Phó Thần Thương liền giật mình, nghĩ rằng cô mệt không muốn dời chỗ, nhưng cô nguyện ý ngủ lại đây, đã làm anh cực kì vui vẻ rồi.
Phó Thần Thương đưa tay đắp chăn giúp cô: “Được, anh ra phòng khách, có chuyện gì thì kêu anh một tiếng là được.”
An Cửu một tay nắm mép chăn, một tay khác níu áo anh không buông, còn dùng sức kéo anh về phía mình.
Phó Thần Thương hiểu ám hiệu này, nhất thời vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa lo được lo mất, hỏi: “Muốn anh ở đây à?”
An Cửu ở trong lòng anh khẽ gật.
Phó Thần Thương trong chớp mắt có cảm giác như vừa từ địa ngục vọt thẳng lên thiên đường.
Sau khi Phó Thần Thương nằm lên giường, cô xác định anh đang ở bên cạnh, mới yên lòng ngủ thiếp đi.
Phó Thần Thương vuốt ve tóc cô, cô có thể tin tưởng và lệ thuộc vào anh thêm một lần nữa, dường như đây chính là điều mà anh chờ đợi cả một đời. . .
Đang dịu dàng nhìn gương mặt của cô, màn hình điện thoại di động ở đầu giường sáng lên, Phó Thần Thương vội vàng nhận điện thoại trước khi chuông vang lên, mặt trầm tư: “Có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Giọng anh rất khẽ, nhưng không cho phép trái lời, cho dù người ở đầu bên kia điện thoại có chuyện gì gấp đi nữa, cũng không dám quấy rầy anh thêm.
Phó Thần Thương xoa xoa hai huyệt thái dương ẩn ẩn đau, lúc này trong ngực đang ôm một con gấu bông 37 độ, xua tan tất cả lạnh lẽo và những cơn ác mộng xuất hiện hàng đêm, cả trái tim tràn đầy hạnh phúc.
Cơn buồn ngủ ập tới, anh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ say. . . . . .
--- ------ -------
Nửa đêm, Phó Thần Thương bị nóng nên tỉnh lại, phát giác có gì đó không đúng, cơ thể An Cửu không ngừng toả ra nhiệt lượng không khác gì một quả cầu lửa, Phó Thần Thương chau mày,đưa tay chạm vào trán của cô, quả nhiên nóng bỏng bất thường.
Vội vàng ngồi dậy bật công tắc đèn đầu giường, dưới ánh đèn, hai gò má cô đỏ ửng, hơi thở thở ra cũng nóng hôi hổi.
Có lẽ lúc tối bị kinh sợ, nên bây giờ đột nhiên phát sốt lên.
Vừa hay Phó Thần Thương đã có kinh nghiệm, biết cô đa số những lần cô phát sốt đều là tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ cần sử dụng cách hạ sốt thông thường là được rồi, đang chuẩn bị xuống giường lấy thau nước lau người giúp cô, lại phát hiện một góc áo của mình còn bị cô nắm chặt trong tay, nhìn bàn tay nhỏ bé đó, ánh mắt dịu dàng đến độ có thể chảy ra nước.
Chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày có thể giống như lúc trước, dù có chết, cũng cam lòng. . . . . .
Đầu tiên Phó Thần Thương lấy thau nước lau người giúp cô, sau đó lau lại một lần nữa bằng rượu cồn, thần trí An Cửu mơ hồ, thỉnh thoảng thì thầm gì đó, nhưng rất thuận theo, tuỳ anh định đoạt. . . . . .
Phó Thần Thương bận rộn hồi lâu, trên người rịn một lớp mồ hôi, chăm lo cho cô xong thì tự mình vào phòng tắm, sau khi tắm xong, vừa mới mở cửa ra thì có một thứ gì đó ngã vào đùi anh.
Phó Thần Thương dở khóc dở cười nhìn An Cửu bị mình quấn chăn kín mít không khác gì kén bướm đang ngã trước cửa phòng tắm, đưa tay đỡ cô lên: “Không phải anh đã nói sẽ về ngay à? Sao không chịu nằm trên giường chờ?”
Ánh mắt của An Cửu như ra đa quét qua cơ thể chỉ quấn một chiếc khăn tắm của anh, quét lên quét xuống, từ trước ra sau, thậm chí còn muốn nhìn xuyên qua chiếc khăn vướn víu đó, cứ quan sát như thế lâu thật lâu mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, toàn thân không có chút sức nào, lại mềm nhũn dựa vào đùi anh.
Phó Thần Thương giờ mới hiểu được, là cô không yên lòng, sợ anh bị thương, nhất định phải tận mắt kiểm tra mới an tâm.
Phó Thần Thương vừa cảm động vừa không biết làm sao, đành ôm cả người và chăn trở về giường.
An Cửu ngủ không được ngon lắm, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, nhưng đến nửa đêm, sau khi tiết mồ hôi, nhiệt độ cũng giảm dần, người cũng tỉnh táo không ít.
“Khó chịu. . . . . .” An Cửu nỉ non.
“Khó chịu ở đâu?” Phó Thần Thương khẩn trương hỏi.
“Người đổ nhiều mồ hôi, em muốn tắm. . . . . .” An Cửu chống tay ngồi dậy, vì cơ thể suy yếu, nên cảm thấy hơi hoa mắt.
“Chờ sáng mai khá hơn một chút rồi hãy tắm, lỡ bây giờ em ngất xỉu trong phòng tắm thì sao?” Phó Thần Thương khuyên.
An Cửu vẫn cố chấp muốn xuống giường: “Không thoải mái. . . . . . Không ngủ được. . ..”
Phó Thần Thương không khuyên được cô, không thể làm gì khác hơn là vặn nước giúp cô, dặn dò cô tắm xong thì lập tức ra ngoài, ngay sau đó đến phòng lấy áo ngủ giúp cô, vẫn không thấy yên tâm nên canh chừng bên ngoài cửa phòng tắm, như vậy khi vừa có động tĩnh là có thể phát hiện ngay.
Hoàn hảo không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, trong chốc lát An Cửu thoải mái đi ra ngoài.
Khăn tắm màu trắng quấn quanh cơ thể, lộ ra xương quai xanh và đôi chân thon dài trắng nõn, mái tóc đen mềm mại hơi ướt tùy ý xõa trên vai, ánh mắt như có sương mù, cô cứ không phòng bị như vậy mà đẩy cửa ra, đứng trước mặt anh. . . . . .
Hô hấp Phó Thần Thương hơi chậm lại, quay đầu đi ho nhẹ một tiếng, sau đó đưa áo ngủ cho cô: “Mặc quần áo vào nhanh, cẩn thận. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, đã bị bờ môi mềm mại ướt át của cô phủ lên, hai cánh tay ấm áp của cô khoác lên bờ vai anh, vòng ra sau cổ. . . . . .
Phó Thần Thương hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, đột ngột như vậy làm anh sững sờ ngay tại chỗ.
An Cửu nhón chân, môi chạm môi, đầu lưỡi liếm láp hưởng thụ vị ngọt của anh, thỉnh thoảng còn khe khẽ cắn mút, làm anh kích động đến cả linh hồn cũng run rẩy theo.
Cho đến khi nhón gót quá mỏi, An Cửu mới dừng lại nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi một lát, lại muốn tiếp tục, Phó Thần Thương đè vai cô lại, hít sâu một hơi: “An Cửu. . . . . . Em . . . . . Em biết em đang làm gì không?”
An Cửu lại chạm môi mình vào môi anh, vừa cắn mút vừa đáp: “Muốn anh. . . . . .”
Phó Thần Thương cả kinh, quần áo ngủ cầm trong tay rơi lúc nào chẳng hay, yết hầu di chuyển lên xuống: “Chuyện này không đùa giỡn được đâu.”
Cô kéo khăn tắm trên eo anh xuống, chứng minh mình cũng không phải đang nói giỡn.
Lại nói, bình thường Phó Thần Thương dùng 36 kế thay nhau ra trận, 24 giờ luôn luôn nghĩ cách lừa gạt cô lên giường, vào lúc này cô lại chủ động mời gọi, không có gì cản trở, mà anh lại biểu hiện như mình là chính nhân quân tử. . . . . .
Phó Thần Thương níu chặt khăn tắm lại, An Cửu kéo hồi lâu cũng không lơi ra, cô ủ rũ cúi đầu hỏi: “Tại sao?”
Phó Thần Thương cắn răng cố nhịn: “Anh không muốn khi em tỉnh táo sẽ hối hận.”
Anh đợi biết bao lâu mới đợi được lúc cô tin tưởng mình lần nữa, sao có thể vì một phút nông nổi mà huỷ diệt tất cả chứ.
“Nhưng em rất tỉnh táo, không tin anh có thể thử, nếu không anh sờ thử xem, em đã hạ sốt rồi.” Nói xong cầm tay anh ịn vào trán mình, nói chuyện mạch lạc rõ ràng.
Thấy anh vẫn thờ ơ như cũ, An Cửu hơi nổi giận, dũng khí vất vả lắm mới nổi lên giờ biến mất không còn một móng. Dáng vẻ thất vọng của cô khiến anh nóng nảy không thôi, Phó Thần Thương vẫn không dám chạm vào cô, cả người căng thẳng, giọng khàn khàn: “Em chắc chắn?”
“Không chắc.” An Cửu giận dỗi phun ra một câu, ngáp một cái, xoay người rời đi.
Đi chưa được mấy bước, cả người liền bị nhấc lên, An Cửu kêu lên, theo bản năng ôm lấy cổ anh, sau khi phản ứng lại thì đã nằm trên sofa phòng khách.
Phó Thần Thương lúc này đang ở ranh giới bùng bổ, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào như núi lửa, An Cửu bị anh đè ở dưới, tóc đen tán loạn trên gối trắng, đôi tay dán vào ngực anh, cảm thấy hô hấp của anh cực nhanh, cơ thịt to lớn căng thẳng khác thường. . . .
An Cửu nhìn cơ thể hoàn mỹ của Phó Thần Thương, nuốt nước bọt. . . . . .
Đột nhiên có chút hối hận vì chủ động trêu chọc anh.
Chỉ là, cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi liền bị anh cực kỳ chuẩn xác chiếm lấy.
Phó Thần Thương ngậm cái lưỡi trơn trượt của cô trong miệng, nặng nề hô hấp, cùng lúc đó, một bàn tay nóng hổi dò xét từ phía dưới khăn tắm, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi, tiếp đó, chút nhẹ chút nặng vuốt ve chiếc eo thon, cuối cùng, một đường hướng lên trên, đến đôi tuyết lê mềm mại, lòng bàn tay dừng lại một chút, sau đó không khống chế được mà xoa nắn như bị nghiện. . . . . .
An Cửu nhạy cảm, căng thẳng đến từng ngón chân, tay anh quá dùng sức, cô bị xoa hơi đau, cảm thấy mình bị nắn bóp theo những hình dáng khác nhau trong lòng bàn tay anh, mắc cỡ đến mặt hồng tai đỏ, lưỡi cũng bị anh liếm mút đến tê dại, không nói được gì, chỉ có thể kháng nghị bằng những tiếng “Ưmh ưmh” đứt quãng. . . . . .
Chỉ mới hôn, mà hai người đã thở hồng hộc, khăn tắm vốn quấn không chặt, sau loạt động tác vừa rồi đã lơi lỏng ra, bàn tay Phó Thần Thương nắm tay cô đặt lên ngực trái của mình: “Nơi này, chỉ đập vì em. . . . . .”