Phó Thần Thương ôm cô vào phòng ngủ, An Cửu thấy anh thuận tay khóa cửa phòng lại, biết tình huống không ổn, mới vừa được thả lên giường liền nhanh chóng bò dậy, cầm quần áo chuẩn bị mặc vào.
Cô thì ở đó đang luống cuống tay chân mặc quần áo, mở tủ áo để lấy áo lót. Phó Thần Thương cũng không cản trở cô, chỉ đứng ở trước giường, không nhanh không chậm tháo cà vạt, cởi áo khoác.
Thật nhanh, An Cửu tìm ra quần lót để mặc vào, sau đó tay đưa ra sau lưng đụng vào chỗ khóa cài áo ngực, hoảng hốt cài xong được ba cái nút áo trên người, nhưng mà hiện giờ cô cũng không để ý được nhiều như vậy, nhấc chân chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra ngoài, trong lòng lại ôm một tia may mắn, lúc chạy ngang qua người Phó Thần Thương, đã bị anh dùng một tay ngăn lại dễ dàng, kéo trở về, sau đó thuận thế ép trở về giường.
Một tay Phó Thần Thương đè ép hông cô, một tay chậm rãi đem cà vạt trên cổ kéo xuống, quăng qua một bên: “Vẫn chưa xong đâu, chạy đâu chứ? Hả?”
An Cửu gấp đến nỗi duỗi thẳng chân: “Phó Thần Thương, anh đừng náo loạn, Phó Hoa Sênh ở bên ngoài đó!”
Tay của Phó Thần Thương dò ra sau lưng cô, rốt cuộc trực tiếp kéo xuống khóa kéo của cái váy mà cô vất vả lắm mới kéo lên được, không để ý chút nào nói: “Vậy thì sao?”
Vào lúc này, trong đầu của An Cửu tràn đầy quẫn bách và lo lắng sợ bị người khác phát hiện, trên mặt đầy oán giận nói: “Mới vừa rồi ai cho anh đá lung tung vào cửa vậy hả? Chắc chắn cậu ấy đã biết bên trong có người, nếu không mở cửa thì cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào? Hả?”
Với tính tình của Phó Thần Thương, vậy mà không có trực tiếp đưa tay xé váy, chỉ cởi từng thứ từng thứ trênngười cô xuống: “Em cho rằng anh không đá cửa thì nó không biết chúng ta ở bên trong sao? Không biết chúng ta đang làm gì à?”
Con hàng Phó Hoa Sênh này là ai chứ? Là cao thủ lão luyện trong chuyện trăng gió, hơn nữa đối với loại chuyện như vậy phản ứng vô cùng nhạy cảm, ngọn gió nào thổi, cành cỏ nào động có thể tránh được ánh mắt của anh ta sao?
Mới vừa rồi, con hàng này ở ngoài cửa kêu như quỷ đòi mạng chính là cố ý, cho nên Phó Thần Thương mới có thể đá một đá kia không chút cố kỵ nào.
Trong lòng của An Cửu cũng bắt đầu hồi hộp hơn, mặt mũi trắng bệch, thấp thỏm không dứt hỏi: “Gì . . . . . . Có ý gì. . . . . ?”
Cuối cùng thì Phó Thần Thương cũng đem cái váy, bó sát, bao quanh mông cô cởi xuống, An Cửu vừa mới mặc xong áo lót đã gặp phải độc thủ, cặp mắt anh híp lại, ánh mắt từng chút xâm lược trên cơ thể của cô. . . . . .
Người đàn ông ở trước mắt thì quần áo chỉnh tề, trong khi trên người cô không có một mảnh vải, An Cửu bị anh nhìn chằm chằm trong lòng đâm ra sợ hãi, trong khoảng thời gian ngắn khuôn mặt đã như lửa đốt, vội vàng kéo chăn bao người mình lại, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là dùng kế hoãn binh: “Còn anh không thể nhịn một chút được sao?”
Phó Thần Thương ôm lấy cả người cô cùng với cái chăn, đầu chôn ở cổ của cô: “An Cửu, anh đã nhịn ròng rã năm năm, sau khi em bỏ đi, anh cũng không có tìm bất cứ người phụ nữ nào. Khi em quay về, lại coi anh như người xa lạ, không nhìn thấy anh, anh cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn em và Cảnh Hi ở chung một chỗ, còn phải tiếp tục nhẫn nại. Lần duy nhất mất không chế chính là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và chán ghét của em, anh nhớ lúc đó em đã nói với anh: ‘Phó Thần Thương, anh sẽ phải hối hận’, lúc ấy anh không hiểu, trong lòng vẫn luôn nghĩ, nếu quả thật để cho em lấy cháu anh ngay trước mắt anh, sau đó hoàn toàn quên đi anh….anh mới thấy hối hận. Sau đó thì anh mới bắt đầu sợ hại cho tới tận bây giờ, nếu như không phải anh bị đụng xe bất tỉnh phải vào bệnh viện, không có lần kích động đó, chỉ thiếu chút nữa thì đời này của anh cũng không thấy được Phạn Phạn và Đoàn Đoàn rồi. . . . . .”
An Cửu trầm mặc không nói, yên lặng lắng nghe, lần đó ở trong xe, anh ép buộc cô làm cô đối với Phó Thần Thương bài xích đến cực hạn, dưới tình huống đó, quả thật cô có nghĩ qua giấu giếm sự tồn tại của hai đứa bé . . . . .
Dường như Phó Thần Thương chỉ sợ cô sẽ biến mất, đôi mắt chăm chú nhìn cô: “Từ giây phút em biết rõ sự thật, thì anh đã biết, sợ rằng cả đời em sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa, anh càng đối xử tốt với em, thì em cư nghĩ rằng anh có ý đồ gì khác, càng cách xa anh hơn. . . . . .”
An Cửu ngắt lời, hơi nhíu mày: “Cho nên anh lợi dụng Kiều Tang. . . . . .”
Phó Thần Thương vội vàng cắt lời cô: “Anh xác nhậc có lợi dụng Kiều Tang, nhưng chuyện cũng không phải như em nghĩ đâu, chỉ là anh tương kế tựu kế mà thôi. Nhất định Sở Mạch nói với em tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp trước rồi?”
“. . . . . .”
“Em tin anh ta đúng không?” Phó Thần Thương thở dài một tiếng, mặc dù là câu hỏi, cũng là lời khẳng định.
“. . . . . .”
“Em nhìn đi, em tình nguyện tin tưởng Sở Mạch, cũng không tin tưởng anh.” Phó Thần Thương cười khổ một tiếng: “Anh tốn hết tâm tư giữ em ở bên cạnh, cuối cùng cũng là người xấu, làm cho em càng ngày càng chán ghét anh. . . . . .”
Bây giờ nghĩ lại, quả thật lúc đó Phó Thần Thương làm rất nhiều chuyện mà cô không thích, nhưng từ kết quả của mọi chuyện mà nhìn lại thì mục đích thật sự cũng không phải làm tổn thương cô và Kiều Tang.
Có rất nhiều chuyện lúc đó không hiểu được, giờ phút này tất cả đều có thể thông suốt rồi.. . . . . .
“Có trời mới biết anh muốn chạm vào em như thế nào, mỗi lần gặp em đều phải dùng tất cả lý trí cảnh cáo bản thân mình tỉnh táo. . . . . .” Phó Thần Thương ôm cô càng chặt hơn nữa, hôn trán của cô một cái, giọng nói như có như không sự đè nén trong đó: “Nhưng mà, nếu em không muốn, anh sẽ không ép buộc em, dù sao, cũng đã nhịn lâu như vậy. . . . . . Không muốn em lại chán ghét anh nữa . . . . . . Không bao giờ muốn nhớ tới ánh mắt của em đã nhìn anh như vậy. . . . . .”
Trên mặt An Cửu tràn đầy giãy giụa, vặn ngón tay, cắn cắn môi, do dự nhìn anh.Phó Thần Thương cười khẽ, sờ đầu cô trấn an: “Anh không sao. . . . . . Để anh ôm một chút thôi cũng được. . . . . .”
Thấy anh thật sự là đáng thương, cuối cùng An Cửu vẫn mềm lòng, ảo não đưa tay che mắt lại: “Anh...Anh nhanh một chút. . . . . .”
Bỗng nhiên nghe vậy, Phó Thần Thương bị sợ một lúc mới phản ứng kịp, hai mắt sáng đến kinh người: “Được.”
Cẩn thận từng li từng tí ôm cô từ trong chăn ra ngoài, cầm lấy tay cô đưa đến cổ áo sơ mi của mình: “Giúp anh cởi ra. . . . . .”
Đã sớm bất mãn đối với chuyện mình thì không mảnh vải che thân nhưng anh lại vẫn ăn mặc thật chỉnh tề, An Cửu giúp anh cởi áo khoác, sau đó cởi từng nút áo sơ mi, toàn bộ cởi ra, trống ngực đập thình thình nhìn quần áo của anh bị ném trên giường, anh cởi trần, tiếp theo sau đó là nhìn chằm chằm cô đầy mong đợi. . . . . .
An Cửu nhìn khuy quần của anh, không lẽ còn muốn cô tiếp tục?
An Cửu cắn răng một cái, đồng ý cũng đã đồng ý rồi còn dè dặt gì nữa. Vì vậy đánh nhanh thắng nhanh, nhắm mắt lại, ba chân bốn cẳng giúp anh đem mảnh quần áo cuối cùng cởi xuống.
Cô hoàn toàn không dám mở mắt ra nhìn, ở trong bóng tối, cảm giác được lòng ngực rộng lớn nóng bỏng của anh đang đè ép sát sao, còn cả vật cứng càng đáng sợ hơn lúc nãy đang đụng vào bắp dùi cô, dịu dàng ma sát ở bên ngoài cánh hoa trơn trượt một lúc, sau đó, trong nháy mắt ngay tại lúc cô buông lỏng phòng bị đã không chút lưu tình đẩy ra khe hẹp nhạy cảm mới vừa bị kích thích khác thường, ngay sau đó cả người áp xuống, hoàn toàn dung nhập. . . . . .
“A. . . . . .” Vẫn không cách nào tiếp nhận toàn bộ ngay lập tức, An Cửu vội vàng níu lấy tấm chăn ở dưới thân mình, cong người rụt lại.
Phó Thần Thương đè vai cô lại, không cho cô có cơ hội thở dốc, bắt đầu chuyển động như vũ bão, rút ra, toàn bộ rút ra, rồi lại hoàn toàn tiến vào.
Chỉ thiếu chút nữa An Cửu đã bị anh đụng nát, không thể khống chế phát ra tiếng ‘ừm’, hơi thở hổn hển, dồn dập: “Không cần. . . . . . Phó Thần Thương. . . . . . Nhẹ một chút đi. . . . . . Thương. . . . . .”
Nhưng vào thời điểm như vậy thì làm sao mà Phó Thần Thương có thể nghe lọt, bất mãn với tư thế trói buộc như vậy, đột nhiên bàn tay nắm chặt hai cổ chân của cô, làm cho hai chân cô tách ra rộng nhất, cuối cùng giơ hai chân cô lên, co người lại, trực tiếp đi vào cô từ ở trên, cả người mở ra giống như một chữ M, từ trên cao nặng nề đi xuống. Hai mắt của An Cửu mơ hồ, cảm giác eo mình cũng sắp đứt lìa: “Chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . .”
Đầu Phó Thần Thương cọ ở ngực của cô, ngậm một khối mềm mại liếm láp, động tác phía dưới cũng không chậm lại chút nào: “Không phải muốn anh nhanh một chút sao?”
“Em nói thời gian không phải tốc độ!”
“Vậy em phải nói rõ ràng chứ bảo bối. . . . . .”
Rõ ràng người này đang cố ý mà. . . . . .
Kèm theo động tác càng ngày càng mạnh, An Cửu khó chịu không được khóc lên, lúc này làm sao còn nhớ được gì khác, chỉ muốn anh kết thúc nhanh một chút, từng lời mềm mại cầu xin anh, lời gì tốt đều nói hết ra miệng: “Phó Thần Thương, van anh. . . . . .Cầu xin anh. . . . . .”
“Ngoan, nhịn thêm chút nữa. . . . . . Lập tức sẽ tốt. . . . . .”
Nhìn đôi môi mấp máy mấy chữ ‘lập tức sẽ tốt’, và cái người đang hoạt động hăng say không có chút ý tứ nào muốn dừng trên người mình, tiếng thút thít của An Cửu đứt quãng, trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cắn một cái ở trên cổ anh.
Kết quả, người bị cắn kia mang một vẻ mặt hết sức thoải mái, ước gì cô có thể cắn thêm vài cái nữa . . . . .
An Cửu khóc không ra nước mắt. . . . . .
Rốt cuộc chờ một dòng nhiệt nong nóng run rẩy của anh chảy ra ở phía dưới bụng cô, mây tan mưa tạnh, An Cửu đã khóc đến tắt cả tiếng, bị anh ôm vào trong ngực, dùng quần áo để lau sạch thân thể giúp cô, thay cô xoa bóp eo, giống như đang dụ dỗ tâm can bảo bối: “Ngoan, đừng khóc, là anh không tốt, là do anh sai lầm, nhất định lần sau dịu dàng một chút. . . . . .”
An Cửu chụp cái gối đầu, đập vào khuôn mặt đang muốn bị đánh kia: “Còn có lần sau! Để cho anh như vậy hả? Cho dù là cả năm cũng đã bị anh làm xong hết rồi đó!”
“Vậy còn phần của bốn năm nữa mà.” Phó Thần Thương nghiêm trang trả lời.
An Cửu buồn bực, tiện tay nhéo trên mặt anh một cái: “Anh nằm mơ đi!”
Bộ dáng của Phó Thần Thương tỏ vẻ ủy khuất: “Cũng không thể hoàn toàn trách anh được đâu, một người đói bụng quá lâu, nếu nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ không thể khống chế được mà muốn ăn. Cho nên mai mốt chúng ta phải sắp xếp thật hợp lý, thật khoa học, như vậy sẽ không xuất hiện tình trạng như hôm nay nữa rồi. Em thấy một ngày ba lần có được không?”
Trên trán An Cửu nổi gân xanh, một đạp đá anh xuống giường. . . . . .