Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 111: Chương 111: Đêm hôm trước.




Mặc dù lúc hỏi về câu nói kia tâm tình của cô hoàn toàn là nghẹn chết, nhưng sau khi nghe thấy Phó Thần Thương trả lời cũng là cô bị nghẹn.

Nhưng ngược lại, rốt cuộc lập tức có thể tháo xuống, trong lòng nhẹ nhõm.

Nói đến buồn cười, cho tới hôm nay cô mới biết trong tiềm thức của mình tồn tại sự may mắn mà mình cũng xem thường như vậy: Anh vẫn chưa nói yêu, nhưng mà chưa từng nói không thích, không phải sao?

Mà bây giờ, anh rốt cuộc cho cô câu trả lời khẳng định.

Vậy cũng là, nhân họa đắc phúc [trong họa có phúc].

Đêm hôm đó, sau khi Phó Thần Thương nói “Cô mơ đi” rồi rời khỏi phòng, không chỉ có như thế, hai ngày kế tiếp cũng chỉ từng nói với cô mấy câu, ngủ cũng là ở thư phòng, hoàn toàn không tìm cô làm phiền nữa.

Mà Phó Cảnh Hi dùng một câu nói đã gần như làm loạn cả tế bào đại não của cô lại như biến mất khỏi thế gian.

Không có Phó Thần Thương quấy rầy, hai ngày nay An Cửu hết sức chuyên chú vắt hết óc suy nghĩ xem rốt cuộc lời nói đêm hôm đó của Phó Cảnh Hi là ý gì, anh rốt cuộc muốn theo đuổi thế nào?

Suy nghĩ hai ngày hai đêm, kết quả là: Chuyện này. . . . . . Cái này chẳng lẽ chính là hẹn ước trong truyền thuyết? ( ̄0 ̄|||)

Mà đối tượng còn là cô gái trẻ mỗi lần ở trong mộng đều chăm chỉ đùa giỡn nam thần như cô!

Phó Thần Thương nói không sai, cô đại khái thật sự là đang nằm mơ!

An Cửu ngơ ngác nằm ở bàn hóa trang ngẩn người, mấy ngày nay, từ trên xuống dưới nhà cũ loay hoay đến xoay vòng, nhân vật chính là cô lại rảnh rỗi ngồi nghĩ lung tung.

Dĩ nhiên, đây chỉ là bề ngoài, thật ra thì cô hao tổn sức lực khổng lồ.

Rất nhiều chuyện theo một câu “Làm với tôi một lần, đổi cho cô tự do” kia của Phó Cảnh Hi đều bị dẫn ra ngoài, đan vào thành chiếc lưới khổng lồ vây khốn cô, càng thu càng chặt, cô gần như không thể hô hấp.

Cô nghĩ đến lần bị bắt cóc kia, nhớ mang máng Vương Uy từng nói một câu như vậy: “Thứ không tiền đồ, cho cô tiền để cô thượng lại không thượng“. Chẳng lẽ ý tứ của những lời này là phía sau Vương Uy còn có người chỉ đạo, đưa tiền để cho bọn họ cường bạo mình? Là ai?

Ban đầu cô cũng cho là chỉ là vụ bắt cóc bình thường, cũng không để ở trong lòng, bởi vì loại chuyện này, chỉ cần tiền chuộc làm đối phương hài lòng, con tin sẽ không có chuyện gì.

Sau lại, cô rất rối loạn, cho là bắt cóc cùng cường bạo đều là bởi vì Vương Uy muốn trả thù mình, cô có thể cho là như vậy cũng là bởi vì tất cả logic đều rất chặt chẽ, không có bất cứ vấn đề gì.

Mà lời Phó Cảnh Hi nói đem đó, lại đột nhiên khiến cô nảy ra một ý nghĩ khác.

Cảnh Hi nói: Phó Thần Thương thích sạch sẽ, đồ đạc của mình, nếu như người khác từng chạm qua, liền tuyệt đối sẽ không muốn nữa. . . . . .

Bây giờ quay đầu lại suy nghĩ kỹ một chút, cách làm của Vương Uy, thay vì nói là vì trả thù mình cùng Phó Cảnh Hi, ngược lại càng giống như nhằm vào Phó Thần Thương.

Nhưng, tất cả điều này chỉ là suy đoán mà thôi.

Nếu như là chủng khả năng thứ hai tính, vậy chỉ có thể nói người bố trí quá giảo hoạt, hoàn toàn che giấu hiềm nghi của mình cùng động cơ, tất cả đều thành chính cô gây họa.

Nếu là như vậy, người phía sau màn đó phải hiểu mình rất rõ, mới có thể đào ra chuyện bài văn năm xưa. Suy nghĩ một chút cũng rợn cả tóc gáy.

Mà trong loại khả năng thứ hai tính lại phân thành hai điều có thể, một là Tô Hội Lê vì tình nên thuê người diệt trừ kẻ đem lại nguy hiểm cho anh ta; một là phe đối địch của Phó Thần Thương muốn đả kích danh dự của anh vì quyền lực.

Ở trên, cũng chỉ là một phần cô tạm thời có thể phân tích ra.

Vuốt vuốt huyệt Thái Dương không ngừng nhảy lên, cho tới giờ khắc này, An Cửu mới chính thức cảm nhận được loại lục đục đấu đá trong gia tộc giàu có, bẩn thỉu u ám khiến người ta phiền lòng. . . . . .

Rốt cuộc vẫn phải biến thành như vậy, ngay cả những lời này của Cảnh Hi, cô đều hiểu rõ.

Cô rốt cuộc biến thành vật hy sinh của hôn nhân nhà giàu, biến thành tượng gỗ bất kể làm cái gì cũng sợ tay sợ chân không được tự do.

Ngày qua đi, có uất ức, lại thoải mái; có tức giận, nhưng có thể tùy ý làm bậy; có trói buộc, lòng lại tự do tự tại.

Mỗi một câu của Cảnh Hi nhìn như khó hiểu, nhưng những câu đó đều có ý nghĩa sâu xa.

An Cửu cười khổ, anh biết rõ tôi ngốc, tại sao không thể giải thích thêm mấy câu với tôi.

Sự che che giấu giấu cùng tâm tình bị đè nén lóe lên trong con ngươi của anh, rốt cuộc là tại sao?

Cô biết, anh trách cô ban đầu không nghe lời khuyên của anh, ngu ngốc cố ý tin tưởng Phó Thần Thương, tới nhà cũ gặp cha mẹ.

Cô cũng không hối hận quyết định ban đầu, dưới tình huống lúc đó, nếu trở lại một lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng.

Chỉ là, cô thật sự không ngờ, chuyện phát triển tới hôm nay sẽ là kết quả như vậy.

Không ngờ mình sẽ không chịu nổi một kích [yếu ớt] như vậy, bị bình nước đường ngâm mềm, ngâm tới rỉ sắt, không ngờ lại dính cả mình vào.

Cho nên nói, tuyệt vọng nhất không phải không chiếm được, mà là mất đi.

Người trước chưa bao giờ có được, người sau lại là có được rồi mất đi.

Trong cả sự kiện đó, điều ngoài ý muốn với cô nhất đại khái chính là ước hẹn ba ngày sau của Phó Cảnh Hi.

Vì để mình có thể rời khỏi Phó Thần Thương, anh lại không tiếc hy sinh thân thể của mình.

Lúc đầu, anh đã từng đề cập tới chuyện đồng ý phối hợp với cô diễn một tiết mục lạc lối, chỉ là, cô không nghe.

Thời gian ước định đang vào tối nay, mà bây giờ thì sao, cô phải lựa chọn thế nào?

Trong đầu một lát là sắc mặt bạo quân chuyên chế của Phó Thần Thương, một lát là hình ảnh Phó Cảnh Hi quần áo xốc xếch không hài hòa. . . . . Cả người cũng không tốt.

“An Cửu, thế nào? Mẹ thấy tâm trạng của con hai ngày vẫn không tốt, có phải bệnh sợ hãi trước khi kết hôn hay không?”

Phùng Uyển đẩy cửa đi vào, có chút lo lắng hỏi.

“Ách, có lẽ vậy.” An Cửu qua loa.

Giấy chứng nhận cũng đã lấy, còn sự hãi trước hôn nhân cái gì! Nên tính là sợ hãi sau khi cưới thôi.

“Không nên suy nghĩ quá nhiều, con nha, cái gì cũng không cần nghĩ, tất cả đều có mẹ cùng Thần Thần rồi, con chỉ cần làm cô dâu thật vui vẻ là được rồi! Học tập ở bên ngoài cũng không cần lo lắng cho Thần Thần, bên gia đình mẹ sẽ giúp con quản cực kỳ chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ khác có một chút cơ hội chen vào!”

Nửa tháng này ở nhà cũ, Phùng Uyển dặn phòng bếp làm đồ ăn ngon đa dạng cho cô, nói nhiều nhất chính là bên ngoài lòng người hiểm ác, không nên khinh dịch tin tưởng người khác, cái người khác này đặc biệt là đàn ông, dĩ nhiên, phụ nữ càng không được. Ý khác trong lời nói kia đúng là, không cho cô tin tưởng Phó Thần Thương.

Về hôn lễ, Phùng Uyển có ý là càng long trọng càng tốt, cuối cùng ông cụ lại gõ nhịp định ra, không cần tốn công tốn sức, chỉ mời vài người thân và bạn tốt, cũng khéo léo từ chối việc phỏng vấn của truyền thông.

Anh cho An Cửu hôn lễ này, do không muốn uất ức cô, cũng là chính thức thừa nhận thân phận của cô với bên ngoài, mà không phải đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió.

Cách làm của ông cụ khiến An Cửu thoáng thấp giọng, nếu không phải thịnh tình khó từ chối, hôn lễ này tới quá không đúng lúc, cũng vì cô nghĩ không quá mong muốn, bởi vì giờ khắc này cô được nâng cao bao nhiêu, ngày sau sẽ rơi càng đau bấy nhiêu; giờ phút này có bao nhiêu hạnh phúc, ngày sau anh gương vỡ lại lành, cô sẽ có bấy nhiêu khổ sở.

-----

“Đang tốt tại sao muốn đổi học ba năm thành năm năm?” Kha Lạc không hiểu nhìn bạn tốt ở đối diện.

Rõ ràng toàn thân cũng tản ra một loại u oán cùng với gấp gáp, cố tình lại không động tới một chút rượu ở trước mặt, không hút một điếu thuốc, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không chút thay đổi, cố ý thăm dò lực tự chủ của mình, cố ý giống như giận dỗi cùng mình, giải thích bình thường một chút chính là tự ngược.

“Này, ngày mai sẽ phải cử hành hôn lễ, vẻ mặt như cô dâu chạy theo người khác có vẻ không quá thích hợp đi?” Kha Lạc không biến sắc quét mắt nhìn vết thượng hơi doạ người trên tay anh, có vẻ là mình đánh.

Cũng không biết câu nào kích thích thần kinh của anh ta, Phó Thần Thương đột nhiên phóng ra một ánh mắt sắc như dao, chân chính gọi là rét lạnh thấu xương.

Kha Lạc ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái: “Nói trúng? Cô nhóc kia có kia lá gan lớn như vậy?”

Phó Thần Thương lộ ro nụ cười lạnh âm âm u u: “Cậu nói lúc trước khi đưa cô ấy đi học, chân của cô ấy thế nào?”

Kha Lạc bị bạn tốt nói trúng liền sặc ho liên tục: “Chưa ra hình dáng gì, sẽ không hài lòng, tôi thấy việc cậy muốn làm nhất là trói cô ấy trên giường cậu, nơi nào cũng không cho đi.”

Phó Thần Thương một bộ bị người nói trúng, thẹn quá hóa giận.

Tâm tình Kha Lạc rất tốt mà ha ha ha.

“Chú rể, ngày mai là hôn lễ, buổi tối về sớm một chút chuẩn bị đi. Cậu còn không để bụng như vậy, sợ rằng đến lúc hôn lễ cô dâu thật sự sẽ vắng mặt.”

“Tối nay, dĩ nhiên là phải trở về sớm một chút.” Nét mặt Phó Thần Thương giữ kín như bưng.

--- ------

Hôn lễ này hoàn toàn không mời nhà họ Tống cùng nhà họ Lương, chứ đừng nói không mời nhà họ Giản, Giản Trực Hựu là người có cấp bậc thuộc về danh sách đen.

Đội ngũ rước dâu đội đón người từ nhà trọ, sau đó đến nhà cũ cử hành hôn lễ.

Vì vậy tối nay An Cửu liền dời khỏi trận địa tới nhà trọ, bình thường tối hôm đó bên cạnh cô dâu phải có rất nhiều tri kỉ cùng bạn bè ở bên cạnh, nhưng cô cũng không có bạn bè như vậy, vì vậy tối hôm đó chỉ còn lại có một mình cô.

Chẳng lẽ ngay cả điều này Cảnh Hi cũng dự liệu được?

Trong lòng An Cửu tràn đầy lo lắng trước khi làm chuyện xấu. Cô cũng không muốn làm một chuyện mà không thể đoán trước như vậy, nhưng điện thoại di động của anh không gọi được, điện thoại của bạn cùng phòng cũng không gọi được, ngay cả đường dây điện thoại kí túc xá cũng bận, tóm lại thế nào cũng không liên lạc được với người khác.

Ở đây cách đại học A rất gần, sau khi giãy giụa nhiều lần, An Cửu rốt cuộc quyết định tới nơi ước định nhìn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.