Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 114: Chương 114: Khó giải




Trở lại Lãng Hi viên.

Phó Thần Thương mang mắt kiếng gọng vàng, bộ dạng chính trực ngồi trước bàn đọc sách trong phòng ngủ bận rộn làm việc.

An Cửu vẻ mặt phiền muộn mà nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ rằng nơi này vốn là chỗ mình hô mưa gọi gió.

Phó Thần Thương cố ý không tới phòng làm việc, càng muốn làm việc ở trước mắt cô, mục đích đúng là vì để cho cô nhìn được mà không ăn được.

Lòng trả thù của người đàn ông này mạnh như vậy, xem ra tối hôm nay cô nhất định phải vượt qua được, điểm này cô đã sớm giác ngộ.

Lần liên quan tới Tiết Hạo kia, cô sớm có cảnh giác, cho nên Tống Hưng Quốc mới không tực hiện được, nhưng lúc này đây, đối tượng là Phó Cảnh Hi, cô hoàn toàn cởi sạch đồ trang bị, điểm phòng ngự đã về trạng thái 0.

Cho đến bây giờ An Cửu vẫn chìm trong khiếp sợ và không thể tin, Cảnh Hi vậy mà lại không tiếc dùng loại phương pháp kia cũng muốn bị mình giày xéo, đây tuyệt đối là chân ái!

Lời nói kia của Cảnh Hi vào tối hôm nay thật sự là khiến cô quá kinh ngạc, đáng tiếc còn chưa kịp hạnh phúc, liền bị Phó Thần Thương bóp chết ở trong trứng nước.

Tên vô sỉ Phó Thần Thương này, nhất định là nghe trộm điện thoại cô. Cùng là người, cùng là đàn ông Phó gia, tại sao chênh lệch lớn như vậy chứ!

“Vô sỉ. . . . . .”

“Nghe trộm là vô sỉ, bỏ thuốc liền cao thượng?”

Thật ra thì An Cửu không thật sự tức giận, bởi vì cũng đã sớm nhìn quen đối với cách làm vô sỉ của anh, thần kinh phản ứng đối với việc làm của Phó Thần Thương đã bị tôi luyện tới vô cùng bền bỉ.

“Không biết Cảnh Hi hạ thuốc gì cho tôi, có thể không giao hợp sẽ mất hết nội lực, chảy máu đến chết, thân thể rữa nát gì đó hay không. . . . . .”

“Sẽ không, Cảnh Hi mới không bỏ được, trừ phi thuốc này là anh ấy chuẩn bị cho chính mình, a! Xong rồi, sẽ không thật sự là như vậy chứ…”

“Trong sách nói thuốc kích dục là không có thuốc giải, aizzz. . . . . .”

. . . . . .

An Cửu một mực lăn trên giường tự lẩm bẩm phân tán chú ý lực, nhưng nhiệt độ thân thể không giảm, ngược lại còn tăng, bây giờ cô nhìn cũng không thể nhìn Phó Thần Thương, Phó Thần Thương hiện tại liền là một khối nam châm hình người, cô sợ mình vèo một cái liền bị hút qua.

Mười mấy phút sau, An Cửu chợt lật người ngồi dậy, tiện tay cầm cái áo khoác mặc vào liền đi ra bên ngoài.

Khi đi qua Phó Thần Thương, lảo đảo một cái, “Phù phù” ngã trên đất.

An Cửu cắn răng nghiến lợi nhìn chân dài Phó Thần Thương cố ý vươn ra ngáng chân mình một phát, hận đến nỗi muốn nhào tới cắn một cái, nhưng không được, bây giờ cô không thể đụng vào anh, cô sợ mình làm ra chuyện mà chờ sau khi tỉnh táo sẽ không còn mặt mũi nhìn người.

“Đi đâu?” Phó Thần Thương để bút máy xuống, mặt không thay đổi hỏi, tầm mắt chạm đến hai bên tóc ướt nhẹp dính vào gương mặt cùng con ngươi long lanh kiều diễm thì sắc mặt có chút mất tự nhiên.

An Cửu xoa xoa đầu gối đứng lên, mặt bình tĩnh trả lời: “Không đi đâu, đi xem một chút trong tủ lạnh có dưa chuột hay không.”

“. . . . . .”

“Thật ra thì tôi vẫn muốn phỉ nhổ, tại sao phụ nữ trong tiểu thuyết trugs thuốc kích dục, nếu như không làm cùng đàn ông, thì nhất định sẽ chết? Trừ phi thuốc giải là tinh dịch của đàn ông, nếu không tùy tiện mua quả dưa chuột cũng có thể tự mình giải quyết? Dưa chuột tuyệt đối là thuốc giải chính thức! Tiện nghi lại dễ dùng!”

“. . . . . .”

Phó Thần Thương câm nín rất lâu, rốt cuộc mặt không chút không thay đổi mà trả lời: “Sẽ đứt.”

An Cửu tưởng tượng một chút xem nếu như gãy ở bên trong, liền quả quyết chặt đứt suy nghĩ đi tìm dưa leo.

Cô không dám đến gần Phó Thần Thương, cũng không dám về giường nằm, đang lúc định trực tiếp nằm hình chữ đại (hình người nằm dang rộng tứ chi sang hai bên) trong phòng ngủ, sàn nhà lạnh lẽo giúp cô thoáng thoải mái hơn chút.

Lúc này trong đầu đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, toàn bộ đều là hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai khi ở chung một chỗ với Phó Thần Thương.

Khẽ co người lại, cô cảm thấy một bộ phận bí ẩn của mình đã ướt át.

Chưa được vài phút, An Cửu lại ngồi dậy giống như rút gân: “Đi tìm một tiểu ca (trai bao?)!”

Vậy mà dám gọi đàn ông trước mặt anh, Tống An Cửu, em thật là càng ngày càng gan dạ.

Phó Thần Thương vung lên một chữ thật to, xem hết ký tên một phần văn kiện cuối cùng, trả lời giống vừa rồi như đúc: “Sẽ đứt.”

Điểm khác chính là, lần này, tuyệt đối là mang theo sát khí khi nói hai chữ này.

Để tránh gây nhiều sát nghiệt, làm hại người ta không có cơm ăn, An Cửu rất hiền lành để điện thoại di dộng xuống.

An Cửu nằm xuống lần nữa, phiền muộn lại ưu thương nhìn trần nhà phía trước: “Phó Thần Thương, anh không cần phải nói rồi, tôi biết rõ anh nhất định sẽ không khốc huyễn cuồng bá duệ (lạnh lùng, tàn khốc, kì ảo, bá đạo, đẹp trai) giống như trong tiểu thuyết ngôn tình, vào lúc tôi lửa dục đốt người liền ghé vào bên tai tôi, hèn hạ ti tiện mà nói với tôi “Cầu xin tôi đi”, đạt được mục đích nhục nhã tôi. Phó Thần Thương, anh thật là quá không sáng tạo, quá thô bỉ. . . . . .”

Phó Thần Thương giật giật khóe miệng: “Rất xin lỗi, cô đoán sai rồi, tối nay coi như cô quỳ xuống cầu xin tôi... tôi cũng sẽ không đụng vào cô.”

“A! Quả nhiên thanh tân thoát tục. . . . . .” An Cửu khen.

“. . . . . .”

Phó Thần Thương khép văn kiện lại, không quên giảng dạy: “An Cửu, chuyện đã làm sai, thì phải bỏ ra giá cao.”

Vào phòng tắm.

Phó Thần Thương mở ra nước lạnh, ngâm thật lâu, nơi nửa cứng nào đó mới khôi phục.

Anh đây rốt cuộc là đang hành hạ ai. . . . . .

Tắm xong, Phó Thần Thương vừa về tới phòng ngủ liền ngây ngẩn cả người, bởi vì không thấy người.

Chẳng lẽ đi ra ngoài tìm đàn ông? Hoặc là hối hận đi tìm Phó Cảnh Hi? Thật không nên coi thường sự can đảm của cô!

Phó Thần Thương ngay cả áo ngủ cũng không đổi, chợt kéo cửa ra đi ra ngoài.

Mở ra cửa chính, vừa đi ra hai bước, Phó Thần Thương lần nữa ngây ngẩn cả người.

Ngoài cửa, An Cửu giống như mới ngoi lên từ trong nước, toàn thân cũng bị ướt mồ hôi, mặt phấn ửng đỏ, hô hấp dồn dập. . . . . .

Chỉ là, không phải là bởi vì hiệu quả của thuốc, mà là ——

“Gì! Nhìn cái gì vậy! Ra ngoài chạy 3000m mà thôi!”

An Cửu thở gấp, tức giận đưa tay vẫy vẫy anh.

Bị nuôi nhốt quá lâu, làm hại tố chất thân thể cô thẳng tắp giảm xuống, chỉ là chạy 3000 m, ngực liền đau đến mức giống như bị kim châm, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn.

Phó Thần Thương khẽ nghiêng người để cho cô đi vào, tức giận giảm xuống.

Nhìn anh vội vã ngay cả quần áo cũng không đổi liền chạy ra, chân mày An Cửu cau lại: “Chẳng lẽ cho là tôi đi tìm người đàn ông khác? Anh nghĩ rằng tôi giống anh? Tôi có khí tiết!”

Vừa nói xong “Có khí tiết”, khi đi qua từ bên cạnh anh, cái trán không cẩn thận chạm vào cái cằm hơi ướt sau khi tắm, ngọn lửa bị sức mạnh từ bên ngoài đè xuống cọ một cái liền xông tới, càng không thể cứu vãn, mà hơi thở phái nam trên người của anh càng giống như thêm dầu vào lửa. . . . . .

An Cửu vô cùng oán hận nhìn anh chằm chằm, dùng lực đẩy anh: “Ai cho anh ngăn ở cửa, anh có thể tránh xa tôi một chút hay không! Anh có biết phiền hay không vậy!”

Bàn tay chống ở ngực anh chưa kịp thu lại liền bị cầm, cầm thật chặt trong lòng bàn tay.

Khóe môi giống như bị lông vũ sượt qua, lại mang cho cô khoái cảm như điện giật.

Phó Thần Thương thu hết mỗi một chút thay đổi của cô vào mắt, vừa hài lòng bởi cô vì chính mình mà mất khống chế, lại bất mãn vì cô cô vậy chỉ là do tác dụng của thuốc mà thôi.

Mặc dù anh vừa nói coi như quỳ xuống cầu xin cũng sẽ không giúp cô, nhưng cô vậy mà thật sự liền bướng bỉnh đến như vậy, tình nguyện hơn nửa đêm đi ra ngoài chạy bộ, cũng không chịu nói với anh một câu van xin.

Cô dịu dàng như nước đối với Phó Cảnh Hi, đối với mình lại vĩnh viễn là làm trái lại.

Ảo não vừa nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt lúc mất khống chế của cô vừa hôn, Phó Thần Thương ngồi dậy, như không có chuyện gì xảy ra mà rời đi.

Đây mới là Phó Thần Thương, người đã cho cô sự cưng chiều nhất thế gian, cũng là người khiến cô tổn thương cùng cô đơn lạnh lẽo nhất.

Cô phải có một trái tim mạnh mẽ tới mức nào mới có thể không bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay?

Đáp án dĩ nhiên là, thật ra thì da mặt đủ dày là được.

Người phía sau cuốn lấy anh giống như bạch tuộc, quả thật nóng hừng hực như lò lửa nhỏ.

Tay nhỏ bé vừa động liền cởi áo ngủ của anh ra rồi kéo xuống, sau đó thân thể ẩm ướt dinh dính cách một lớp quần áo ướt mồ hôi dính lấy anh, trái tim cách một phần mềm mại mà nhảy lên sau lưng anh. . . . . .

Vẻ kinh ngạc cứng ngắc lại trên mặt Phó Thần Thương, có lẽ là không ngờ lấy cá tính của cô sẽ dính vào dưới loại tình huống này.

Sau đó, An Cửu hấp ta hấp tấp từ phía sau đi vòng qua trước mặt anh, đôi tay quấn quanh eo anh, đầu chôn ở trước ngực anh.

Phó Thần Thương: “. . . . . .”

“Cự tuyệt liền đẩy tôi ra.” An Cửu nói.

Hai tay đặt ở hai bên người Phó Thần Thương nắm chặt thành quyền.

“Tôi nói rồi. . . . . .”

Anh từng nói, tối nay dù là cô quỳ trên mặt đất cầu xin anh cũng sẽ không mềm lòng.

“Bây giờ đã qua tối nay!” An Cửu cắt đứt lời của anh.

Cách nói vô sỉ như vậy, là anh đã từng dạy mình, không ngờ có một ngày có thể lấy ra sử dụng.

An Cửu thở dài lẩm bẩm: “Nếu như không được, coi như xong, người lớn tuổi, dù sao thể lực cũng không giống người trẻ tuổi, tôi không nên làm khó dễ anh . . . . . .”

Phó Thần Thương châm biếm, cười cô quá ngay thơ: “Cô cho rằng nói như vậy tôi liền sẽ mất khống chế?”

“Trên sách nói hai chữ ‘không được’ tuyệt đối hữu dụng, trừ phi người đàn ông kia thật sự không được.” An Cửu nghiêm trang trả lời.

“Cô. . . . . .” Phó Thần Thương cắn răng: “Đều xem những loại sách linh tinh!”

An Cửu mở trừng hai mắt, vẻ vô tội.

“Những sách kia đều là lừa gạt trẻ con, nếu như tôi muốn chứng minh, đại khái có thể gọi phụ nữ tới đây làm một đêm ngay trước mặt cho em nhìn, mà không phải bởi vì vậy liền đè một người phụ nữ đáng ghét, hiểu?”

Từng câu từng chữ trong lời nói của Phó Thần Thương đụng vào góc yếu ớt nhất trong lòng cô.

Sắc mặt của An Cửu trắng dần, thân thể nóng bỏng gần như trở nên lạnh lẽo thấu xương trong nháy mắt.

Hai cánh tay vòng quanh eo của anh mất đi hơi sức mà buông ra chút, yên lặng cúi thấp đầu, trách mắng lòng tự ái vỡ nát rơi đầy đất cùng sự tự cho là đúng đáng cười của mình. . . . . .

A, người phụ nữ đáng ghét. . . . . .

Không yêu, mà là ghét.

Anh càng ngày càng thẳng thắn.

Nản lòng thoái chí.

Lúc này thân thể đột nhiên bị đẩy mạnh, lui về phía sau, cho đến khi bị áp lên tường, quần vận động cùng áo lót cùng bị gạt ra, chỉ tuột đến một nửa, dục vọng bừng bừng đứng thẳng duy trì tư thế đứng yên đâm vào, không có báo trước, không có chuẩn bị, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay đốt cháy cõi lòng đã tan nát của cô, một lần nữa đốt cháy thân thể đã mất đi nhiệt độ của cô. . . . . .

An Cửu gắt gao cắn môi mới có thể không phát ra âm thanh, thân thể run rẩy kịch liệt, dưới chân mềm nhũn gần như ngã xuống.

Nơi đó đã vô cùng ướt át, căn bản không cần chuẩn bị, Phó Thần Thương đi vào rất thuận lợi, mặc dù như thế, trong khoảng thời gian ngắn vẫn khiến cô khó có thể tiếp nhận. . . . . .

Tại sao. . . . . .

Tại sao muốn lặp đi lặp lại phục đùa bỡn tâm tình của cô như vậy!

Vừa cúi đầu, An Cửu gắt gao cắn bờ vai của anh.

Phó Thần Thương hơi nhíu mày, mặt như sương lạnh, có thể di động làm lại như lang tựa như gan bàn tay. . . . .

Có thể là sức cắn của cô quá mạnh, Phó Thần Thương rốt cuộc kéo đầu cô từ trên bờ vai, cúi đầu ngậm, đầu lưỡi đi vào, trằn trọc dây dưa, mặc cho mùi máu tanh lan tràn ở khoang miệng. . . . . .

“Không phải. . . . . . Ách. . . . . . Ghét sao. . . . . . Tại sao. . . . . .”

Thân thể bị va chạm đến nỗi phập phồng kịch liệt, tiếng nói cũng đứt quãng, hai chân bị buộc vòng quanh cái hông của ắn, thật vất vả mới chống đỡ hai vai của anh mà ổn định một chút: “Đã như vậy, tại sao còn muốn đụng vào tôi?”

Tống An Cửu, em thật sự không hiểu?

Đúng! Sao em có thể hiểu!

Bởi vì, ngay cả chính tôi cũng không rõ. . . . . .

Bùng nổ điểm giới hạn, anh rút người ra, bế cô lên, vào phòng ngủ, thả lên giường, mang theo T (Chữ T này là nguyên văn của tác giả), thân thể bởi vì nhẫn nại mà căng thẳng.

An Cửu đã sớm tới, lăn mấy vòng liền tự dùng chăn gói mình lại, nhưng lập tức liền bị bàn tay xé ra, lộc cộc lộc cộc lăn ra, dư vị chưa lắng lại, nơi mẫn cảm nhất lại bị mạnh mẽ xâm chiếm, vừa bắt đầu chính là va chạm dày như mưa rơi, sau đó là sống lưng thẳng băng, không nhúc nhích, thời gian dài rót vào. . . . . .

Trong đầu như có trăm ngàn pháo hoa nở rộ, lại như phủ một cơn mưa xối xả như trút nước xuống ruộng đất khô hạn. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.