Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 155: Chương 155: Giải thích




An Cửu khoanh tay đứng trước cửa phòng tắm, lấy chân đá vào quần áo của Phó Thần Thương, cuối cùng khắc chế kích động muốn ném tất cả vào thùng rác.

Lật đi lật lại cổ áo phía sau, nhãn hiệu gì cũng không có mới càng đáng sợ, đưa đi giặt khô, lỡ làm hỏng rồi lại cho anh lấy cớ tìm phiền toái.

Không để ý đến những quần áo kia nữa, đang chuẩn bị gọi cho Phó Cảnh Hi thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa, nhìn thấy người đàn ông nhiều ngày không gặp, cả người mệt mỏi nhưng ánh mắt dịu dàng như nước làm cô thoải mái đến từng lỗ chân lông.

“Làm sao anh biết nơi này?”

“Kiều Tang nói.”

“À.” An Cửu nhìn anh, có chút ngớ ngẩn.

“Có thể vào không?”

Lúc này An Cửu mới hồi phục tinh thần, nghiêng người cho anh đi vào, trong tay anh còn cầm hành lý, xem ra còn chưa trở về nhà đã trực tiếp đến đây.

“Toilet đâu? Mới vừa rồi có một đứa bé chạy đến, không cận thận cọ đầy kem lên áo.” Phó Cảnh Hi có chút bất đắc dĩ.

An Cửu nhìn một chút, quả nhiên ống tay áo của anh bẩn một mảng lớn.

“Anh đúng là được trẻ con hoan nghênh.” An Cửu chế nhạo, chỉ về phía phòng vệ sinh, vừa dứt lời, trong đầu “ầm” một âm thanh vang lên, đột nhiên nhớ đến toilet còn một đống quần áo.

Vì vậy, Phó Cảnh Hi đi mấy bước đã bị cô ôm eo từ phía sau.

Phó Cảnh Hi bị buộc dừng chân, thân thể rõ ràng cứng lại, “An Cửu?”

An Cửu vòng đến trước người anh, trực tiếp om vào ngực, cũng không nói chuyện, chính là không cho anh đi.

Sắc mặt Phó Cảnh Hi lúng túng buông hành lý trong tay, chỉ coi như cô đang làm nũng, đưa tay sờ đầu cô một cái, “Anh nghe Kiều Trang nói, chuyện cũng hỏng bét như em nghĩ, anh sẽ nghĩ biện pháp, đừng nóng vội.”

“Ừ.” An Cửu gật đầu, còn chưa buông tay, trong lòng mắng Phó Thần Thương không biết bao nhiêu lần, người đi rồi vẫn không quên bỏ lại cho cô một đống phiền toái, ngỗ nhỡ bị Cảnh Hi thấy được, cô phải giải thích thế nào.

Vốn có tâm tư lôi kéo anh, cô ngẩng đầu lên, hô hấp của anh tràn đầy mùi bạc hà.

Thời gian càng lâu, sắc mặt Phó Cảnh Hi càng hồng, “Anh đi trước….”

Lời còn chưa dứt, An Cửu khẩn trương nhón chân đặt một nụ hôn lên môi anh, kết quả bởi vì vóc dáng anh quá cao, anh lại đứng không phối hợp, cho nên kiên trì có chút không nhìn được.

Ngay vào lúc này, cửa kẽo kẹt bị người đẩy ra, sau đó là tiếng kêu kinh thiên động địa của Kiều Tang, “Thật xin lỗi, xin lỗi, quấy rầy, tớ sẽ lập tức đi…..”

“Đứng lại, đừng có mà chạy!” An Cửu hét ầm lên.

Da mặt cô dày, bị người khác bắt gặp cũng coi như không có chuyện gì, khổ nỗi Phó Cảnh Hi bỏ đi rót nước, ở trong bếp nửa ngày cũng không thấy ra.

An Cửu bất đắc dĩ nâng trán, những năm này cô và Phó Cảnh Hi tương kính như tân, chưa bao giờ vượt khuôn, cũng bởi vì một đống quần áo của Phó Thần Thương nên mới làm như vậy.

Kiều Tang làm bộ muốn khoác tay cô, “Cậu được đấy, nữ lưu manh! Không phải cậu luôn miệng nói Phó Cảnh Hi chỉ có thể từ xa đứng nhìn mà không thể khinh nhờn sao? Xin hỏi vừa rồi cậu vừa làm gì thế?”

An Cửu rút tay khỏi thế công của cô, “Có chuyện gì thì nói!”

Kiều Tang đổi dép ngồi chễm chệ trên sofa, “Một tin tức tốt, một tin tức xấu, trước hết cậu muốn nghe cái nào?”

“Tin tức tốt.”

“Tin tức tốt, cậu được tự do rồi.”

“Là sao?”

“Hedy xuất hiện, hơn nữa đồng ý mở cuộc họp ký giả giải thích tất cả chân tướng.”

An Cửu kinh ngạc, cô hoàn toàn không ngờ chuyện gì mình cũng chưa làm thì đã xong rồi.

Chẳng lẽ liên quan đến chuyện ngủ cùng Phó Thần Thương trong một đêm sao? Rõ ràng là chuẩn bị kín đáo, cuối cùng chuyện này lại bị anh làm.

Chỉ là ngủ một đêm, anh ta lại làm ra việc này, thật sự có chút khó hiểu.

Kiều Tang nhìn về phía phòng bếp, sau đó hạ thấp giọng, “An Cửu, có phải cậu đã hy sinh vì tớ hay không?”

“Ý cậu là hy sinh nhan sắc sao? Không có.” An Cửu khẳng định.

Ngược lại, người hy sinh nhan sắc lại là Phó Thần Thương…..

Kiều Tang cắn ngón tay, “Vậy thì kì quái! Không chỉ có chuyện này được giải quyết, công ty còn giúp tớ tiếp nhận một bộ phim mới, là nữ chính, hơn nữa truyền thông cũng bắt đầu đem chuyện trong buổi lễ hôm trước công bố ra, người phụ nữ đó lại là tớ….”

Nói tóm lại, Kiều Tang muốn giận.

Không ngờ trong một đêm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô suy nghĩ cũng không theo kịp.

“Tin tức xấu đâu?”

Kiều Tang làm ra bộ dáng nửa sống nửa chết, “Tin tức xấu, cậu lại không được tự do.”

“Đùa với tớ à?” An Cửu lấy cái gối đập Kiều Tang.

Kiều Tang bắt lấy gối ôm vào lòng, kê trước cằm, “Tin tức mới nhận được, bộ phim Lương Văn này Tô Hội Lê là nữ chính thứ hai.”

Cô buồn bã rối rắm nhìn An Cửu, “Tớ thật sự vừa phiền muộn vừa thoải mái! Đây không phải là đưa tới cửa cho người ta ngược sao? Cậu biết kịch bản có bao nhiêu phần phải diễn không? Tớ xem thôi cũng thấy hưng phấn đến run rẩy! An Cửu, thời điểm chúng ta song kiếm hợp bích đến rồi! Mặc dù đây là do Phó Thần Thương giúp cậu lưu lại, thực sự mê người, thực sự quá mê người.”

An Cửu nhíu mày: “Vậy đối với tớ Cảnh Hi cũng mê người.”

Kiều Tang làm bộ dáng nôn mửa.

“Hơn nữa đánh rắn giập đầu là ý gì?”

Kiều Tang vội kêu lên: “Rơi xuống nước nhiều năm như vậy còn có thể sống lâu không nói, hiện tại nghiêm trọng hơn, cô ta lúc nào cũng dưới mí mắt của tớ gây sóng gió. Lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết, Người nào không biết Phó Thần Thương chính là nhà tài trợ. Người phụ nữ kia cũng không biết dùng thủ đoạn gì, đạo diễn vô cùng hài lòng, chỉ đích danh cô ta.”

An Cửu không phản ứng, “Vậy cũng chẳng quan hệ gì với tớ, thường ngày cũng xem như không khí mà thôi….”

Kiều Tang bị cô nói đến tức điên, vén cao tay áo, “Mẹ nó! Sao lại không quan hệ với cậu, về sau cậu gả cho Phó Cảnh Hi, Tô Hội Lê gả cho Phó Thần Thương, cô ta chị là chi dâu cậu, là chị dâu a!!! Cậu nguyện ý cả đời chịu cô ta đè ép sao? Cậu nguyện ý cả đời gọi cô ta là chị dâu sao?”

Mặt An Cửu quả thật đen như đít nồi, đi lòng vòng tại chỗ, “Kiều Tang!!! Cậu thật biết cách nói chuyện.”

“Ơ ơ! Tớ nói chuyện với cậu như thế nào? Tớ thấy khẳng định là cậu muốn gả cho Phó Cảnh Hi rồi hả?”

Da mặt dày như Tống An Cửu mà cũng đỏ lên lần đầu tiên.

Kiều Tang lắc đầu than thở, “Quả nhiên để quên một người đàn ông thì biện pháp tốt nhất là tìm một người đàn ông khác, ban đầu tớ còn lo lắng cậu trở lại vẫn có ám ảnh, muốn cho cậu phát tiết một chút, cậu như vậy, tớ cũng an tâm.

Đến lúc đó tó sẽ bảo công ty sắp xếp một người đại diện, nếu có cậu ở đây, tớ sợ cậu không có biện pháp động thủ. Chỉ cần cô ta dám đến, nhất định khiến cô ta khóc trở về.”

“Tớ chỉ nói không có hứng thú với Tô Hội Lê, cũng không nói không làm người đại diện.”

Ai? Có ý gì?

“Dù sao trước mắt tớ đang nhàn rỗi, không có công việc, hơn nữa tớ chỉ có mình cậu, kiếm tiền không mệt, tất cả quyết định ở cậu có ngoan không.” An Cửu hắt một chậu nước lạnh dập tắt sự vọng động của Kiều Tang.

Kiều Tang sụp đổ, “Cậu nên đi, tớ áp lực a a a….”

Phó Cảnh Hi rốt cuộc cũng ra ngoài, vừa rồi Kiều Tang mới giật giây An Cửu chiến đấu, bây giờ chạy qua ôm bắp đùi cầu khẩn, “Phật tổ, ngài mau thu phục con yêu nghiệt này đi….”

“...........”

--- ------ ---------

Ngày họp báo tương đối thuận lợi, Hedy giải thích, không chỉ trả lại sự trong sạch cho Kiều Tang, còn nhắm vào tập đoàn Sở Thiên dùng thủ đoạn phi pháp uy hiếp người khác, cạnh tranh bất chính.

Trước tiên Sở Thiên đáp lại, tố cáo Tụ Tinh phỉ báng, vu oan, trong khoảng thời gian ngắn khói thuốc súng nổi lên bốn phía, các tòa soạn báo, các kí giả chia ra làm hai phe, công bố trên mạng, An Cửu chỉ nhờ Cổ Đông Phong chụp ảnh cho Kiều Tang.

Chuyện đến mức này, An Cửu đột nhiên hoài nghi có phải mình làm sai rồi không?

Nguy cơ của Kiều Tang lần này, còn có Tô Hội Lê tham gia, cô cho là Phó Thần Thương ở phía sau thao túng để buộc cô không ở lại Tụ Tinh, bởi vì anh biết rõ cô không thể nào bỏ qua Kiều Tang.

Nhưng bây giờ nhìn lại, sự kiện Kiều Tang lần này không hợp với lẽ thường, hoàn toàn do Phó Thần Thương đả kích Sở Thiên, hiện tại đến thời cơ thích hợp mới thu lưới.

Mà Tô Hội Lê đã năm năm ở nước ngoài, giờ càng muốn ở đây, như Kiều Tang từng nói, lòng dạ Tư Mã Chiêu người nào cũng biết.

Mặc dù Phó Thần Thương là nhà tài trợ, nhưng đạo diễn kiên trì muốn dùng Tô Hội Lê, cộng thêm anh ta rất ít khi tự mình hỏi những thứ này, Tô Hội Lê tự mình chọn nhân vật cũng là hợp lý.

An Cửu phiền muộn vuốt ấn đường, vậy mình coi là gì đây? Tự chui đầu vào lưới!

Chỉ là nếu anh ta thật sự không có ý này, bây giờ cô cũng không cần khẩn trương cảnh giác…..

Buổi họp kí giả chấm dứt, các kí giả hiển nhiên thu lợi lớn, bởi vì Phó Thần Thương đích thân đến nhận Kiều Tang.

Hội trường hỗn loạn, may mà An Cửu đã sớm thích ứng, những thiếu chút nữa đã bị ánh đèn flash kia làm cho mù mắt, vệ sĩ xung quanh Kiều Tang đã sớm không còn kẽ hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.