Xù lông
Sắc mặt Tống An Cửu thay đổi, như con mèo bị dẫm phải đuôi khiến lông cả người xù lên, tiến vào trạng thái báo động, “Chuyện này có liên quan gì với chuyện tôi về nhà họ Tống, không hiểu anh đang nói gì cả!”
Cơn bực bội và lửa giận mới rồi đè ở ngực Phó Thần Thương liền bị cơn gió nhẹ thổi đi, lát sau liền biến mất không còn tung tích, chỉ còn sót lại từng dòng nước ấm.
“Ngu ngốc.”
“Anh mới ngu ngốc!”
“Không phải ngu ngốc thì là gì? Em tưởng em có quan hệ tốt với nhà họ Tống thì khả năng em được người nhà tôi chấp nhận sẽ lớn hơn? Bây giờ nước tới chân mới nhảy có phải quá muộn rồi không?” Lời nói của Phó Thần Thương vẫn độc địa như cũ.
Chưa bao giờ khó chịu thế này, bị người ta trắng trợn nói toạc ra, không còn chút thể diện nào ở lại, điều khó nói nhất hoàn toàn bị phơi bày...
Có lẽ cô điên rồi mới nói chuyện này với anh, rốt cục Tống An Cửu bạo phát, “Phó Thần Thương, anh bỏ tay ra! Bây giờ mới ghét tôi ngu ngốc, ghét tôi làm anh mất mặt, sớm biết thế thì đừng làm!”
Tất nhiên Phó Thần Thương không buông, ngược lại ôm cô chặt hơn, “Tuy ngu ngốc, nhưng mà, rất đáng yêu.”
Tống An Cửu phát điên, “Đáng yêu em gái anh! Tôi cũng chưa nói có, không có là không có! Anh tưởng tôi vì anh mới chạy tới đó nhận ngược đãi? Phó Thần Thương, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi chỉ xem anh là người từng giải vây cho tôi mới có lòng nhắc anh một câu, đến nhà họ Tống là do não tôi đang nghĩ luẩn quẩn, không có quan hệ gì với anh, tự kỷ thì cũng có mức độ thôi, tưởng mình là độc nhất vô nhị trên đời nên ai cũng muốn vây quanh sao... Tôi nói anh có nghe không hả? Tôi - còn - lâu - mới - làm - vì - anh!”
Tống An Cửu đỏ bừng cả mặt, thở hồng hộc, hung hăng trừng mắt nhìn anh, giống như cái đầu máy xe lửa chuẩn bị xì khói.
“Chà...” Phó Thần Thương chỉ cưng chiều nhìn cô, sóng mắt mênh mông phản chiếu dáng vẻ đáng yêu đang ra sức phủ nhận, hơi cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải, hung hăng mút vào, khao khát nuốt sạch sự nhiệt tình đó vào bụng.
Đúng là cô bé ngốc, ngốc đến mức phải lo cho IQ của cô, nhưng ngốc như vậy lại làm người ta động lòng.
Anh đã sớm phát hiện Tống Hưng Quốc có ý đồ không tốt, nhưng không có nhúng tay, để tự cô đưa ra lựa chọn.
Kết quả, cô thà lựa chọn những người gọi là thân nhân đó để chịu ngược đãi.
Anh thất vọng, phẫn nộ, mất khống chế, anh tưởng rằng cô không có tim không có phổi, cuối cùng lại bị cô làm cảm động; anh tưởng rằng người duy nhất cô xem xét chỉ có Phó Cảnh Hi, thì ra mình vẫn được đặt ở trước. Nhận thức này mới là nguyên nhân khiến anh vui vẻ nhất.
Chẳng qua, tâm trạng bây giờ rốt cuộc vì cách thành công ngày càng gần, hay là bởi vì, cách trái tim cô ngày càng gần...
“Đau...”
“Tôi còn chưa vào...”
“Cầm thú, tôi đau chân!”
Phó Thần Thương giờ mới phát hiện chân cô sưng to, có lẽ vừa rồi đi nhanh nên không cẩn thận bị trật.
“Xin lỗi.”
Coi như anh còn có chút lương tâm.
Tống An Cửu mới nghĩ vậy lại bị anh bế lên, hai chân vòng quanh eo anh, lưng chống lên tường phòng tắm.
“Vậy là được rồi.”
“Anh - là - tên - khốn - kiếp!”
Rõ ràng cô đang giận mà! Rõ ràng vẫn còn đang tức giận mà! Rõ ràng vừa nãy họ còn đang cãi nhau mà! Có thể đừng đem chuyện làm hay không dính dáng đến chuyện vừa nãy không?
“Em không muốn?”
“Tất nhiên không muốn!”
“Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.”
“Không phải cái đầu anh! Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ!”
“Không phải Tống Hưng Quốc đã bỏ thuốc cho em sao?”
“Tưởng tôi ngu lắm sao! Nước hoa quả đấy tôi không uống!”
“Ồ.” Giọng điệu kia hình như còn rất tiếc. Sau đó là tiếp tục làm như cũ.
“...”