Thôi Khiêm Nhân trở về vào ngày thứ ba, cũng có nghĩa là, anh ta chỉ ở lại bên kia hơn một ngày thôi.
“Sao về nhanh vậy?” Giọng ông cụ có vẻ không hài lòng.
“Thực sự không có gì phải thu xếp hết ạ.” Trên mặt Thôi Khiêm Nhân đầy vẻ cô đơn của người mang nỗi niềm anh hùng không có đất dụng võ.
“Có ý gì?” Ông cụ trầm giọng hỏi.
“Chúng tôi vừa xuống máy bay liền có xe riêng đến đón, trên xe, ngoài không gian cho người ngồi thì toàn bộ đều là đồ ăn, tôi có thử rồi, nhưng không chen lên được, thiếu phu nhân không nỡ bỏ đi một tí nào, vậy nên cuối cùng tôi tự ngồi taxi đi theo sau.” Nói đến đây, Thôi Nhân Khiêm lại nhớ lại cảnh tượng lúc đó mình không bằng một đống đồ ăn, bị đuổi xuống xe, bi thảm biết bao.
Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, không nói một câu nào, sau khi xuống máy bay thì cả người mỏng manh đến mức dường như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay đi, cho đến khi chiếc xe ngoài thể tích có hơi lớn, những thứ khác thì đều nhìn giống bình thường kia dừng lại trước mặt họ, chất đầy các loại đồ ăn đủ mọi màu sắc, thậm chí ngay cả đồ ăn chín cũng còn đang nóng hổi……
Thế này coi như là dùng đồ ăn ngon để khỏa lấp nỗi buồn xa quê khi mới tới nơi đất khách quê người sao?
Từ hàng chân mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt bài xích và động tác lên xe lưu loát của cô khi đó, cộng với ánh mắt tỏ ý với anh ta rằng tôi sẽ không vứt đồ ăn đi đâu, anh tự nghĩ cách đi, biểu hiện trước sau dường như có chút mâu thuẫn, cho nên anh ta cũng không đoán được rốt cuộc tâm trạng của cô như thế nào.
Thôi Khiêm Nhân tiếp tục.
“Tài xế trực tiếp đưa chúng tôi đến chỗ ở, cách trường họ 800m, tất cả các hộ đều là giáo viên viên chức và du học sinh. Đã mời đầu bếp chuyên nghiệp, mỗi ngày sẽ sang nấu ăn theo thực đơn quy định xong mới rời khỏi, người giúp việc theo giờ sẽ đến quét dọn đúng giờ. Lầu trên là đàn anh của nhị thiếu gia, hiện đang là giáo sư của viện y học, lúc ăn cơm tối còn đặc biệt đến chào hỏi, đúng lúc đó thiếu phu nhân đang không khỏe trong người vì không quen với thời tiết, cũng do cậu ấy giúp đỡ giải quyết, ở đối diện là em họ của Kha Lạc bạn thân của nhị thiếu gia, là một cô gái cực kỳ khéo ăn nói. Trong tủ có quần áo của bốn mùa, xe đi đường là Volvo, sau khi được thay đổi thì tốc độ cao nhất không vượt quá 80 miles. Tất cả tài liệu bài học đều được chuẩn bị xong, kèm theo kế hoạch học tập chi tiết của các năm, cũng đã nhờ cậy giáo sư của nhị thiếu gia lúc du học ở Mỹ đích thân chỉ đạo, giám sát tiến độ học tập. Còn một khoảng thời gian nữa mới đến khai giản, có đủ thời gian để thích ứng với hoàn cảnh cùng với chuẩn bị tốt kiến thức căn bản của chương trình học. Ngoài ra, theo như tôi quan sát, xung quanh có ít nhất bốn vệ sĩ thay phiên học chung để bảo vệ. Cơ bản là như vậy đó, chủ tịch, ngài còn vấn đề gì cần hiểu rõ thêm không ạ?”
Về phần đôi dép lê thỏ con ở trước cửa, gối ôm hình tai mèo trên sô pha, ga giường hello kitty trong phòng ngủ, giấy vệ sinh hoạt hình trong phòng vệ sinh…… những chi tiết này, thì anh ta không kể ra từng thứ một.
Vẻ mặt của ông cụ, không thể nhìn ra là đang vui hay đang giận, chỉ bảo anh ta ra ngoài, “Tôi biết rồi.”
Qua mấy phút sau, ông cụ gọi vào di động của Phó Thần Thương.
“Là ai luôn mồm luôn miệng đề nghị với tôi đừng cứ coi con bé như con nít, nếu không nó sẽ mãi mãi không thể trưởng thành? Vậy bây giờ anh làm như thế là có ý gì?” Giọng điệu của ông cụ cũng có mấy phần ý muốn thăm dò.
Phó Thần Thương đã biết tin Thôi Nhân Khiêm trở về, giọng lạnh nhạt, “Không có ý gì cả, không phải chỉ có hoàn cảnh khó khăn mới có thể khiến một con người trưởng thành, nếu như phương pháp đó có khả năng, thì An Cửu sẽ không có dáng vẻ như bây giờ. Đối với cô ấy, mài dũa đã đủ rồi, cái cần hiện giờ là cưng chiều. Mà ba cho cô ấy cái gì, thì tự nhiên cô ấy sẽ trả lại ba cái đó.”
Ông cụ bị lập luận nghiêm túc của anh làm cho tức đến trợn mắt vểnh râu, “Thực là…… hoang đường!”
Càng tức hơn là chính mình lại bị lập luận hoang đường của nó thuyết phục.
“Trong phạm vi trách nhiệm của con, con tự nhiên sẽ cho cô ấy những thứ tốt nhất, làm hết sức nghĩa vụ con nên làm. Tất cả tiến hành theo kế hoạch, thậm chí hoàn thành vượt tiêu chuẩn, ba còn có gì không hài lòng nữa?” Giọng Phó Thần Thương hoàn toàn như đang đàm phán chuyện kinh doanh.
Nếu trong kế hoạch này tồn tại điều gì không thể dự đoán được, thì chỉ có câu “Em yêu anh” cả An Cửu đã tạo thành lực sát thương cho anh, khoảnh khắc đó, gần như trực tiếp phát hủy bức tường thành mà anh đã xây được một nửa.
Trong hỗn loạn, chỉ có thể tránh mũi nhọn, ổn định lòng quân.
Ông cụ im lặng, không nói tiếng nào. Có gì không hài lòng ư, kết quả của hiện giờ, ông tự nhiên không tìm được một chút sai sót nào.
Không thể không thừa nhận, thằng hai chấp hành theo khế ước một cách hoàn mỹ, về phần đại học A, ông suy tính ở gần để tiện chăm sóc, nhưng xem xét về phát triển lâu dài, mấy tháng nay học tập, thi cử ở trong nước đã thành công khiến cho con bé giảm bớt tính tình, lúc này đưa nó ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, thực ra càng có lợi cho nó phát triển bản thân.
Dẫn dắt An Cửu hướng về con đường chính đạo, điều này, thằng hai đã làm được.
Thúc đẩy thằng hai trở về Phó thị, mục đích của ông, cũng đã đạt được.
Trước khi ra quyết định này, ông đã quan sát An Cửu một thời gian rất dài, mà đồng thời tiện thể cũng chú ý tới một cô cháu gái khác của Nguyễn Quân – Lương Giai Giai.
Tuy cả hai đều là cháu gái của Nguyễn Quân, nhưng tính cách khác nhau một trời một vực, dần dần, ông bắt đầu hiểu tại sao Nguyễn Quân lại thương nó như thế, không yên lòng về nó như thế.
Kiên cường lại yếu đuối, gian ác lại lương thiện, không tim không phổi lại vừa tinh tế nhạy cảm……
Rất nhiều chi tiết nhỏ trên người An Cửu thực sự cực kỳ giống Nguyễn Quân.
Một nỗi kích động muốn hoàn thành giấc mơ cuối cùng đã thúc đẩy cuộc hôn nhân này, mà theo lý trí, ông cũng tin rằng lựa chọn của mình sẽ không sai.
Quyết định của thằng hai ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhưng lại nằm trong suy tính của ông.
Kết quả ông hi vọng nhất chính là trong vòng 5 năm, giữa hai đứa nó có thể bồi dưỡng ra tình cảm.
Chỉ là, ông thực sự đã đánh giá thấp khả năng tự chủ của con trai mình.
Thế nên mới đặt ra thời hạn 5 năm này, chính là vì đề phòng nếu như 5 năm vẫn không thể được, thì đến lúc đó, An Cửu cũng có thể tự do rời khỏi, ly hôn nhất định phải do An Cửu tự nguyện, điều này đã cho con bé đủ quyền chủ động.
Nếu như là kết quả này, mặc dù nó không thể làm con dâu của nhà họ Phó, đến lúc đó ít nhất nó đã có đủ năng lực tự chăm sóc bản thân.
Ý định ban đầu của ông là kết duyên thằng con mình vừa lòng nhất, ưu tú nhất cho con bé, nếu chung sống với nhau lâu như vậy đến cuối cùng vẫn không có duyên đến với nhau như ông với Nguyễn Quân, thì đến lúc đó sẽ nhận nó làm con gái nuôi, lấy danh nghĩa của ông thay nó tìm con rể tốt , chẳng lẽ còn sợ không tìm được một người chồng như ý hay sao?
Phó Chính Huân rốt cuộc thở dài một hơi tụa như đã buông bỏ, “Ba hiểu ý của con. 5 năm sau An Cửu mới 25 tuổi, ngay độ tuổi tươi đẹp nhất, con bồi dưỡng nó thành người, cũng coi như là công đức viên mãn, ba tự khắc sẽ cho con thứ con xứng đáng, về phần An Cửu, đến lúc đó ba sẽ tìm cho nó một người yêu nó thật lòng, chuẩn bị một phần đồ cưới phong phú, tin rằng con sẽ không có ý kiến chứ?”
“……”
Đầu bên kia điện thoại, Tề Tấn đứng trước bàn làm việc, vốn đang chờ Phó Thần Thương nói điện thoại xong, sau đó cứ chờ, cứ chờ, trơ mắt nhìn ông chủ đặc biệt bình tĩnh, đặc biệt lạnh nhạt của anh ta đột nhiên bóp nát tách cà phê trong tay…… Σ(°△°|||)︴
-----
Phó Thần Thương ở bệnh viện hai ngày, thì xem tài liệu hết cả hai ngày, ngủ ở công ty một tuần, phòng họp, phòng làm việc, hai điểm nối thành một đường thẳng, đi công tác hai tuần, lui tới các loại tiệc rượu, hội tọa đàm thương nghiệp, buổi đấu giá, họp báo phóng viên…… hoàn toàn khôi phục trạng thái làm việc hiệu suất cao như bình thường.
Bởi vì, không cần mỗi ngày phải lo lắng cô nhóc không để cho người ta yên lòng nào đó tối nay có về nhà đúng giờ hay không, không cần phải thay đổi thực đơn đa dạng chuẩn bị mỗi bữa ăn, không cần phải mỗi ngày nhìn chằm chằm tiếng độ học tập của cô ấy, có hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, quyến rũ đàn ông hay không, không cần lo lắng lúc đang đẩy nhanh tốc độ làm việc lại bị cô quấn quít đi giải đề thi……
Hội nghị cấp cao của Tụ Tinh.
Tất cả mọi người nín thở nhìn Phó Thần Thương ngồi ở ghế chủ tọa, sau khi giám đốc phòng kế hoạch nói phương án xong, thì người nào đó giữ nguyên một tư thế, đã yên lặng cả một phút đồng hồ.
Tề Tấn ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, kề vào tai nhắc nhở, “Ông chủ, hôm nay anh đã thất thần 8 lần rồi!”
“Sửa lại phương án C một chút, đưa đến phòng làm việc của tôi trước giờ tan sở. Tan họp.”
Lúc này mọi người mới thở phào, tất cả đều tràn ra như ong vỡ tổ.
Sau khi tan họp, Phó Thần Thương vẫn ngồi tại chỗ như cũ.
Tề Tấn lẳng lặng đếm, “9 lần……”
Nhưng, mặc kệ bao nhiêu lần, Phó Thần Thương vẫn là một Phó Thần Thương vĩnh viễn lạnh lùng, tỉnh táo, nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Giống như, Phó Thần Thương bóp nát tách cà phê của ngày hôm đó chỉ là ảo giác của anh ta mà thôi.
5 giờ 30 phút chiều, di động của Phó Thần Thương đúng giờ vang lên.
“A lô.”
“Báo cáo Boss, hôm nay tất cả cũng vẫn bình thường.”
“Ừ.”
Lục Châu đợi hơn nửa ngày cũng không thấy Phó Thần Thương cúp máy, yếu ớt hỏi: “Còn có gì dặn dò ạ? Có cần em nói chi tiết về tình hình gần đây của chị dâu không ạ?”
“Cụp” một tiếng, di động ngắt rồi.
Ặc…… Anh ấy thế này, rốt cuộc là muốn biết hay là không muốn biết đây?
Tâm tư của Boss gần đây càng ngày càng giống kim dưới đáy bể.
-----
Khó có dịp sau khi tan sở không có sắp xếp công việc cho mình, lái xe, vô thức rẽ vào hướng đi Lẵng Hi Viên, kể từ khi An Cửu đi rồi thì chưa từng về nhà, cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, chỉ là không muốn về đó.
Càng đến gần, thì trong lòng càng phiền muộn, rối bời, cuối cùng xoay tay lái, tùy tiện rẽ vào một hướng khác, lại không biết phải đi về đâu.
Mãi cho đến khi nhận được điện thoại của Phùng Uyển, kêu anh tối về ăn cơm, mới như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng có đích đến rồi.