Thôi Khiêm Nhân sống trong một biệt thự tách biệt, chỉ cách nhà cũ mấy trăm mét, một cú điện thoại, mấy phút sau đã tới nơi rồi.
Phùng Uyển luôn chú ý đến An Cửu, vừa nghe đến tiếng động đã thấy cô ra tới.
“An Cửu, đã trễ thế này còn đi đâu?”
“Đi tìm Phó Thần Thương.” An Cửu trả lời.
An Cửu không che giấu trả lời, ngược lại Phùng Uyển nhất thời không biết phải nói cái gì, con bé đi tìm ông xã của nó, bà có lý do gì ngăn cản chứ?
“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Trong lòng con đã có tính toán! Dù sao đây là chuyện giữa con và Phó Thần Thương, nên giải quyết dù sao cũng phải giải quyết, cũng không thể trốn tránh mãi.”
“Đứa nhỏ ngốc này, mẹ là sợ con chịu thiệt thòi! Làm sao con có thể đấu lại với mấy người phụ nữ bên ngoài kia?” Nét mặt Phùng Uyển lộ vẻ lo lắng.
An Cửu mỉm cười, “Sẽ không, chỉ cần Phó Thần Thương vẫn quan tâm đến con.”
Phùng Uyển sững sờ, đứa nhỏ này..... trong lòng liền sáng tỏ.
-----
Cục sở hữu trí tuệ.
Luật sư Trần Đại vui mừng vì trong phòng nghỉ kế bên không có truyền đến âm thanh xáo trộn quấy nhiễu đến công việc của anh, thế nhưng chuyện khủng khiếp hơn đã xảy ra ở bên này.
Đêm khuya có hai vị khách không mời mà đến, anh ta không biết Tống An Cửu, nhưng vị phía sau cô thì anh ta vẫn có nhãn lực để nhận ra. Sau đó, sau khi hơi suy nghĩ chút thì hoảng sợ không thôi, anh ta đoán được thân phận của Tống An Cửu.
“Tôi tìm Phó Thần Thương.”
An Cửu đi thẳng vào vấn đề, không hề hỏi anh (PTP) có ở đây hay không, mà là khẳng định anh đang nơi này.
Bây giờ anh ta đang là cấp dưới, tự nhiên có nghĩa vụ thay cấp trên ngăn cản, Trần luật sư cẩn thận tìm từ: “Vào lúc này sợ rằng không được tiện lắm.”
Không được tiện lắm......
Trong nháy mắt, khi nghe bốn từ này An Cửu cười nhạt một tiếng.
“Không tiện lắm sao? Thật đúng lúc......”
Nếu anh để cho cô nhìn thấy cảnh đó thì có thể làm cho cô hoàn toàn chết tâm, ngược lại cũng coi là làm chuyện tốt.
An Cửu bước hai bước về phía cánh cửa phòng nghỉ trong cái nhìn rối rắm của Trần luật sư, người có vẻ như mình vừa nói điều gì sai trái nhưng lại không biết giải thích làm sao, chân phải xinh xắn của cô nhẹ nhàng nhấc lên.
“Ầm ——” một tiếng vang thật lớn.
Cánh cửa kính mờ của phòng nghỉ bị bật tung đổ ập vào bên trong.
Trần luật sư nghẹn họng nhìn trân trối, người đã từng gặp qua gió to sóng lớn như Thôi Khiêm Nhân cũng kinh ngạc vài giây.
Còn An Cửu lại hoang mang, rõ ràng cô không nhiều dùng sức......
Cô đang mang thai trong người, coi như có kích động đi nữa thì vẫn có chút băn khoăn, ý định của cô chỉ là đá một phát rung cửa để người ở bên trong bước ra, nào biết cửa này lại dễ dàng đổ xuống như vậy, chẳng lẽ đứa bé trong bụng này còn có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô?
Trần luật sư lệ rơi đầy mặt, “Cửa này lúc trước bị đá vẫn còn chưa kịp tu sửa......”
Lần này nó hoàn toàn bị sụp đổ, hơn nữa còn bể nát tan tành.
Vốn là Phó Thần Thương ngồi ở trên ghế xoay, Tô Hội Lê đứng ở sau lưng ôn nhu hiền huệ đang mát xa cho anh ta, tiếng cánh cửa đổ xuống thật lớn khiến cho cô ta bị dọa sợ đến phải hét lên một tiếng, theo đó thuận thế nhào vào trong ngực Phó Thần Thương
An Cửu nhìn hai người bên trong, quả nhiên anh và Tô Hội Lê ở chung một chỗ, nhưng vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Trong chốc lát, cô cũng nói không ra lời, rốt cuộc là nên may mắn hay thất vọng.
Anh vốn là như vậy, làm việc cẩn thận một giọt nước cũng không lọt, muốn bắt được nhược điểm của anh nói dễ hơn làm.
Trong mắt Phó Thần Thương chợt lóe lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ cô lại có thể biết chủ động tới tìm mình, trước đây chuyện này chưa từng có.
Gương mặt bình tĩnh phủi phủi bụi bậm do cánh cửa bị đổ xuống bay tán loạn, anh nhíu mày liếc nhìn cô, “Có chuyện gì sao?”
Sự thất vọng trong đôi mắt cô không thoát khỏi ánh mắt của anh. Trong nháy mắt anh nhớ lại chuyện lúc trước cô đưa cái người nữ giáo viên lên giường mình. Thù mới hận cũ, lửa giận cứ như vậy bốc lên, gương mặt càng thêm lạnh lẽo.
Vậy lần này là bắt gian thành công sao?
Có phải mình nên thành toàn cho cô ấy một lần hay không?
Tô Hội Lê vốn là định ngồi dậy, nhưng ánh mắt của cô ta vừa nhìn thấy người phụ nữ đứng bên ngoài thì lập tức sửa lại chủ ý, tiếp tục dính vào trong ngực anh.
An Cửu hít sâu một hơi: “Phó Thần Thương, trước mặt tôi lại ôm người phụ nữ khác, anh cảm thấy thích hợp sao?”
Vẻ mặt Phó Thần Thương tự nhiên, “Cũng chỉ là ôm thôi, không có gì thích hợp hay không thích hợp...... Tôi nhớ hình như là em càng hy vọng thấy một chút gì khác thường hơn, không phải sao?”
Tô Hội Lê cùng Thôi Khiêm Nhân đứng sau lưng An Cửu và Trần luật sư tất cả đều không thể hiểu lời nói này của anh, chỉ có An Cửu giật mình trong lòng, cư nhiên bị anh nhìn thấu.
Nhưng mà, làm sao anh biết được, tâm trạng hôm nay của mình cũng không giống như lúc ban đầu, anh làm sao biết, nếu như nhất định phải có kết thúc, cô càng hy vọng anh trong sạch......
Tô Hội Lê từ đầu tới cuối cũng không lên tiếng, lo lắng chú ý đến phản ứng của Phó Thần Thương. Tống An Cửu không thấy được, nhưng mà qua độ căng cứng của bắp thịt của anh cô ta lại cảm nhận rõ ràng, anh đang cố đè nén, giống như một khắc sau sẽ đẩy cô ta ra xa. Nghĩ tới đây, cô ta càng khẩn trương sát lại gần hơn, sợ hãi, thận trọng cầu xin che chở...... Trong lòng lại cười lạnh, Tống An Cửu ngu ngốc, Phó Thần Thương thích mềm không thích cứng, người này chính là tự tìm đường chết.
An Cửu không nói một lời nhìn Tô Hội Lê, tư thái như vậy, sợ là không có bất kỳ một người đàn ông nào nhẫn tâm đẩy ra!
Vừa nghĩ tới hơn tháng qua mình không có ở đây, khả năng hai người kia có thể mỗi ngày đều là dính chung một chỗ như thế này, thậm chí chuyện nên làm hay không nên làm tất cả đều đã làm, cô liền muốn nôn mửa, nhưng lại không bắt được chứng cớ, trong lòng càng muốn nôn thêm lần nữa!
Vì người đàn ông như vậy...... Đáng giá không?
Ý chí chiến đấu của An Cửu đang dâng cao đã bị dập tắt trong nháy mắt, trên mặt cũng chỉ còn lại vẻ chán nản thất bại ảm đạm và tuyệt vọng.
Vì vậy vuốt vuốt mi tâm, “Tình yêu sẽ không trở lại, nhưng mặc kệ anh có trở về hay không, trước mười hai giờ phải có một người đàn ông ngủ cùng tôi.”
Nếu anh không trở lại, thì đó chính là người khác.
An Cửu từ từ duỗi bàn tay ra dựa vào Thôi Khiêm Nhân, đạp lên cánh cửa và mảnh kính bể đầy đất đi ra trong ánh mắt không thể tin của Tô Hội Lê và Trần luật sư.
Sau đó không lâu, từ sau lưng truyền đến tiếng vang cực lớn của cái bàn bị lật tung......
Trần luật sư lùa Kim Toán Bàn* âm thầm rơi lệ, cánh cửa do nhà vẽ kiểu nổi tiếng người Italy bị khai đao, bàn làm việc...... bằng tiểu diệp tử đàn mộc......
*Kim toán bàn: bàn tính bằng vàng của người Trung quốc hay dùng. Ở đây là Trần luật sư thấy đồ đạc bị phá hư nhưng toàn là đồ đắt tiền nên ông ta tiếc của.
-----
Dọc theo đường đi Thôi Khiêm Nhân thật không yên lòng.
An Cửu ngồi phía sau nâng mắt lên liếc anh ta, “Yên tâm, anh ấy sẽ không tìm đến chú đâu.”
Vẻ mặt Thôi Khiêm Nhân cứng đờ, một hồi sau vẻ khẩn trương trên mặt cuối cùng cũng buông lỏng chút.
Chuyện này, quả nhiên...... Quá, nguy, hiểm!
Lấy tác phong mạnh mẽ của An Cửu, anh ta không nghi ngờ nếu trước mười hai giờ Phó Thần Thương không trở lại, cô thật sẽ tiện tay kéo người đàn ông khác cùng ngủ với cô......
Với sự cưng chiều hiện tại của Phó Chính Huân đối với cô, anh ta cũng không hoài nghi gì, ông cụ không chỉ sẽ không ngăn cản, có thể còn thay cô tìm kiếm thêm một vài người đàn ông mạnh mẽ khác......
Hai mươi phút sau, cuối cùng bình an mà đưa cô về đến nhà cũ, hoàn thành nhiệm vụ, hi vọng sau nửa đêm không có chuyện gì khác lạ xảy ra.
An Cửu mới vừa vào cửa, Phùng Uyển đang ngồi trên ghế sa lon quay lại nhìn. Vừa nhìn phía sau cô, sắc mặt bà liền trầm xuống, bởi vì chỉ có một mình cô trở lại.
“Như thế nào rồi? Có phải con chịu uất ức hay không?” Phùng Uyển nghĩ, con bé mất bò mới lo làm chuồng, xem ra có vẻ như bà là phương thuốc duy nhất để xoa dịu.
An Cửu lại lắc đầu một cái không hề nói gì, không oán trách, cũng không tố cáo, chỉ là nhoẻn miệng cười, “Mẹ, con đi lên ngủ đây. Mẹ cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
Cô càng ra vẻ tự nhiên, Phùng Uyển càng lo lắng, vì vậy không ngừng gọi điện thoại cho Phó Thần Thương. Mãi đến mười đến phút sau, “phanh” một tiếng, âm thanh cửa chính vang lên, người mà bà muốn thấy đã trở lại, nét mặt hầm hầm, vừa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay vừa hùng hùng hổ hổ đi vào trong.
Phùng Uyển vốn muốn lôi anh lại hỏi, kết quả hoàn toàn không có cơ hội, Phó Thần Thương tựa như một khẩu pháo đi thẳng một mạch lên lầu, vọt vào trong phòng.
Phùng Uyển thấy vậy trong lòng run sợ, nghĩ thầm lần này chuyện xấu rồi! Chẳng lẽ là An Cửu quá xúc động làm ra chuyện gì khiến con trai nổi điên rồi sao? Bà còn chưa từng thấy qua một Phó Thần Thương lúc nào cũng trầm tĩnh trước sau như một, có thể vì chuyện gì lại nổi giận thành dáng vẻ kia!
Phó Thần Thương nhanh chóng khóa trái cửa phòng, anh nhìn thấy trên giường có hai chỗ nhô lên, cho thấy là có...... Hai người trên giường!!!
Ngay lập tức, Phó Thần Thương đưa tay xốc chăn lên.
Sau đó gương mặt hung thần ác sát đột nhiên cứng lại, đứng đờ người ra.
Tấm chăn bất thình lình bị xốc lên tạo ra một luồng gió, làm cho An Cửu vừa mới ngủ co người lại. Cô ôm chặt con gấu bông so với cô còn lớn hơn vào trong ngực......
Phó Thần Thương nhìn cô một cái, rồi lại liếc mắt nhìn, đi vòng vòng tại chỗ, đưa tay lấy gấu bông trong ngực cô kéo ra ngoài, quăng mạnh xuống đất, vẫn chưa hết giận, anh siết quả đấm thở hổn hển, giống như con vật sắp bị ép đến sắp điên......
Trên giường, An Cửu mơ mơ màng màng sờ sờ hai bên, mãi vẫn không thể sờ đến cái chăn, tay ôm thân mình cuộn thành một đoàn, hắt hơi một cái......
Phó Thần Thương tháo cà vạt, cởi áo khoác, giầy, hất cái chăn qua một bên, tiếp theo cả người anh ôm chặt lấy cô, tấm chăn thật dầy che phủ cả hai người. Trong bóng tối, anh chính xác tìm được môi cô, miết mạnh môi cô không thả, lại đưa tay nắm cằm của cô, ép cô há miệng ra, sau đó quấn quýt dây dưa với cái lưỡi thơm mùi đinh hương của cô, anh dùng sức mút mạnh......