Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 168: Chương 168: Mèo con ham ăn




Hai đứa bé anh một miếng em một miếng phân chia rõ ràng, lát sau đã đánh bay cả hộp cơm trưa.

Phạn Phạn ăn xong trên mặt dính đầy cơm, vẻ mặt Đoàn Đoàn hết sức bất đắc dĩ dang cánh tay nhỏ bé lấy khăn giấy giúp cô bé lau mặt, Phạn Phạn cũng rất phối hợp tiến gần sang giúp anh trai một tay.

Sau khi ăn no, bởi vì chệnh lệch múi giờ, chẳng bao lâu sau hai tiểu bảo bối đã mệt mỏi rã rời, hai cái đầu nhỏ kề sát bên nhau, lát sau đã dần dần ngủ thiếp đi trên xe.

Về đến nhà trọ, An Cửu và Monica mỗi người ôm một bé đi lên lầu.

Đặt hai đứa nhỏ lên giường trong phòng ngủ, đắp chăn rồi An Cửu lại hôn hôn mỗi bé vài cái rồi mới đóng cửa đi ra ngoài với Monica.

An Cửu rót cho Monica một cốc trà: “Thế này là về luôn à?”

“Không giấu gì cậu, chuyện bên kia của tớ cũng xong hết rồi, công việc cũng đã bàn giao xong, chỉ là phòng ốc còn chưa tìm được chỗ ưng ý, có thể sẽ phải làm phiền ở chỗ cậu một thời gian.” Monica thành thật đáp.

“Đó là đương nhiên, tùy cậu muốn ở bao lâu cũng được. Chỉ là, đột nhiên như vậy, tớ còn tưởng chỉ mượn cớ đưa Phạn Phạn và Đoàn Đoàn trở về để giải sầu một trận chứ…”

Monica xoay xoay ly trà ra điều suy nghĩ: “Có những lúc ba năm cũng không thể cương quyết đưa ra một quyết định, có lúc lại chỉ là chuyện trong nháy mắt. Thật ra thì đến trước khi lên máy bay tớ vẫn có chút không cam lòng, cho đến khi thật sự rời khỏi vùng trời kia rồi mới cảm thấy buông bỏ được. Không có anh ta trong thế giới của tớ, tớ cũng không phải là không sống được.”

Nói xong lại lộ ra nụ cười thư thái, cực kỳ thoải mái tựa vào trên ghế sa lon: “Cho tới nay tớ vẫn chưa từng buông bỏ được đoạn tình cảm này, đến tận lúc rời đi mới phát hiện ra, thật ra tớ cũng chỉ là không cam lòng từ bỏ khoảng thời gian bảy năm đã bỏ ra để yêu và chờ đợi mà thôi. Còn đối với anh ta, thì ngược lại cũng chẳng có bao nhiêu kỷ niệm. Nói cho cùng cũng chỉ là tự mình trói mình.”

“Cậu có thể nghĩ được vậy là tốt rồi! Cậu còn chưa tới ba mươi tuổi, vừa đẹp vừa có tương lai, làm gì có loại đàn ông nào mà không tìm được chứ!” An Cửu theo bản năng dùng lời lúc đầu lão gia tử khuyên mình nói lại.

“Nói không sai! Cậu cũng thế! ĐÚng rồi, sau khi về nước đã xảy ra chuyện gì? Không phải chuẩn bị tới đại học M sao? Sao lại tới chỗ Kiều Tang? Ông chủ của Tụ Tinh… Không phải là Phó Thần Thương à?” Monica tò mò hỏi.

Trong điện thoại cũng không thể nói rõ, mỗi lần An Cửu chỉ nói vài ba câu, giờ phút này nghe Monica hỏi thì không thể làm gì khác hơn là giải thích câu chuyện lại đơn giản một chút.

“Cũng có thể là di tớ nghĩ nhiều rồi…”

Monica đưa một đầu ngón tay ra lắc lắc: “Tớ thấy không chắc đâu, nếu như anh ta không có ý tứ gì, lúc cậu đạp cửa xong vào tìm anh ta, sao anh ta không trực tiếp phủ nhận đi, ngược lại còn có thái độ mập mờ, coi như không phải anh ta làm, vậy thì loại hành động này cảu anh cũng chính là muốn giữ cậu lại bên cạnh!”

“Ừm…” An Cửu phiền não chống cằm.

Có lẽ người ngoài đều là người sáng suốt, lời Monica nói cũng rất có lý.

“Còn có một chuyện nhức đầu hơn!” Nét mặt An Cửu xem ra vô cùng khổ não.

“Sao vậy?” Monica nhíu mày.

An Cửu liếc về phía cửa, âm dương oán khí trả lời: “Mấy ngày trước, Phó Thần Thương vừa dọn đến phòng đối diện.”

Monica thiếu chút nữa thì phun sạch nước trà trong miệng ra ngoài: “Người này làm thế cũng quá lộ liễu rồi! Đầu tiên là thông qua Kiều Tang ép buộc cậu tới công ty anh ta, lại tạo scandal vưới Kiều Tang để quang minh chính đại đến gần cậu, bây giờ lại càng khoa trương hơn là trực tiếp dọn đến ở đối diện cậu luôn, đúng là nhất cự ly nhì tốc độ! Anh ta thế này rõ ràng là đang theo đuổi cậu còn gì!”

“Phì…” An Cửu không uống nước mà bị chính nước miếng của mình làm cho ho sặc sụa: “Khụ khụ,… theo đuổi?”

Hai chữ “theo đuổi” này làm sao mà khớp được với Phó Thần Thương chứ, cái người có cá tính như Phó Thần Thương mà lại đi theo đuổi một cô gái?

Giống như lời anh từng nói, anh không có chút kinh nghiệm lấy lòng phụ nữ nào, bởi vì từ trước đến giờ chỉ có người khác muốn lấy lòng anh.

“Làm sao vậy? Cậu không cần phải nói tớ cũng thấy không tin được, nhưng anh ta đã làm đến mức độ này, chẳng lẽ còn chưa thể hiện rõ ràng à? Còn nữa…” Monica nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt: “Cậu cũng không thể không có lòng tin vào chính bản thân mình như thế chứ!”

An Cửu nghe được lời này của Monica thì sắc mựt cũng không khá hơn được chút nào: “Không phải tớ chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, nhưng cho dù có là thật đi nữa, cậu có muốn ở bên một người đàn ông chỉ nhìn vào bề ngoài của phụ nữ không?”

Monica nghiêm túc đáp: “Cái này cũng không thể nói thế được, lòng yêu thích cái đẹp thì ai mà chẳng có! Năm đó Phó Thần Thương không yêu cậu cũng không phải vì cậu không có vẻ ngoài, mà là vì nội hàm của cậu cũng chẳng có mấy! Học lớp mười hai tới hai lần còn không tốt nghiệp được, so với nội hàm mà nói, tớ thấy sắc đẹp của cậu còn có phần cao hơn đấy!”

An Cửu bất mãn vì bị bạn thân trêu chọc: “Này này này!”

“Được rồi được rồi! Cái người này không phải là còn nhớ tới cháu anh ta Phó Cảnh Hi đấy chứ? Không phải tớ nói cậu đâu, mặc dù mình rất khinh bỉ cuộc hôn nhân thất bại của Phó Thần Thương năm đó, chỉ là đối với chuyện này thì cậu có vẻ quá để tâm những chuyện vụn vặt rồi, có bao nhiêu tình cảm thời học sinh có thể đi đến cuối cùng, có thể đến được với nhau? Tình cảm thời điểm đó trong sáng thuần túy, nhưng cũng khó mà chịu đựng được mưa to gió lớn, huống chi cũng chẳng có cái gì là mãi mãi không thay đổi, còn nữa đến đến mỹ nữ còn có thể có số phận long đong ai mà biết được. Giống như cậu và Phó Cảnh Hi, nhìn lại chẳng phải cuối cùng cậu lại gả cho chú hai anh ta sao, có điều Phó Thần Thương này cũng không phải người tốt lành gì, dù sao anh ta cũng là nhị thiếu gia tập đoàn Phó thị, cứ cho là năm đó chưa lên nắm quyền đi cũng không thể keo kiệt đến mức như vậy chứ! Sau khi ly dị thì đến nửa xu tiền phí chia tay cũng không đưa! Tên khốn kia nhà mình tốt xấu gì còn chia cho mình một nửa đấy!” Monica cực kỳ không biết xấu hổ mà lên án.

Trước mặt thì cô từ chối đưa ý kiến, về sau đó thì An Cửu há miệng nhưng lại không biết nói với cô ấy thế nào.

Monica lập tức nói thêm: “Đúng rồi, lần trước cậu nói còn chưa rõ động cơ của anh ta cũng chưa có cơ hội nói với anh ta chuyện mấy đứa nhỏ, vậy bây giờ bọn trẻ ở đây, mà anh ta lại ở đối diện…”

An Cửu thở dài: “Đây chính là điều tớ khổ tâm nhất đấy! Có điều mấy ngày này tạm thời chưa cần lo lắm, anh ta bị đau dạ dày phải nhập viện rồi.”

“Thật ra tớ cảm thấy Phó Thần Thương cũng không có ác ý đâu! Chẳng phải anh ta không ở bên Tô Hội Lê sao? Bây giờ còn phí hết tâm tư tiếp cận cậu, có phải vì hối hận đã ly hôn với cậu không, chờ sau khi cậu đi rồi mới phát hiện ra người mình thật sự yêu là người nào chăng?” Thật ra Monica không hiểu được nguyên nhân sự cảnh giác của An Cửu.

An Cửu có nỗi khổ khó nói, bởi vì chuyện kia có liên quan đến bí mật của nhà họ Phó và bà ngoại cô, nên cô chưa bao giờ nhắc đến với ai, bao gồm cả Kiều Tang và Monica.

Monica thì không biết nội tình, cho nên mới hiểu lầm Phó Thần Thương là do lâu ngày sinh tình đối với cô.

An Cửu hiểu rõ sự tình nên làm sao có thể tin tưởng chuyện này không có mục đích gì, mỗi lời nói và hành động lừa gạt của Phó Thần Thương liệu có phải là đã yêu cô!

Ít nhất, trong thời gian của cuộc hôn nhân kia xảy ra rất nhiều chuyện, mà mỗi một khía cạnh đều có thể chứng minh được, trong lòng Phó Thần Thương, người phụ nữ Tô Hội Lê này hết sức quan trọng.

Dưới tình hình này mà còn tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của Phó Thần Thương, cô còn chưa ngu ngốc đến mức độ đó. Điều duy nhất để lại cho cô chút cảm tình cũng chỉ có chuyện năm năm trước trong bệnh viện, vì đứa bé mà anh nguyện ý ly hôn, nguyện ý buông tha cho hai mươi phần trăm cổ phần, cũng để cho cô cảm nhận được mặc dù người đàn ông này là người không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, chẳng qua là vì anh và cô không phải người của cùng một thế giới, lập trường không giống nhau, nhưng anh cũng không phải người độc ác.

Monica thấy cô hoàn toàn thờ ơ thì cũng không khuyên nhủ thêm nữa, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến hai đứa bé, cho nên cô cũng có thể hiểu được sự cẩn trọng của An Cửu.

Monica vỗ vai cô: “Có gì mà phải phiền não chứ! Chuyện này quá đơn giản mà! Tớ trở về rồi, cậu có cái gì phải lo chứ! Chờ tớ tìm được chỗ ở rồi cậu đưa Phạn Phạn và Đoàn Đoàn qua chỗ tớ ở một thời gian!”

“Như vậy sao được, cậu cũng có công việc mà!” An Cửu lập tức từ chối, cô đã làm phiền cô ấy nhiều rồi.

“Công việc thì có gì gấp chứ! Tớ vốn đã chuẩn bị xong xuôi để nghỉ ngơi một thời gian rồi, dù sao tên kia cũng để lại cho tớ nhiều tiền như vậy, công việc với tớ cũng chỉ là làm cho bớt rảnh quá hóa nhàm chán thôi, cậu có thể để bảo bối đi theo tớ, tớ vui mừng còn không kịp ấy chứ! Được rồi được rồi, đừng nghĩ mấy thứ này nữa, cứ quyết định như vậy đi! Phòng tắm ở đâu vậy? Tớ muốn đi tắm!”

An Cửu chỉ vị trí cho cô, trên mặt toàn là vẻ cảm kích. Thật ra thì cô cũng định sắp xếp đưa hai đứa nhỏ đến một nơi khác, lại mời thêm một bảo mẫu chăm sóc, nhưng dù sao vẫn cảm thấy không yên tâm, nếu được như lời Monica nói thì cô có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Giải quyết xong vấn đề nan giải nhất, cuối cùng An Cửu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.



Ngủ thẳng đến nửa đêm, An Cửu cảm thấy mũi nhột nhột ngưa ngứa, vừa mở mắt ra đã thấy ánh đèn ngủ vàng ấm áp, con gái mặc áo ngủ màu hồng đang nằm trên người cô, ngón út vẫn còn đâm đâm chọt chọt nghịch ngợm trên mặt cô.

Sau khi làm mẹ, cô đặc biệt thích sắm sửa đồ cho hai tiểu bảo bối ăn mặc thật đáng yêu, không hiểu sao lại cảm thấy thấu hiểu cái tâm lý kỳ quái thích có con gái của Phó Thần Thương.

Chỉ là, nghĩ lại thì thấy cũng không đúng, chính cô cũng muốn có con gái, cho nên trong chuyện này Phó Thần Thương cũng coi như có mấy phần ý tứ?

“Sao lại tỉnh dậy thế này, không ngủ được à?” An Cửu yêu thương vuốt vuốt mái tóc mềm mại của con gái, nghĩ nghĩ có phải vẫn chưa quen với việc thay đổi múi giờ không.

Nói xong lại chống tay nhìn sang bé con bên cạnh Phạn Phạn, hình như Đoàn Đoàn ngủ rất ngon.

Để rèn luyện cho hai bé năng lực sống độc lập, bình thường bọn chúng đều ngủ trên giường nhỏ của chính mình, nhưng lần này bởi vì lâu ngày không được gặp mặt, cho nên mới đặc biệt phá lệ để cho hai bé ngủ cùng với cô.

Sau khi An Cửu hỏi xong, ai ngờ nhóc con lại lắc đầu một cái, vẻ mặt rất thành thật nhìn cô: “Mẹ ơi, cơm ăn lúc nãy ở trên xe ngon lắm.”

An Cửu: “…”

Như thể sợ cô không tin, Phạn Phạn còn cố tình cường điệu thêm một lần nữa: “Thật sự là ăn ngon lắm luôn, cám ơn mẹ nhiều, Phạn Phạn thích lắm.”

An Cửu: “…”

Sau đó Phạn Phạn chớp mắt nhìn mẹ, cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự: “Mẹ ơi, ngày mai còn có thể ăn nữa không?”

Con gái vừa nhắc tới đồ ăn ngon thì ánh sáng trong đôi mắt kia lại càng lấp lánh chói lòa đến mức mù mắt người khác.

An Cửu lâm vào tình huống khó xử, trong tiềm thức cô không hy vọng hai đứa nhỏ sẽ tiếp xúc quá nhiều với Phó Thần Thương, coi như có để cho bọn họ nhận nhau thì từ nỗi lòng của riêng mình, cô cũng hy vọng bọn nhỏ sẽ nghiêng về phía mình.

Để cho cô lo lắng chính là, đã có một lần sẽ có lần hai, ngộ nhỡ để Phạn Phạn ăn rồi về sau đến nghiện luôn thì làm thế nào?

“Mẹ ơi?” Phạn Phạn lại nhìn cô gọi thêm lần nữa.

Rốt cuộc An Cửu vẫn là không chịu đựng được sát thương của ánh mắt kia: “Ừm, có thể!”

Dù sao ngày mai cũng là sinh nhật bọn nhỏ, thật sự cô không muốn khiến con gái phải thất vọng.

Một lần, chỉ một lần này thôi! Cô tự nhủ.

“Mẹ thật là ngầy quá đi~” Tiểu bánh bao lập tức vui vẻ không thôi ôm lấy cổ cô.

“Mèo con ham ăn~” An Cửu bất đắc dĩ véo cái mũi nhỏ của con gái.

Hai đứa nhỏ, một ham ăn, một kén ăn, thật làm người ta lo lắng!

“Mẹ ơi, con không ngủ được, mẹ đọc sách cho con nghe đi.” Phạn Phạn nói xong liền lôi dưới gối ra niềm vui mới tìm thấy gần đây 《Sách dạy nấu ăn Trung Hoa》.

“Ừm…” An Cửu nhận lấy sách, mặc dù vậy vẫn không nói nên lời.

Lúc đi ngủ những đứa trẻ khác đều thích nghe truyện cổ tích, thế nào mà hai đứa con của cô đều không giống bình thường.

Đoàn Đoàn đã có thể đọc chữ, chưa bao giờ cần người khác đọc cho, lúc nào cũng muốn tự xem, hơn nữa mấy loại sách kia đến người làm mẹ như cô nhìn còn không hiểu.

Phạn Phạn thì đam mê tất cả các loại sách nấu ăn của các quốc gia khác nhau, mỗi ngày buổi tối đều phải nghe người ta đọc mấy món ăn mới có thể an tâm đi ngủ.

“Thịt viên, là một món ăn truyền thống vào các dịp lễ tết của Trung Quốc, cũng được xưng là thần dược Tứ Hỉ, mang ý nghĩa may mắn. Đây là một món ăn có xuất xứ từ Hoài Dương, thịt ba chỉ có màu đỏ nhuận, kêt hợp sắc xanh thấp thoáng của lá rau cải tạo nên hình ảnh đẹp mắt và mùi hương hấp dẫn xông vào mũi…”

Trong tiếng đọc dịu dàng của mẹ về món ăn hấp dẫn, Phạn Phạn nghĩ tới ngày mai còn được ăn ngon mà hài lòng chìm vào giấc mộng đẹp…



Rạng sáng ngày hôm sau, các bảo bối còn chưa tỉnh giấc thì An Cửu đã thức giấc, dặn dò mấy câu với Monica rồi ra cửa đến bệnh viện.

Dĩ nhiên là đi kiếm đồ ăn cho chú mèo ham ăn. (ˉ﹃ˉ)

Đi tới cửa viện thì đụng trúng Tề Tấn đang từ bên trong đi ra, nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.

“Tề Tấn!” An Cửu chào hỏi với anh ta một tiếng.

Tề Tấn nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy cô thì hai mắt lập tức sáng ngời: “Tống tiểu thư!”

Bình thường anh ta ở trước mặt An Cửu đều gọi cô là “Tống tiểu thư”, còn ở trước mặt Phó Thần Thương thì kiên quyết sửa miệng thành “Phu nhân”, tóm lại là đều không đắc tội với cả hai bên. Vừa đẹp.

Tề Tấn trưng ra dáng vẻ như thể nhìn thấy ân nhân cứu mạng, cảm động đến nỗi chỉ thiếu nước rớt nước mắt nữa thôi: “Tống tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi! Tôi còn tưởng rằng… Hôm nay cô sẽ không tới chứ!”

An Cửu chỉ cười cười không nói gì, đúng là cô cũng không định đến thật, đây chẳng phải là vì có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra sao!

Sớm biết vậy hôm qua đã không mang cơm theo rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.