An Cửu đi rất nhanh, Tiểu An đều khó khăn lắm mới đi theo kịp, ngước đầu nhỏ nhìn nét mặt của cô, hai tay nhỏ bé nắm lấy nhau chậm chạp không dám nói lời nào.
Phó Hoa Sênh liếc nhìn An Cửu, sắc mặt con nhóc này thật bình tĩnh, bình tĩnh giống y như lúc nãy ở trong phòng bao, nhưng tay khẽ nắm thành quyền vẫn đang run, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
Phó Hoa Sênh thở dài bế Tiểu An lên, sau đó nắm tay phải của cô, “Này, đừng run tay nữa, mới vừa tháo thạch cao, còn chưa khôi phục hoàn toàn đâu, đừng để run đến mức tay rời ra.”
An Cửu nhìn tay mình đang run rẩy lại bị anh ta cầm trong tay , có cảm giác xấu hổ và bực tức khi vết thương bị người ta xé ra.
Lúc ánh mắt An Cửu càng ngày càng hung tàn, mắt thấy sẽ phải bốc cháy, Phó Hoa Sênh vội vàng đẩy Tiểu An qua chận họng súng.
“Chị hôn hôn ~” Tiểu An bỉu môi đến gần mặt cô, An Cửu nghiêm mặt không động đậy, Phó Hoa Sênh lại bé cậu tiến về phía trước một chút, Tiểu An chủ động hôn lên mặt cô một cái.
Lúc Phó Thần Thương đi tới thì thấy Phó Hoa Sênh nắm tay của cô, An Bình trong lòng tiến tới hôn cô, giống như một nhà ba người vô cùng ấm áp.
Kha Lạc một bên dùng tay che miệng ho nhẹ một tiếng, trong đầu thoáng qua một màn đặc hiệu 3D , dưới chân Phó Thần Thương bị nội lực khổng lồ chấn động nứt ra, phạm vi vài trăm dặm bị lửa càn quét, không có một ngọn cỏ. . . xanh. . .
Ngay lúc anh cho là đám lửa này không nhịn được sẽ hủy diệt hình ảnh trước mắt thì Phó Thần Thương Nhưng chỉ là trơ mắt nhìn ba người rời đi, không làm gì cả.
Rõ ràng cuối cùng vẫn là không nhịn được phải đi theo, vì sao đến thời khắc này đành dừng bước?
Chỗ Tô Hội Lê còn đang đùa, mà anh lại không thấy quay lại với Tô Hội Lê cũng không về nhà, lại mở phòng uống rượu với Kha Lạc .
Kha Lạc thấy anh uống đến sắp say, làm ra vẻ tùy ý mở miệng, “Cuối cùng cậu tính làm gì?”
Phó Thần Thương nhìn chất lỏng màu đỏ lay động trong ly , “Nếu như xuất hiện người khiến cậu không thể nắm tay trong tay, lại không thể hủy diệt, cậu sẽ làm thế nào?”
Mặc dù không hiểu rõ ràng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Kha Lạc cũng thông minh đoán ra được một chút, “Không phải cậu đã có đáp án sao?”
Nói xong vừa lại cười như không cười hỏi, “Chỉ là, cậu chịu được sao?”
“Tôi không có lựa chọn khác.”
“Trong rất nhiều chuyện, thì cậu là thiên tài, kế hoạch của cậu, không có sai lầm, cũng không có thất bại, chưa từng xảy ra ngoại lệ. Chỉ là, chỉ cần là kế hoạch, thì chắc chắn sẽ có thay đổi, cố chấp, kiên định như cậu, có phải đã quá cố chấp hay không ?”
Chỉ là, cũng đang bởi vì thế nên anh mới là anh, không phải tất cả mọi người có thể là Phó Thần Thương.
Phó Thần Thương không trả lời, chỉ nói một câu dường như không liên quan, “Có phải em họ cậu du học ở Mĩ không ?”
Kha Lạc nhíu mày, “Xem ra tôi không khuyên được cậu. Chỉ là tôi cũng cảnh tỉnh cậu một câu cuối cùng, hình như vừa bắt đầu thì cậu đã nghĩ sai về một chuyện, cậu chỉ chăm chăm xem ích lợi là điều kiện tiên quyết, l^q'đ cũng không thích dùng. . . . . . tình cảm. Dĩ nhiên, nếu như cậu hiểu điểm này, lại vẫn lựa chọn lợi ích, tôi không còn lời nào để nói.”
“Làm sao cậu biết thứ tôi chọn thì không phải là tình cảm?”
Kha Lạc cười cười, “Tình cảm, Tô Hội Lê sao?”
Phó Thần Thương uống một hơi cạn sạch, Kha Lạc cười khiến anh cảm thấy càng phiền não hơn.
-----
Vừa đến nhà thì Tiểu An đã ngủ mất rồi.
Phó Hoa Sênh ôm cậu đến trên giường, sau đó chạy đi xem An Cửu giải bài thi.
Chẳng được bao lâu thì hai người làm rùm beng lên.
“Cô nghe tôi đi không sai đâu!”
“Đề này Phó Thần Thương đã giảng cho tôi tám trăm lần rồi, không thể nào có lỗi!”
“Giảng qua tám trăm lần, cô đi thi còn có thể làm sai, giờ tiếp tục phạm lỗi thì có cái gì kỳ lạ chứ?”
An Cửu ném bút sang một bên , “Phó Hoa Sênh anh có thấy phiền hay không ! Sao anh còn chưa về!”
“Đương nhiên là không yên lòng cô và đứa nhóc, buổi tối khuya trong nhà không có đàn ông làm sao được. Cô đừng đuổi nữa, Phó Thần Thương về thì tôi đi ngay!” Phó Hoa Sênh trả lời như chuyện đương nhiên .
“Buổi tối Phó Thần Thương sẽ không về.”
“Vậy thì buổi tối tôi cũng không đi !” Phó Hoa Sênh chỉ chờ những lời này của cô
“Ai ai cô làm gì đấy? Cô gọi điện thoại cho ai?” Phó Hoa Sênh nhìn cô móc điện thoại di động, có dự cảm chẳng lành, “Chẳng lẽ cô gọi cho Phó Thần Thương? Chị dâu chị không thể không có tiền đồ như vậy !”
“Tôi gọi cho mẹ chồng tôi.” Mặt An Cửu không thay đổi.
“À.”
Sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Mẹ chồng chị? Mẹ chồng chị không phải là mẹ em sao? Đừng mà chị dâu! Chị không thể đối xử với em như vậy!”
Phó Hoa Sênh nói xong thì đoạt lấy điện thoại di động của cô, gắt gao ôm vào trong lòng.
“Vậy cuối cùng anh có đi hay không?”
Sắc mặt của Phó Hoa Sênh trầm xuống, tức giận thật sự, “Cô sợ Phó Thần Thương hiểu lầm như vậy ? Anh ấy làm việc có lẽ chưa từng cân nhắc cảm nhận của cô!”
Câu nói đầu tiên đã dẫm vào tử huyệt của An Cửu .
Phó Hoa Sênh quay đầu ra thở dài, “Xin lỗi.”
An Cửu chậm rãi nằm úp sấp trên bàn, “Anh thì biết cái gì. . . . . .”
Phó Hoa Sênh lầu bầu, “Tôi xác thực không hiểu nổi.”
“Anh có. . . . . . Nghe thấy tiếng gì không?” Đột nhiên An Cửu hỏi như bị thần kinh .
“Tiếng gì?”
“Tôi đó. . . . . . xương cả người ngứa đến thét chói tai!”
Phó Hoa Sênh hoàn toàn im lặng.
“Anh biết không? Tôi chưa bao giờ nhẫn nại như vậy, bình thường có thù oán, thì tôi sẽ trả lại ngay tức thì.”
“Nhìn ra được, vừa nhìn thì biết cô là người chưa bao giờ khắc chế tâm trạng của mình , nếu không thì cô cũng sẽ không giày vò Phó Thần Thương thành tánh tình này ! Nhưng làm gì mà cô phải chịu đựng ? Làm loạn là được! Tôi sẽ cùng cô đập vùng đất nào !”
“Mất mặt.” An Cửu nói.
Phó Hoa Sênh hơi hiểu, “Cho nên cô muốn so bình tĩnh với Tô Hội Lê ? Con mẹ nó cô dùng việc mình không am hiểu tấn công việc người ta am hiểu nhất, cuối cùng giày vò mình thành ra như vậy, cô có bệnh không?”
“An Bình còn ở đó, anh bảo tôi làm thế nào? Lấy chai rượu đập vào đầu của bọn họ sao?”
Phó Hoa Sênh nghiêm túc nói, “Tôi không thích cô thế kia, cô chính là cô, làm gì vì Phó Thần Thương mà ép mình giống những người phụ nữ kia?”
An Cửu lật anh một cái, “Người nào quản ngươi, ai muốn ngươi thích!”
“Đúng đúng, chính là chỗ sự dạy dỗ đắc chí nhiệt tình này, rất có cảm giác! Để tôi dạy dỗ cô một chút!”
“Anh mới có tật xấu đó !”
Phó Hoa Sênh đang nói hăng hái, lại bị vẻ mặt đột nhiên trở nên cô quạnh của cô dọa sợ, giống như sự ba hoa vừa nãy chỉ là mặt nạ , đây mới là mặt thật.
“An Cửu?” Phó Hoa Sênh cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng.
An Cửu thoáng qua đã khôi phục bình thường, “Mỗi chuyện Phó Thần Thương tối với tôi, tôi nhớ hết! Nhưng tôi thật sự không biết đền đáp anh ấy thế nào, mỗi khi nhẫn nại được một lần, mỗi khi không gây họa một lần, lleequýđôn không giẫm vào điểm mấu chốt của anh ấy một lần, coi như là báo đáp anh ấy. Nói cho cùng, dù là chuyện lần trước, những người đó xem tôi là kẻ thù, đều là tự tôi gây họa, anh ấy cũng chỉ là. . . . . . cứu người quan trọng hơn , thứ tự đến trước và sau mà thôi, ha ha. . . . . .”
“Cô thật sự cho rằng phải . . . . .” Phó Hoa Sênh nói đến một nửa thì dừng lại, chuyện đó cuối cùng là ai làm, lòng dạ tất cả mọi người biết rõ, chỉ là bây giờ còn không có chứng cớ thôi.
Phó Hoa Sênh lắc đầu, “Cô bảo tôi nói cô thế nào? Tình yêu có thể trao đổi đồng giá sao? Cô là yêu, hay là giữ nghĩa khí? Là báo ân cho người tốt, hay là sống qua ngày với chồng mình?”
“Khác nhau ở chỗ nào? Cho dù người thân hay chồng hay là bạn bè, người khác đối xử tốt với tôi, nhất định tôi sẽ tốt với người đó, l.q.qđ cho dù có một ngày anh ấy không tốt với tôi nữa, vậy thì những điều tôi nợ anh ấy, cũng phải trả hết mới được. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi.”
Phó Hoa Sênh hoàn toàn bị cô đánh bại.
“Tôi không biết cô và Phó Thần Thương có thù gì, chỉ là, anh tốt nhất đừng nhúng vào nữa, tôi đã nói với Phó Thần Thương rồi, anh ấy nói sẽ cho tôi câu trả lời chắc chắn.”
Mặt Phó Hoa Sênh kinh ngạc, “Cho cô câu trả lời chắn chắn? Anh ta thật sự nói như vậy? Rồi cô nói thế nào?”
Cũng khó trách Phó Hoa Sênh kinh ngạc, lúc nào thì Phó Thần Thương cần trả lời người khác chứ.
Đương nhiên An Cửu sẽ không nói cho anh biết mình đã tỏ tình với Phó Thần Thương, cũng không biết tối nay sao Phó Hoa Sênh nhiều vậy.
“Cũng không có nói gì, bảo anh ấy không cần ích kỷ như thế, nên để ý cảm nhận của tôi. Không nên xem tôi như thú cưng. . . . . .”
“Chỉ như vậy?” Phó Hoa Sênh chậc chậc chắc lưỡi, “Lực phòng ngự của Phó Nhị có khi nào yếu như vậy đâu, tôi không tin, nhất định là cô dùng vũ lực!”
Phó Hoa Sênh tưởng tượng chắc chắn phải là một cuộc Đại Náo Thiên Cung mới có thể khiến Phó Thần Thương suy tính cảm nhận của một con cờ.
“Kệ anh có tin hay không!”
“Chỉ là, tôi khuyên cô đừng ôm hi vọng quá lớn, ly hôn, là không thể nào!”
Hợp đồng như cũ, tình huống bây giờ tất cả đều trở lại điểm xuất phát. Lúc ấy Phó Thần Thương đã ác độc nói, ông cụ không nên quá can thiệp vào phương thức làm việc của anh, mà ông cụ thì chỉ muốn An Cửu được an toàn.
Con cờ này quá mức hoạt bát, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi bàn cờ, anh hơi tò mò Phó Thần Thương chuẩn bị làm sao.
Chỉ là, trong thời gian này tự nhiên anh ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, mà đêm nay, chính là thời cơ tốt nhất mở đường vào trái tim.