Editor: Đường Thất Công Tử
“Thế nào?” Phó Hoa Sênh hỏi.
Phùng Uyển cắn cắn môi, mặt ảo não, “Mẹ...”
Phó Hoa Sênh hiểu rõ mà vỗ vỗ bả vai của bà, “Nhận ra đang hối hận sao! Ngày hôm qua con cũng kéo mẹ như vậy, chết sống khuyên không được, không nên nói những điều tổn thương chị dâu đấy!”
“Làm sao mẹ biết đơn giản năm đó cô hủy đứa nhỏ đi! Ba con thật sự là một lão khốn nạn! Lại có thể dấu chúng ta 5 năm!” Phùng Uyển càng nói càng tức.
“Dạ dạ dạ, ông ấy chính là một lão khốn nạn! Tất cả đều là lỗi của ông ấy, ngày hôm qua trong lòng mẹ bị loạn, chị hai sẽ không để ở trong lòng! Hằng nga.”
“Không biết lớn nhỏ, có con cái nói ba như vậy sao!” Phùng Uyển giận anh một câu, còn chưa dám vào đi, nội tâm đang đấu tranh mạnh mẽ, vội vã muốn gặp được hai đứa bé, lại không biết ngày hôm qua sau khi nói ra những lời đó nên đối mặt với An Cửu như thế nào.
Đang lúc hai người khó xử ở cửa tiến thoái lưỡng nan(ở vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó), cửa phòng bệnh bị người bên trong kéo ra két một tiếng.
Phùng Uyển và Phó Hoa Sênh cúi đầu thì thấy hai đứa nhỏ đáng yêu tay cầm tay như gốm sứ tinh sảo đứng ở cửa, đang ngước đầu nhỏ nhìn bọn họ.
Tối hôm qua Đoàn Đoàn đã từng gặp Phó Hoa Sênh, cho nên biết, mặc dù chú ba này và mình thần khí(*) không hoà thuận, hoàn toàn không phải loại hình cậu thích, thậm chí “ba ba” nằm không nhúc nhích rất khó khăn ở trên giường bệnh cũng còn không thuận mắt, nhưng Đoàn Đoàn từ giữa sự lễ phép vẫn quy củ mà gọi anh ta một tiếng “Chú ba”, rồi sau đó quay về phía Phạn Phạn bên cạnh, “Em gọi đây là chú ba.”
(*)Thần khí: nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
“A, Chú ba.” Phạn Phạn chớp mắt to trong veo như nước gọi một tiếng.
Phó Hoa Sênh nghe được trong lòng đắc ý(tự thấy hết sức thoả mãn và thích thú vì đã được như ý), hận không được tới ôm chầm hôn vài miếng, “Rất ngoan rất ngoan! Vậy các bé bi đang đi đâu?”
“Giúp cho tiêu hoá.” Đoàn Đoàn đơn giản rõ ràng mà đáp hai chữ thì kéo Phạn Phạn đi, đơn giản không có chú ý tới Phùng Uyển đứng sau lưng Phó Hoa Sênh đang xúc động không ngừng. Die#%nDa$nLe%^^ QUý ĐÔn
Phó Hoa Sênh bận rộn không ngừng lôi Phùng Uyển vì quá mức xúc động nhéo lên cánh tay mình, “Xì! Mẹ, ngươi phấn khởi về phấn khởi(cảm thấy vui sướng trong lòng vì được cổ vũ, khích lệ), đừng nhéo con! Thịt con vẫn lớn!”
“Con... con nói hai đứa bé này sao?” Phùng Uyển nhìn bóng lưng hai đứa bé bóng, ánh mắt cũng không dời nháy một cái.
“Đúng! Đáng yêu chứ!” Mặt Phó Hoa Sênh đắc ý hát theo như có vinh dự này.
“Ô ô, thật khó chịu...” Phạn Phạn vừa chầm chập theo sát Đoàn Đoàn đi về phía trước, vừa xoa bụng nhỏ của mình.
“Đầu tiên đã nhắc nhở em hạt nhỏ đó không nên ăn.” Đoàn Đoàn nhíu chân mày lại, giống như người lớn dạy dỗ em, sau đó tận chức tận trách mà dắt em gái đi tới đi lui giúp cho tiêu hoá, “Không liên quan, đi một lát được rồi, lần sau không nên ăn nhiều như vậy.”
Vẻ mặt Phùng Uyển sợ sệt mà nhìn, hốc mắt cũng đỏ, “Giống như... Thật sự... Một khuôn mẫu giống Phó Thần Thương khắc từ trong ra ngoài! Khi đó dù sao con vẫn làm ầm ĩ, Thần Thần chính là đặc biệt như vậy không nhịn được lại đặc biệt kiên nhẫn dạy dỗ con! Cô bé đáng yêu, giống như An Cửu...”
Mấy năm này Phùng Uyển muốn có cháu đến điên rồi, ngay lúc này lại có hai người, còn là một trai một gái, mức độ xúc động có thể nghĩ, cùng lúc đó, cuối cùng bà cũng hiểu được, tại sao ông già kia đối với chuyện Phó Thần Thương lấy vợ sống chết luôn biểu hiện bình tĩnh như vậy, dáng vẻ không nóng nảy chút nào.
“Đến đây, cơ thể có thấy khá hơn chút nào không?” Người nói chuyện Phó Chính Huân từ phòng bệnh đi ra.
Phùng Uyển nhìn anh một cái, mặt lạnh không lên tiếng.
Phó Hoa Sênh đẩy bà một cái hoà giải, “Mẹ, đừng lãng phí cái mặt, cẩn thận sau này các bé bi nhỏ sợ mẹ, không với ngươi gần gũi.”
Phùng Uyển vừa nghe, rất là lo lắng do dự liếc nhìn về phía Phạn Phạn và Đoàn Đoàn, quả nhiên sắc mặt dịu đi rất nhiều.
“Tiểu Uyển, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Phó Chính Huân nói.
--- ------ ------ -----
Vườn hoa dưới tầng bệnh viện
Trong đình nghỉ mát, Phùng Uyển và phó Chính Huân vừa đứng ngồi xuống.
“Muốn nói chuyện gì với tôi? Nói năm đó ông lừa thế nào, tự tay cắt hạnh phúc của con trai thế nào, để vợ con nó rời xa nhau thế nào?”
Phó Chính Huân thở dài nặng nề, “Tiểu Uyển, anh biết em giận anh.”
Phùng Uyển xoay người lại, cả người run rẩy mà nhìn ông, “Tôi thật sự không hiểu, tại sao lòng người có thể lệch thành như vậy? Coi như ông không có tình cảm với tôi, nhưng ông là máu mủ ruột thịt của Thần Thần, ông biết rõ sự tồn tại của hai đứa trẻ kia, thậm chí, từ đầu tới cuối đều là một tay ông bày ra, năm năm qua, ông trơ mắt nhìn Thần Thần đau khổ như vậy cũng không nói một chữ! Phó Chính Huân, cuối cùng lòng dạ của ông làm bằng cái gì? Ở trong mắt ông, có phải trừ việc có liên quan đến người phụ nữ kia, những cái khác đều không quan trọng sao?”
“Em nói không sai, tất cả bi kịch đều một tay anh tạo thành, cho dù là Nguyễn Quân, thằng hai, An Cửu, hay là em. Nhưng chuyện trên, coi như xảy ra một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy, cũng chỉ có thể làm như vậy. Uyển, anh cho là em sẽ hiểu được ý định của anh!”
Phùng Uyển nghĩ tới cái đó vẫn cho là không, lại xuất hiện cháu ngoan hoạt bát đáng yêu ở trước mắt, hơn nữa còn là hai người, cắn cắn môi, “Coi như tình huống lúc đó ông bị bắt buộc, sau đó ông không thể lén nói cho Thần Thần biết sao?”
Phó Chính Huân bất đắc dĩ(ở trong cái thế không muốn chút nào mà vẫn phải làm) lắc đầu một cái, hỏi ngược lại bà: “Em định để anh lừa cô bé kia một lần nữa sao?”
Hai người cũng im lặng một lúc, Phó Chính Huân mở miệng nói: “Anh biết chuyện Nguyễn Quân làm cho trong lòng em vẫn chịu khổ sở, nhưng An Cửu là vô tội, hai đứa bé cũng lớn như vậy, chuyện của cô bé và Thần Thần, anh hi vọng em không nên tham gia. Đứa trẻ nhà họ Vương kia, sớm nói với cô ta hiểu rõ đi, đừng làm chậm trễ người ta.”
Thì ra, nói đến đâu, cũng vẫn là vì người phụ nữ kia. Die#%nDa$nLe%^^ QUý ĐÔn
Phùng Uyển cười lạnh, “Ở trong mắt ông tôi chính là cái loại đàn bà cố tình gây sự không hiểu chuyện đó phải không?”
Con gái nhà họ Vương kia bà đã để ý rất nhiều năm, Vương Mộng Dao là con gái một trong nhà, ba mẹ cô và nhà họ Phó vẫn làm ăn rất tốt, trên đợt buôn bán trận cũng lui tới nhiều, gia thế có thể trợ giúp rất lớn cho Phó Thần Thương, người cũng rất xuất sắc, cho dù là mức độ diện mạo, cách cư xử hay là tính tình bà cũng rất vừa lòng.
Mặc dù con trai đã sớm thân thiết nói rõ ý với mình, thế nhưng, cho dù từ nguyên tố khách quan đến chủ quan, cô không thể nghi ngờ cũng rất không coi trọng An Cửu, phòng trước vô hại, nói lý ra cô và con gái nhà họ Vương này lui tới rất gần gũi.
Sau này biết An Cửu sinh một đôi một trai một gái cho Phó Thần Thương, cô chỉ lo xúc động trong chốc lát, còn không lo lắng suy nghĩ vấn đề Vương Mộng Dao. Nhưng mà, cho dù là vì gia đình hạnh phúc, cháu ngoan bé bi, bà tự nhiên sẽ tự mình đi cùng nói chuyện với Vương Mộng Dao, nhưng bây giờ từ trong miệng Phó Chính Huân nói ra, loại giọng na ná cảnh cáo này, thật sự là để cho bà rất không thoải mái.
Vẻ mặt Phó Chính Huân có chút bất đắc dĩ, đổi lại là sự bao dung, “Ở trong mắt anh, em là vợ của anh, là mẹ của con anh, là người phụ nữ quan trọng nhất trong đời của anh.”
Phùng Uyển nhìn ông, đột nhiên ngốc tại chỗ, dường như không cách nào tin, một lúc lâu sau, sắc mặt ửng hồng vội vàng mà vác cơ thể đi qua.
Cửa sổ hàng lang tòa nhà bệnh viện, Phó Hoa Sênh nghiêng người dựa ở bệ cửa sổ, nhìn mẹ mình kia chịu không nổi e thẹn quay người lại, không khỏi cảm thán: “Cuối cùng anh đây cũng hiểu thiên phú dụ dỗ phụ nữ của mình từ đâu đến!”(editor: ẹc mắc bệnh rồi._.)
Phòng bệnh.
An Cửu múc chậu nước nóng đang cẩn thận lau tránh vết thương của Phó Thần Thương ra.
Phó Hoa Sênh không cẩn thận mà đẩy cửa đi vào, “Chị dâu, những chuyện này để cho ý tá làm là được rồi!”
Không đợi An Cửu đáp lại, lại vỗ xuống ót mình: “A, thiếu chút nữa đã quên rồi anh hai không thích người khác đụng chạm vào cơ thể cao quý của anh!”
An Cửu ném hộp sửa tươi và bánh bao cho anh.
“Bên Kiều Tang thế nào rồi?”
Phó Hoa Sênh vừa đâm sữa tươi hút xuống một hớp, nghe một câu như thế có chút nuốt không trôi, cười khan, “Còn có thể thế nào, ngày hôm qua cố ý đắc tội mẹ em đến cùng, em nói cô ấy một câu, cô ấy có thể nói em 10 câu...”
Vẻ mặt Phó Hoa Sênh giả vờ không muốn nhiều lời, có chút cứng rắn mà nói sang chuyện khác: “Chị dâu, dù sao chị vẫn dịu dàng như thế có thể không làm được, anh hai không chịu chút kích thích sao có thể tỉnh, có muốn em chỉ một chiêu cho chị hay không?”
An Cửu vừa mới lau xong mặt cho Phó Thần Thương, đang cởi từng cúc áo của anh, nghe vậy ngẩng đầu, không chút do dự nói: “Không cần.”
Không cần đoán cũng biết anh ta tuyệt đối không nói ra lời nói gì tốt.
“Chị dâu, chị thử tin xấu xem sao!”
Quả nhiên, Phó Hoa Sênh không thèm để ý An Cửu từ chối chút nào, giọng của anh cái bắt đầu ở bên tai Phó Thần Thương gọi quỷ: “Anh hai, bà xã của anh và người đàn ông khác chạy trốn rồi! Anh hai, bà xã của anh mang theo con anh với một người đàn ông cao lớn bỏ trốn rồi!”
Nói xong tay còn cố ý lấy máy ghi lại, đặt ở đầu giường Phó Thần Thương theo tuần hoàn lần lượt phát ra.
An Cửu nghe ở một bên trán nổi gân xanh, “Phó Hoa Sênh, đủ rồi em!”
“Không có đủ hay không! Phải nhiều mấy lần mới được! Để anh ấy nghe hai mươi bốn giờ không nên gián đoạn! Nhất định có ích!”
Nói xong lại sờ sờ cằm, ánh mắt trên cơ thể Phó Thần Thương đi chuyển một vòng, “Đây chỉ là kích thích tinh thần gai, còn thiếu kích thích cơ thể! Hai bút cùng vẽ, nếu không phải anh ấy không tỉnh, anh tiếp anh ấy ngủ cùng!”
Cuối cùng Phó Hoa Sênh bị một cú điện thoại gọi đi, cuối cùng An Cửu mới được yên tĩnh, chẳng qua, khi lau xong nửa người trên, lúc chuẩn bị kéo quần của anh xuống lau phía dưới bỗng nhiên liên tưởng đến “Kích thích cơ thể” của Phó Hoa Sênh, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, thẹn quá thành giận mà ném khăn lông nặng nề trong tay, vừa đúng đập vào nơi nhạy cảm mà yếu ớt nào đó của Phó Thần Thương....