Phòng cứu cấp ngoài cửa, Tô Hội Lê cùng Sở Mạch một ngồi một đứng.
“Tại sao không nói cho tôi? Sở Mạch, anh hận tôi đến như vậy sao?” nước mắt đầy mặt, Tô Hội Lê nói.
“ Tôi nói rồi, chính bản thân ông ấy không muốn để em biết.”
Tô Hội Lê cuồng loạn: “ Nhất định là anh uy hiếp ông ấy giấu giếm bệnh tình của mình! Hôm nay, nếu không phải tôi bắt gặp cảnh ông ấy phát bệnh, có phải anh định tiếp tục gạt tôi không? A , nếu như mà cha tôi chết rồi, anh còn có thể lấy cái gì ra uy hiếp tôi nữa? sở mạch, đồ tiểu nhân hèn hạ!”
Sở Mạch siết chặt hai tay thành quyền, bởi vì tức giận mà run rẩy kịch liệt, sắc mặt lại thoải mái cười nhạo một tiếng, “Haha, cô nói không sai. Tôi nói cho cô biết, kể cả cô có biết thì đã như thế nào? Kể từ khi cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi, cô đã là của tôi rồi! đời này, cô đừng mơ tưởng trở lại bên cạnh Phó Thần Thương! Đừng quên, cô đã ký hiệp ước cả đời với Sở Thiên! Ngay từ đầu đã tự nguyện rời đi, không cho chính bản thân mình đường lui, đến khi thấy bên cạnh hắn xuát hiện người khác liền mất đi lí trí? Hay là, cô cố ý lợi dụng tôi để thử dò xét xem hắn ta có quan tâm mình không? Một người đàn ông ở bên mười năm mà còn khong thể đem lại cho cô cảm giác an toàn, cô có chắc là hắn yêu cô thật lòng sao? Nếu hắn yêu cô thì đã không tổ chức một hôn lễ long trọng như vậy, cười nhạo kiên trì đáng cười nhạo mười năm này của cô? “
Bị đâm trúng vết thương, Tô Hội Lê không lựa lời nói, “Nếu như không phải là anh khinh người quá đáng, anh ấy cũng sẽ không trở về Phó gia, càng sẽ không cưới người phụ nữ kia!”
“Nếu như không phải cô sinh ra hoài nghi với hắn thì sao lại đến tìm tôi? Tất cả cũng chỉ là bản thân mình tự làm tự chịu! Tô Lê, sờ trái tim của mình đi! Người đàn ông kia, coi như hắn còn là của cô, coi như cô trở lại bên cạnh hắn thì thế nào? Tiếp tục vượt qua mỗi ngày trong hoảng loạn? lo lắng chỉ nửa điểm tì vết sẽ chọc giận hắn, không có thân phận , không xứng mà bị hắn vứt bỏ. Nếu một người đàn ông thật yêu cô, kể cả cô có ngã chổng vó, mất hết hình tượng trong một bữa tiệc sang trọng thì anh ta cũng sẽ chỉ thấy cô thật đáng yêu mà không nghĩ cô đang làm mất thể diện của anh ấy! Cố gắng trở nên hoàn mỹ, vì người khác mà sống, cô có nghĩ việc đó khiến cô vui vẻ hay không sao? Cô cho rằng lúc đầu hắn rời đi nhà họ Phó thật sự là bởi vì mình ? đó chỉ là một cơ hội để hắn phản kháng ông cụ! vì một người đàn ông không yêu mình mà làm đến như vậy? tại sao? Tại sao không tìm một người thật sự thương cô?”
Tô Hội Lê chấn động, bị ánh mắt nóng bỏng, hăm chú của sở mạch làm con tim cuồng loạn.
Cô né tránh ánh mắt của anh, sợ hãi che lại lồng ngực của mình, không thể tin trong nháy mắt ấy, mình vừa cảm nhận được cảm giác động lòng.
Mà đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vội vã đi về phía này.
“Evan. . . . . .” Tô Hội Lê lẩm bẩm, hai tròng mắt dần chiếu ra hình bóng của người đó.
Phó Thần Thương đi tới trước mặt cô, đứng lại, vẻ mặt nghiêm trang, trấn an ôm lấy đàu vai cô: “ Tình huống hiện tại ra sao?”
“Vẫn còn đang cấp cứu, bác sĩ nói tình trạng không mấy lạc quan. Đều là do em không tốt, không nên để ông áy tức giận. ung thư dạ dầy giai đoạn cuối, vậy mà em hoàn toàn không biết. . .. . . . “ Tô Hội Lê cúi tháp đầu, mất tiếng khiến lòng người thương xót.
Mùi hương quen thuộc của anh, trong nháy mắt giúp cô an tâm lại, tự nói với mình, tất cả chỉ là diễn trò, người phụ nữ kia chỉ được yêu thương trước mặt người khác, hôn lễ long trọng thì đã làm sao? Còn không phải là bị bỏ rơi ngay chính đêm tân hôn, giữ lại, giành lấy người đàn ông này, chỉ có cô, Tô Hội Lê mà thôi. chỉ có cô…………
Sở Mạch tự giễu cười nhạo một tiếng, coi như mình nói trăm ngàn câu cũng không bằng một cái ôm của Phó Thần Thương, dù hắn chẳng hề làm gì , chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt cô ấy, trong đôi mắt kia sẽ không còn anh nữa.
Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, đâu ai thấy được điều trước mắt.
“Đừng quên buổi lễ ngày mai.” Sở Mạch lưu lại câu này, cùng với bóng lưng rời đi.
-----
Sau khi ca cấp cứu kết thúc, Phó Thần Thương ngồi nói chuyện cặn kẽ cùng bác sĩ. Thuốc mê tan đi, Tô Viễn tỉnh lại, chuyện thứ nhất ông làm chính là muốn gặp một mình Phó Thần Thương.
Phó Thần Thương an ủi Tô Hội Lê mấy câu, vào phòng bệnh.
Tô Viễn lựa chọn phương pháp trị liệu cũ, trị bệnh bằng hoá chất và giải phẫu, cho nên nhìn người tương đối gầy yếu.
“Có lời gì muốn nói thì trước dưỡng bệnh cho tốt lại nói cũng không muộn.”
“Cậu không cần an ủi tôi, thân thể của tôi tôi tự biết, trong lòng cũng đã có tính toán. Tôi cũng đã bảo thầy thuốc nói thật với mình, nhiều nhất là ba tháng. Có mấy lời, nếu không nói thì sẽ không có cơ hội nói.” Tô Viễn thoải mái đáp.
“Ngài nói đi.”
“cậu biết đáy, người duy nhất tôi không yên tâm là đứa con gái này, tính tình Tô Lê giống y hệt mẹ nó, tranh cường háo thắng, luôn cố gắng để đạt đến sự hoàn mỹ nhất.” nói đến đây, thàn sắc Tô Viễn đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Ban đầu, tôi cũng bị điểm này hấp dẫn.” Phó Thần Thương nói.
“Vậy bây giờ thì sao ?”
Phó Thần Thương dừng một chút, “Hiện tại. . . . . . Tất nhiên cũng giống như vậy.”
“Hôm nay Tô Lê khóc với tôi kể lể, nói cậu cười cô gái khác.
Phó Thần Thương không nói.
Tô Viễn lại tựa như nhìn thấu tất cả, “à cháu gái Nguyễn Quân sao? Mấy chuyện của ông cụ nhà cậu thời trẻ, tôi có biết một chút, cũng óc thể hiểu được tính toán của cậu. chỉ là, trên đời này có quá nhiều nhân tố không cách nào xác định, vĩnh viễn đừng nên quá chắc chắn cái gì. Làm người phải tự lưu lại một đường lui thì mới sống tốt được.”
Phó Thần Thương cũng không nghĩ là ông sẽ đoán được, cũng hẳng quan tâm những lời trau chuốt kia có dụng ý gì, trên thực tế, giờ phút này, lòng anh có chút không yên, căn bản không cách nào tập trung trí lực, thế nhưng, mặt ngoài vãn che đậy thật hoàn mỹ.
Tô Viễn tiếp tục nói, “Hôm nay Tô lê luống cuống như vậy, tôi biết ngay, cậu với cô bé kia, không đơn giản.”
Nghe một câu đó, cuối cùng sắc mặt Phó Thần Thương cũng cso chút biến hoá.
Tô Viễn thở dài, “Ông Phó anh minh cả đời, nhưng cuối cùng lại làm ra một chuyejn hoang đường như vậy. cô bé kia là vô tội. . . . . . .”
Phó Thần Thương không biến sắc, hai quả đấm lại âm thầm nắm chặt.
“Năm đó, nếu không phải mẹ Tô Lê quá nghiêm khắc với bản thân thì đã không mệt nhọc đến mức đột tử ở studio. Người ngoài đều nói bà ấy hiến thân vì sự nghiệp, ca tụng rằng trong năm mươi năm tiếp theo sẽ không có Nhan Mộng thứ hai, rồi sau đó lại mong đợi cao vào Tô Lê. Nhưng mấy thứ hư danh đó thfi có ích lợi gì chứ? Làm cha, tất nhiên là hi vọng con gái mình tốt đẹp nhất, nhưng lại càng muốn nó được vui vẻ. thời gian của tôi không còn nhiều lắm, nói mấy câu giãi bày cùng cậu. con gái tôi, cho dù không có đàn ông, chính nó vãn có thể sống tốt, có nhiều người muốn đối tốt với nó, thế nhưng, nó vẫn kiên quyết chọn cậu.”
Phó Thần Thương trầm giọng nói, “Tôi hiểu.”
Tô xa lắc đầu, “Cậu không cần hiểu. những lời này, không phải toi muốn giao con gái cho cậu, nếu cậu yêu con bé, xin hãy cố gắng đợi , nếu không thì đừng làm chậm trễ nó. Phó Chính Huân không thích Tô Hội Lê nhà tôi, không thích xuất thân giới giải trí của nó, tôi cũng không hài lòng về cậu 100%, nếu có thể, tôi tình nguyện gả con cho một người bình thường.”
-----
Đi ra phòng bệnh.
“Evan, thế nào. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, lại bị Phó Thần Thương ôm thật chặt.
Đôi tay càng ôm càng chặt, như thể đang dùng hết toàn lực , gấp gáp chứng minh bản thân yêu người con gái này.
Anh ấy chưa từng ôm mình như vậy, ánh mắt Tô Hội Lê vô cùng khiếp sợ, đôi môi lay động, rơi lệ.
Kỷ Bạch sờ mũi một cái, yên lặng lui ra ngoài.
Không biết tại sao, anh đột nhiên nghĩ đến một An Cửu yên lặng trong buổi hôn lễ ngày hôm nay.
-----
Lúc rời khỏi bệnh viện đã là hơn năm giờ sáng.
Chín giờ bốn mươi sáng nay An Cửu bay.
Lúc này, hẳn cô còn đang chìm trong giấc mộng.
Tô Viễn không hề cho anh bất kỳ áp lực gì, lại khiến lòng anh càng thêm nặng nề.
Đã từng, anh không hiểu sao Tô Viễn lại mạo hiểm bản thân chiếm dụng khoản tiền kia, giờ mới biết, hẳn là lúc đó ông ấy đã biết thân thể của mình không ổn, lo cho con mình đến nhà họ Phó bị uất ức nên mới mưu cầu tương lai trước cho con.
Nói cho cùng, cũng chỉ là bởi vì anh đang ở Phó gia, bởi anh không có quyền quyết định tương lai của mình, bát lực không bảo vệ nổi người yêu.
Nhưng bây giờ, sẽ không, về sau cũng sẽ không!
Anh từng thề không tiếc bất cứ giá nào.
Vậy mà hôm nay,điều đó lại dễ như trở bàn tay.
Mà hắn cần làm chỉ có một việc -- bỏ con.
Xử lý xong quân cờ không càn thiết.
Nhưng mà, tại sao, trong lòng không có chút vui sướng nào, không như trong tưởng tượng, càng không có cảm giác thoả mãn khi lên cao. . . . . .
Càng biết mình phải làm cái gì, càng xác định quyết định kia, càng tiếp cận thành công, trong lòng trống rỗng lại càng lớn. . . . . .
Nỗi hốt hoảng sợ mất đi tất cả này, từ đâu mà đến?
Anh không có đáp án, tâm loạn như ma, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, muốn gặp cô ấy, có lẽ, chỉ cần thấy được người, sẽ có đáp án.
Phó Thần Thương đạp mạnh cần ga, sườn xe hóa thành một tia sáng, bay theo bóng đem dày đặc. . . . .
Đang lúc sắp đến nhà cũ, một chiếc xe hàng lớn phía trước đột nhiên xông ra từ đường rẽ, Phó Thần Thương nhanh chóng chuyển tay lái, bánh xe rít chói tai, chiếc xe thể thao màu bạc lăn xuống sườn dốc phía dưới.
Nửa phút sau, một bóng người xộc xệch bò ra khỏi xe, từng bước, từng bước hướng về phía trước đi. . . . .