Vốn An Cửu đã khó chịu, cảm giác kia như là giữa mùa đông đi chân trần ở trên băng tuyết, trên người còn đeo vật nặng ngàn cân, giờ phút này bị Phó Thần Thương éo hỏi như vậy, càng thêm họa vô đơn chí.
Áo của Thẩm Hoán đấy! Thẩm Hoán là ai ? Là người anh em của cô! Nhưng tiền án của mình quá nhiều, sợ rằng nói gì anh cũng sẽ không tin.
An Cửu đang đau đến không muốn sống, chủ nhân của chiếc áo đã thở hồng hộc chạy trở lại, từ xa đã gọi cô, “Túi sưởi ấm của chị đây! Đây là ORESOL, uống nhiều một chút bổ sung sức lực. . . . . .” (ORS thường được gọi là thuốc bột uống bù dịch, viết tắt từ chữ tiếng Anh Oral Rehydration Salts có nghĩa là chất muối để bù nước bằng đường uống. ORESOL cũng viết tắt từ chữ tiếng Anh Oral Rehydration Solution có nghĩa là dung dịch bù nước bằng đường uống. Gói ORS sau khi pha với nước sẽ thành dung dịch được gọi là ORESOL)
Lời của Thẩm Hoán đã giải quyết dứt khoát tội của cô, cô đã hoàn toàn buông tha vùng vẫy.
Thẩm Hoán liếc mắt thấy Phó Thần Thương, nhìn anh, lại nhìn An Cửu, nhạy bén bắt được trong không khí có một chút không bình thường, chần chừ hỏi, “Vị này là?”
Khí thế bá đạo mạnh thế này tuyệt đối không phải là người đi đường?
“Phó Thần Thương.” Vẻ mặt An Cửu không thay đổi trả lời.
Sau đó giới thiệu với Phó Thần Thương, “Thẩm Hoán.”
Phó Thần Thương nhìn cô một cái, rất dễ nhận thấy rất không hài lòng với việc cô chỉ giới thiệu họ tên mà không giới thiệu ai đó là gì của cô.
Thẩm Hoán lập tức kinh ngạc, mặc dù cũng đoán được mấy phần, nhưng thật sự nghe An Cửu nói ra vẫn tương đối khiếp sợ.
Thẩm Hoán là ai? Là khỉ đã thành tinh, lại thấy áo khoác của mình trong tay Phó Thần Thương, giờ phút này không khí lại tiếp tục hết sức căng thẳng, là biết người ta không vui.
Trong một giây Thẩm Hoán đã thay đổi nhân cách, nâng Lan Hoa Chỉ (ngón tay xếp thành hình hoa lan), dùng hai ngón tay lấy áo khoác của mình về, sau đó phong tình vạn chủng nháy mắt với Phó Thần Thương, tiếp đó nói với An Cửu, “Cửu ca! Người đàn ông của chị đã tới rồi, vậy thì em đi trước, bạn trai em mới vừa gọi điện thoại giục em về!”
Nói xong ngay khi An Cửu đang nghẹn họng nhìn trân trối lắc eo nhỏ bước đi. . . . . .
Bạn trai bạn trai bạn trai. . . . . .
Cậu ta thật là. . . . . . Xem thế là đủ rồi!
Vì phủi sạch quan hệ với mình, Thẩm Hoán thật sự lỗ vốn rồi.
Cũng mệt cậu ta phản ứng nhanh, nếu không mình thật vất vả mới vừa trả sạch khoản nợ làm không tốt lại phải thêm nhiều hơn chừng ba ngàn.
Tức giận của Phó Thần Thương dần dần bình thường trở lại, trước mắt mặc kệ người đàn ông này có thích đàn ông hay không, mới vừa rồi cậu ta bảo vệ An Cửu, sợ anh hiểu lầm đã chứng minh cậu ta và An Cửu không có quan hệ nam nữ.
Chỉ là cô đã thành ra như vậy rồi vẫn không báo cho mình, mà để mặc cho người đàn ông khác ở bên người chăm sóc loại hành vi này đã làm anh tức giận.
Nguy cơ được hóa giải, toàn bộ hơi sức của An Cửu như bị hút sạch không còn hơi sức nằm ở đó, thật lâu mới khôi phục chút hơi sức, tái mặt cắm đầu cắm cổ xé túi đựng miếng sưởi ấm ra, sau đó kéo khóa đồng phục học sinh ra, cách áo sơ mi để miếng sưởi ấm ấm vào bụng. . . . . .
Mới vừa dán chuẩn bị cẩn thận kéo áo lên, miếng sưởi ấm lại bị Phó Thần Thương lấy đi.
An Cửu không còn hơi sức nói chuyện, quăng ánh mắt hỏi.
Phó Thần Thương bế cô lên dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, sau đó bản thân thì ngồi ở vị trí ban đầu của cô, đặt cô ở trên đùi mình, ôm hoàn toàn cơ thể nho nhỏ vào trong ngực, bàn tay ấm áp để vào bụng cô, giọng nói tương đối bất mãn, “Vật này dùng tốt hơn của anh sao?”
An Cửu sửng sốt một lát, bàn tay dấu ở dưới đồng phục học sinh thật dài đang co lại rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại co lại. . . . . . (đang xoa cho nữ chính ấy ^.^)
Khi Phó Thần Thương cho rằng cô muốn tránh ra, cũng đã làm xong chuẩn bị chặn cô lại, cô lại chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé ra, tiến vào trong áo khoác đang rộng mở của anh, ôm eo của anh, đầu nhỏ cũng khe khẽ tựa vào ngực của anh, hai cánh tay buộc chặt, cuối cùng, vững vàng ôm. . . . . .
Mặc kệ em có yêu anh hay không, hay anh có yêu em hay không, cho dù yêu ai, cuộc đời đau khổ ngắn ngủi, yêu thì như thế nào, không yêu thì làm sao, dù giờ phút này yêu, là nhất định có thể vĩnh hằng sao?
Hạnh phúc này vốn là trộm được, tôi sẽ không đòi lấy hy vọng xa vời không nên có, sẽ không suy nghĩ tiếp những suy nghĩ không nên có, chỉ muốn ấm áp trong nháy mắt này. . . . . .
“Phó Thần Thương. . . . . .”
“Hả?”
“Anh ôm em một cái. . . . . .”
Lần đầu tiên An Cửu làm nũng với anh, vẫn là giọng nói khàn khàn dịu dàng, lúc này trong lòng Phó Thần Thương niềm vui tràn trề, đã sớm quên mất dạy dỗ cần nói, theo lời ôm lấy cô.
Tất nhiên Phó Thần Thương không biết tâm lý An Cửu thay đổi, chỉ cảm thấy, cô là một đứa bé không hiểu chuyện, hơn nữa đầu óc còn không sử dụng tốt, anh là một đấng mày râu, so đo với cô làm gì, mặc kệ dạy dỗ thế nào, vuốt đuôi dụ dỗ tốt là được!
“Nếu bình thường cũng có thể ngoan như vậy là tốt.” Phó Thần Thương cảm khái.
Cô nhóc này dường như cũng chỉ lúc ngã bệnh mới dính lấy anh không thả.
“Phó Thần Thương, em sẽ không bao giờ ầm ĩ với anh nữa.” Cô nói, giọng nói rất nghiêm túc.
Nghe cô nói như vậy, Phó Thần Thương lại có chút được yêu mà lo sợ, bầu trời rơi mưa máu rồi sao?
Mấy ngày này cảm xúc của cô nhóc này phập phồng lên xuống không khỏi cũng quá lớn rồi.
“Tại sao?” Đột nhiên anh rất muốn hiểu rõ nguyên nhân.
“Bởi vì em nghĩ thông suốt rồi.”
“Hả?”
An Cửu không tiếp tục trả lời.
Cô không nói nữa, Phó Thần Thương cũng sẽ không tiếp tục hỏi. Mặc dù hình như cũng không phải là phương pháp của mình có tác dụng, nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau.
“Khát. . . . . .”
Phó Thần Thương đỡ cô, từng miếng từng miếng đút nước ORESOL cho cô.
Hương thơm ấm áp trong ngực, nhìn cô chuyên tâm uống nước lông mi thật dài khẽ rũ xuống, đôi môi ướt át, trong cơ thể có chút xao động bất an.
Mấy cô y tá nhỏ thấy Phó Thần Thương ôm An Cửu vào trong ngực, trong nháy mắt tất cả đều điên rồi, dù như thế nào cũng không cách nào bình tĩnh được, líu ríu thảo luận không ngừng, kết quả cuối cùng là thật sự không nhẫn nại được, họ phái ra một cô y tá nhỏ thực tập đi tìm hiểu.
“Phó tiên sinh, xin hỏi có cần giúp gì không?”
“Chăn mỏng, cám ơn.” Phó Thần Thương cũng không ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay khóe miệng cho người trong ngực lau, quả thật coi cô như trẻ con mà chăm sóc.
“Vâng, ngài chờ chút.” Trong mắt cô y tá nhỏ thực tập tràn đầy sao đi lấy chăn mỏng cho anh.
Cô y tác nhỏ thực tập trở về đã bị vây lại.
Y tá A hỏi: “Thế nào thế nào rồi? Thấy rõ bộ dạng thế nào không?”
Cô y tá nhỏ thực tập lắc đầu: “Không thấy! Ôm như bảo bối! Ấy za ấy za ước gì tôi cũng được vậy!”
Y tá B đưa mặt tới: “Vị này chính là chính thất nhỉ! Quả nhiên đối xử không giống nhau! Tôi thấy lời đồn trên mạng cũng không hoàn toàn đúng! Cô xem bộ dạng dịu dàng của Phó thiếu, chậc chậc. . . . . .”
Y tá A thở dài nói: “Tôi vẫn cảm thấy Tô Hội Lê tương đối thích hợp, trai tài gái sắc, lại tình cảm thâm sâu!”
Cô y tá nhỏ thực tập không đồng ý: “Thích hợp thì thế nào, chia tay chính là chia tay! Ban đầu tìm Sở Mạch là không có ai ép buộc cô ta cả, vào lúc này bạn trai cũ đã cưới rồi, còn cùng người ta chơi trò mập mờ không rõ không khỏi quá không đạo đức, đều không công bằng với Sở Mạch và Phó Thần Thương, có được hay không! Tôi thấy vị Kỷ công tử kia cũng bị cô ta làm cho mê mẩn, không có việc gì cứ tới đây đi dạo, còn có người nào đó, Kha Lạc Kha Lạc Kha Lạc đại nhân tôi thích nhất! Cô ta cho rằng cô ta là ai, ai cũng bị cô ta làm cho mê mẩn, tôi không chào đón nhất chính là thánh mẫu Mary Sue dạy Bạch Liên Hoa. . . . . .”
(**Bạch liên hoa (Hoa sen trắng): Là cụm từ chỉ các cô gái ngây thơ trong sáng sống như thánh mẫu, luôn tự cho mình là vô tội. Thực ra cụm từ này có ý châm biếm, chỉ những cô gái bề ngoài ngây thơ thánh thiện nhưng bản chất rất xảo quyệt thâm độc.
*Mary sue: một thuật ngữ trong giới văn viết hay trong giới viết fanfic thường dùng để nói về một nhân vật hoàn hảo về tất cả mọi mặt)
Y tá C chen miệng nói: “Chuyện của giới nhà giàu với nhau, nào có đơn giản như vậy, tôi thấy tình hình bên trong ấy! Nghe một người bạn của tôi nói, là bởi vì cha của Tô Hội Lê rời đài bị bỏ tù rồi, không biết Phó Thần Thương bởi vì nguyên nhân gì không cứu người, cô ta bị buộc bất đắc dĩ mới trèo lên Sở Mạch. . . . . .”
“Bán mình cứu cha thật vĩ đại nha! Vậy Phó thiếu nhà tôi bị cắm sừng là đáng đời sao? Bây giờ nhìn người ta có vợ yêu ở trong phòng, quyền lợi nơi tay lại đỏ mắt không cam lòng, tự trách ban đầu mình không nhịn được tức giận. Dù chuyện gì, nếu đã làm thì phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm hơn nữa phải trả giá lớn, chẳng lẽ bạn gái trước tham gia vào thì không được xem là tiểu tam? Ủng hộ cô ta thượng vị ư?” Cô y tá nhỏ thực tập tức giận bất bình, càng nói càng kích động.
Y tá D không cam lòng lại phản bác một câu: “Tốt xấu gì cũng là cô ta cản một viên đạn cho Phó Thần Thương, rất si tình. . . . . .”
Mấy cô y tá nhỏ đang hăng say nhiều chuyện, đến cả tranh cãi nhau, cho đến khi y tá trưởng tới đây mắng chửi người mới ngừng lại.
“Lần thi này hẳn không tệ nhỉ.”
Bị ôm, còn đắp chăn mỏng, quả thực là trong khoảnh khắc dịu dàng hòa vào trời băng đất tuyết, An Cửu đang thoải mái buồn ngủ, nghe vậy cả kinh nói, “Hả? Có ý gì? Em mới vừa thi xong đấy, sao anh biết em thi không tệ?”
“Thành tích của em đã có rồi.” Phó Thần Thương trả lời.
“Nhanh như vậy?” An Cửu kinh ngạc, suy nghĩ một chút, nhất định là anh lại dùng đặc quyền.
Còn tưởng rằng. . . . . . Cho rằng anh hoàn toàn không biết chuyện mình thi, cũng hoàn toàn không quan tâm đến, ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng, không ngờ còn cố ý để giáo viên chấm bài thi của cô trước.
“Chỉ là chưa biết thứ tự, nhưng trong lớp thì chắc chắn là thứ nhất từ dưới lên.” Phó Thần Thương nói.
“. . . . . .” An Cửu bị thứ nhất từ dưới lên kích thích làm tâm trạng buồn buồn, “Em biết rõ. . . . . .”
“Chỉ là, có lẽ nằm trong top 500 toàn trường.” Phó Thần Thương xoay chuyển lời nói.
Trong nháy mắt ánh mắt của An Cửu sáng lên, “500? Sẽ không quá phóng đại chứ?”
Lớp mười hai của Thịnh Cẩn tổng cộng hơn tám trăm người, trước đó cô là thứ nhất từ dưới lên, lọp vào top 500 chẳng phải ý nghĩa là cô đã tiến bộ hơn vượt lên 300?
“Em có thể không tin chính em, nhưng phải tin anh. Hơn nữa, chỉ 500 mà thôi, em chỉ đuổi theo 300 đối thủ dốt nát không có sức cạnh tranh mà thôi, không có gì phải vui vẻ!”
An Cửu mới vừa vui vẻ đã bị tạc cho một chậu nước lạnh, lẩm bẩm nói: “Chương trình học trung học của em chẳng khác gì là bắt đầu học từ cơ sở vụn vặn, chỉ học được ba tháng đã được loại trình độ này đã rất giỏi rồi, có được hay không!”
“Ừ, bởi vì anh có phương pháp giáo dục.”
“Đúng vậy, Hiệu Trưởng Đại Nhân!”