Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 70: Chương 70: Gió bắc cuốn bay nhành cỏ trắng




“Tôi làm việc kiếm tiền nộp phạt không được à?” An Cửu thử vòng vo.

“Đây cũng được gọi là làm việc?” Phó Thần Thương nói xong quay sang nhìn Kỷ Bạch, cái nhìn kia cứ phải gọi là gió bắc cuốn bay nhành cỏ trắng.

Kỷ Bạch nhìn trời giả vờ vô tội, nghe hai người nói thì vừa rồi anh không nên châm thuốc cho An Cửu, nhưng lúc này anh đã khó bảo vệ mình, cũng chẳng hơi đâu cứu cô nữa.

“Bệnh nhân tỉnh rồi!” Y tá nói một câu thu hút sự chú ý của ba người.

Phó Thần Thương lập tức chạy đi, Kỷ Bạch cun cút theo sau.

“Bọn họ gặp lại sau hai kiếp, có nhiều chuyện muốn nói, anh chạy theo làm gì? Ngại đèn trong phòng bệnh không đủ sáng, hay là đến phỏng vấn hiện trường?” An Cửu ôm tay dựa tường, lạnh lùng nhìn Kỷ Bạch còn có vẻ vội hơn cả Phó Thần Thương.

Kỷ Bạch dừng bước, ngượng ngùng quay lại, “Em cũng vì muốn tốt cho chị thôi! Chị cũng đâu thấy dễ chịu, em đi qua giúp chị, không lẽ chị muốn hai người họ ở riêng với nhau à?” dDlequyd0n

“Anh tốt vậy sao?” An Cử khinh bỉ.

“Chị hiểu lầm em rồi! Em là người tốt đấy!' Kỷ Bạch nói dối mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.

Nói xong nhìn dáng vẻ bình thản của An Cửu, “Nhìn chị bình tĩnh như vậy, có phải đã sớm có cách đối phó rồi không?”

An Cửu lười trả lời anh.

Kỷ Bạch tiếp tục tự biên tự diễn, “Cũng phải! Ngay cả Phó Thần Thương cũng thu phục được, còn phải sợ chuyện nhỏ này sao... Chậc chậc, thật không nhìn ra, chị dâu tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn lợi hại quá...”

Nghe anh nói vậy An Cửu cũng không tức giận, đã sớm chuẩn bị tâm lí bị hiểu lầm, bình tĩnh hỏi anh, “Anh nói tôi không từ thủ đoạn bò lên giường của Phó Thần Thương bắt anh ta cưới tôi ư?”

“Là chị tự nói đấy!” Kỷ Bạch nhún vai.

An Cửu cười 'phì' một tiếng, “Tôi cũng mong có chuyện này, anh đánh giá tôi quá cao, hay đánh giá Phó Thần Thương quá thấp, anh nghĩ giường của anh em anh dễ lên vậy à?”

Kỷ Bạch giật mình, sau đó thở dài, “ Chính vì không dễ, nên em mới hứng thú với chị như vậy! Sao? Chị không lo thật à? Chúng ta giao dịch bí mật đi, em đảm bảo anh hai sẽ không biết! Xem ra chị lấy anh ấy cũng không ra gì, có cơ hội kiếm tiền sao lại để vuột mất?”

Nhìn cách Phó Thần Thương quản lí chi tiêu của An Cửu, Kỷ Bạch tin là anh bị cô lừa, nên đề phòng không cho cô quản tiền.

Giải thích như vậy còn tạm chấp nhận được, nhưng vẫn thấy chưa phải lắm.

Lúc này An Cửu hoàn toàn không muốn để ý đến anh nữa. Nói không cẩn thận sẽ bị anh thêm mắm dặm muối đăng lên tạp chí, im lặng vẫn hơn.

-

Trong phòng bệnh.

Mặt Tô Hội Lê nhợt nhạt như tờ giấy trắng, ánh mắt vô hồn, nhìn thấy Phó Thần Thương mới khôi phút chút thần thái, “Evan...”

“Thấy sao rồi?”

“Em còn sống...” Tô Hội Lê nhìn trần nhà màu trắng, nghe tiếng máy móc, khẽ nói.

“Bác sĩ nói không sao, nghỉ ngơi tốt, đừng nghĩ nhiều, chuyện khác tôi sẽ xử lí cho cô.”

Phó Thần Thương rất ít khi nói chuyện dịu dàng với cô ta như vậy, nhất là sau khi chia tay, khiến cô ta cay mắt.

“Anh biết không? Khi nãy mở mắt ra em đã thất vọng... Thất vọng vì em còn sống...”

Phó Thần Thương nhíu mày.

“Nếu em chết, anh sẽ nhớ em cả đời, nhớ em, đau lòng vì em. Cho dù anh lấy ai, cũng không thể quên em, em trong lòng anh... sẽ mãi là dáng vẻ đẹp nhất...” Nói đến phần sau do cố quá nên thở gấp.

“Đừng nói nữa.” Phó Thần Thương cản cô ta lại.

“Chúng ta còn cơ hội không? Evan, chúng ta có còn cơ hội không?” Tô Hội Lê gắng gượng hỏi anh.

Giữa trán Phó thần Thương xẹt qua một tia khó xử, cuối cùng im lặng không nói.

Tô Hội Lê vui vẻ mỉm cười, “Đủ rồi, vậy là đủ rồi...”

Ít ra anh không phủ định, không phải cô ta còn hi vọng sao?”

“Tôi sẽ để cô tự do.” Phó Thần Thương nói.

Tô Hội Lê cười khổ, “Tự do mà không có anh, có ý nghĩa gì đâu...”

Nói đến đây, như nhớ ra chuyện gì, cô ta định hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Phó Thần Thương hiểu cô ta muốn nói gì, “Sở Bạch bị cảnh sát đưa đi điều tra, nếu không có chứng cứ thì sau 24 giờ sẽ được thả ra.”

-

Ngoài phòng bệnh, sự yên tĩnh ở hành lang bị tiếng giày cao gót phá vỡ, người tới là Phùng Uyển cô mới gặp lúc sáng.

Phùng Uyển cầm một bó hoa hồng vàng, khuôn mặt xinh đẹp được chăm sóc tốt không vì đóa hoa rực rỡ mà lu mờ, ngược lại càng thêm đẹp. DDLQD. Trên người mặc một bộ sườn xám màu sứ thanh hoa trắng, hơn bốn mươi mà dáng người vẫn như ngòi hai mươi, da còn trắng mịn hơn cô, quan trọng nhất là khí thế quá lớn.

An Cửu vội đứng thẳng dậy, “Mẹ...”

“Ừ.' Phùng Uyển lên tiếng, sắc mặt không tốt.

Kỷ Bạch cụng hốt hoảng chào hỏi, “Bác gái, sao bác lại tới đây?”

“Sao? Tôi không thể tới à?”

Kỷ Bạch vội cầm hoa, sau đó dìu Phùng Uyển qua như Lão Phật Gia, “Sao có thể! Đương nhiên không phải! Bác tới, cửa bệnh viện luôn chào đón, đây là vinh dự cho kẻ hèn này!”

Phùng Uyển lườm anh, “Bớt than nghèo đi!”

Giọng điệu đã mềm hơn nhiều, mẹ Kỷ Bạch và Phùng Uyển là chị em tốt, nên quan hệ hai nhà rất tốt, nói chuyên cũng vô cùng thân thiết.

“Nha đầu lại đây.” Phùng Uyển gọi An Cửu.

An Cửu vội chạy lại, đỡ tay Phùng Uyển, “Mẹ, có chuyện gì ạ?”

Phùng Uyển cốc đầu cô, giáo huấn như Phó Hoa Sênh, “Con đã đến đây rồi, sao đứng đần ở ngoài này không làm gì hết vậy?”

AN Cửu không phản bác được, cô đang yếu thế, làm gì cũng không đúng, chưa kể đến chuyện bị người khác đặt điều nói bụng dạ nham hiểm bắt nạt người khác không gớm tay, cô cũng không có cách gì!

Tâm tư nhỏ của cô đương nhiên không lọt khỏi mắt Phùng Uyển, “Không có tiền đồ, cho dù là tình huống gì con cũng đề cao đạo đức, con là vợ hợp pháp của Thần Thần, con dâu nhà họ Phó, sao có thể hi sinh vì tình như vậy, cô ta là tiểu tam! Không vào rút ống thở, đưa chồng về, còn gì con dám làm không hả?”

An Cửu nghe vậy phục sát đất, không hổ là nữ vương đại nhân, không hổ là người phụ nữ đã chinh phục được Phó Chính Huân.

Kỷ Bạch đổ mồ hôi ròng ròng, đang diễn tuồng gì vậy? Khác hẳn so với tưởng tượng của anh!

Tuy Phùng Uyển không hài lòng Tô Hội Lê, nhưng tuyệt đối không thể đứng về phía nha đầu kia! Nhưng xem tình tình này, bà đang đứng về phía cô rồi!

“Qua đây!”

An Cửu vội đến nghe giảng.

Phùng Uyển lấy hoa hồng vàng trên tay Kỷ Bạch đưa cho cô, “Cầm lấy, để mẹ dạy con phải làm sao.”

An Cửu bị bó hoa át đến nỗi còn tàn hơn cả hoa cúc.

Phùng Uyển đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô thật sự... bị lấn át, xin lỗi, mẹ không biết lại bị át như vậy.

Phùng Uyển tháo vòng ngọc trên cổ tay, “Đeo vào.”

An Cửu không dám cãi, càng không dám hỏi nhiều, vội nhận vòng đeo vào.

Không ngại Kỷ Bạch, Phùng uyển nói với cô mấy câu rồi đẩy cô vào.

An Cửu hết cách, đành cầm hoa, gõ cửa vào.

Thấy cô vào, Phó Thần Thương nhíu mày khó chịu.

Anh không vui, tôi cũng có muốn vào đâu!

Tô Hội Lê hoang mang đánh giá cô, An Cửu nhìn Tô Hội Lê và Phó Thần Thương đang nắm tay, nhanh chóng rời mắt, cất tiếng, “Chào.”

Tô Hội Lệ liếc nhìn Phó Thần Thương.

Phó Thần Thương ăn ý hiểu được, do dự một lát, rồi trả lời, “Vợ tôi, Tống An Cửu.”

Vẻ mặt Tô Hội Lê vô cùng ngạc nhiên, dường như không thể liên hệ Phó Thần Thương và cô gái lôi thôi trước mặt, càng không thể tin đó là vợ Phó Thần Thương, lúc này cô ta mới cẩn thận đánh giá An Cửu, khi dừng mắt trên vòng ngọc trên cổ tay cô, rồi bó hoa hồng vàng trên tay, sự kiên cường hoàn toàn sụp đổ, gương mặt vốn không có huyết sắc càng yếu ớt, môi khẽ run, vì kích động mà ngực phập phồng.

Phó Thần Thương vô cũng khó chịu, nhìn An Cửu, “Có gì không?”

Trước kia dù náo loạn thế nào Phó Thần Thương cũng chưa từng nhìn cô lạnh nhạt như vậy, tim An Cửu như tuyết tháng mười ai, lạnh giá, để hoa hồng lên đầu giường, thản nhiên nói, “Cô Tô, cảm ơn cô đã cứu anh ta, chúc cô sớm ngày bình phục.”

Nói xong liền đi khỏi phòng bệnh, không nhìn Phó Thần Thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.