hành vi này của anh tôi có phải tôi cũng có thể phạt anh 3000 một lần không! Phó Thần Thương, tôi ghét nhất loại người có hành động chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn như anh! Tôi nghiêm trọng yêu cầu được đối xử bình đẳng, đối đãi công bằng! Tôi cũng có quyền!”
Dưới áp bức bóc lột tàn nhẫn của bạo quân, bạn học Tống An Cửu đã giương cao cờ khởi nghĩa!
Việc này có tính là vác đá đập chân mình không? Cô nhóc này tiến bộ thần tốc, đã biết mượn lực chống lực, dùng lời của anh để phản kích anh.
Phó Thần Thương dù sao cũng là đàn ông, cũng là tự tôn của đàn ông, cho dù trước mặt cô luôn bị kém đi, nhưng lần này không được nể mặt như thế, nghĩa chánh ngôn từ từ chối như thế, tất nhiên sẽ không tiếp tục cưỡng ép cô nữa.
Rốt cục An Cửu đã đấu tranh thành công được một lần, thở phào trong lòng.
Thế này không phải kế lâu dài, một lần đã dùng cạn kiệt tế bào não của cô, cô cũng không nắm chắn lần sau có thể đấu thắng anh.
Chẳng qua may là cô còn một đòn sát thủ cuối cùng, nhớ hồi mới kết hôn, ban đầu cô đã muốn chia phòng ngủ nhưng bị phủ quyết, lần này anh đã cam kết, chỉ cần trong ba tháng cô không phạm sai lầm lớn thì sẽ đáp ứng vô điều kiện một yêu cầu của cô.
Kiên trì thêm một tuần là có thể không bị dày vò mỗi đêm nữa rồi, tóm lại nhất định phải cẩn thận sống sót qua mấy ngày tới.
Cô bức thiết phải làm rõ một chuyện, mà chuyện này nhất định phải rời xa anh mới có thể tỉnh táo suy nghĩ, mà tên khốn này lần nào cũng vào lúc cô cần tỉnh táo muốn không cự ly thậm chí vô sỉ mưu tính âm cự ly tiếp cận cô, mới cãi nhau xong cũng không biết xấu hổ coi như không có chuyện gì xảy ra lập tức chạy đến tìm cô dỗ cô hôn cô, làm bộ não dung lượng nhỏ bé này của cô rối tung! Thật sự chịu đủ rồi.