Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 176: Chương 176: Moi tim móc phổi




Editor: Đường Thất Công Tử

Tất cả những người của tiệc mời tối nay là nhóm làm ăn của Phó Thần Thương, không chỗ nào không bị một màn này làm cho hoảng sợ bối rối(1).

(1) Bối rối: Lúng túng, mất bình tĩnh, cuống lên, không biết làm thế nào.

Chẳng lẽ là quà tặng của ngài tổng giám đốc kia? Cái này cũng quá độc đáo, quá không hợp lẽ thường chứ? Vừa rồi thấy người phụ nữ lấy một tư thế rất hung tàn, mãnh liệt đâm mạnh vào, đâu phải ôm ấp yêu thương, đơn giản là cái đầu như một quả tạ đập tới.

Đợi tất cả mọi người phản ứng kịp sau kinh ngạc, lập tức có một người phụ nữ hét to: “Cô kia là ai vậy? Mau gọi bảo vệ!”

Phần lớn người trong cuộc sáng suốt đều nhìn thấy, cho nên tất cả không nhúc nhích, ngay cả bản thân Phó Thần Thương cũng không nói chuyện rồi, làm sao đến lượt bọn họ lên tiếng.

Quả nhiên thấy Phó Thần Thương bình tĩnh mà thoải mái vẫy vẫy tay, “Không có việc gì. Nữ quan(2)”

(2) Nữ quan: Họ có phẩm trật và lương bổng như mệnh nam quan, có nhiệm vụ quản lý hậu cung cung nữ, lại có thể chiếu cố giúp đỡ các Hoàng tử, Hoàng nữ hoặc Vương tử, Vương nữ hay thậm chí các phi tần trong việc giáo dục. =)) Ý chỉ chị giống đàn ông thoy.

Đoàn người liên tục trao đổi ánh mắt đáng ngờ, sau đó tan tác như chim muông.

An Cửu gan lì nắm chặt Tây phục của Phó Thần Thương, nơi huyệt đầu(3) chỉa vào giữa lồng ngực của anh, không nhúc nhích, không dám thở mạnh ra ngoài.

(3) Huyệt đầu: 2 bên góc trán – đầu tạo thành mép tóc, gọi là Đầu Duy (Trung Y Cương Mục).

Bây giờ trong đầu cô chỉ có hai chuyện, một là, đoàn khách bọn họ rời đi chưa? Hai là, làm sao có thể khắc phục hậu quả của cục diện(4) rối rắm này!

(4) Cục diện: tình hình chung của hai hay nhiều bên đối kháng nhau được biểu hiện ra trong một thời gian nhất định.

Lúc đầu cô đang nghĩ đến đau, Phó Thần Thương cũng không nhúc nhích giữ nguyên tư thế mới vừa rồi bị cô đâm vào đè trên tường, ánh mắt rơi ở đầu lông lá của cô, mặc dù ngực bị cô đâm phải rất đau, nhưng đồng thời cũng đâm đầy tim của anh, hơn nữa phản ứng đầu tiên chỉ có đầu của cô đâm có đau hay không?

Từ đầu đến cuối Phó Thần Thương đều không nói một lời, cuối cùng ngay cả cô đâm phải người anh cũng không biết! Chỉ là trực giác(5) nói cho cô biết, anh biết.

(5) Trực giác là một quá trình cho chúng ta khả năng hiểu biết được sự việc một cách trực tiếp mà không cần lý luận phân tích, bắc cầu giữa khoảng cách phần ý thức và tiềm thức của tâm trí cũng như giữa bản năng và lý trí, ngôn ngữ đời thường hay goi là trực giác mách bảo dùng để chỉ việc hành động bất thường theo nội tâm và dự cảm mà không cần lý do. Trực giác còn được gọi là linh tính hay giác quan thứ sáu cho phép ta thấy dược những gì mà năm giác quan khác không thể thấy được cụ thể như linh cảm, cảm nhận,tưởng tượng...hay tất cả những gì thuộc về thế giới vô hình mà năm giác quan còn lại chỉ thấy dược ở thế giới hữu hình, tức là những gì đang tồn tại. Người ta thường hay nói rằng nhiều lần nhờ trực giác mà con người nhiều lần thoát được hiểm nguy.

Thật là đáng chết! Làm gì không nói lời nào? Nói điều gì đó đi!

Gian thương(6) không hổ là gian thương, quả là vô chiêu tanhg hữu chiêu(7).

(6) Gian thương kẻ buôn bán gian lận, trốn tránh pháp luật

(7) Vô chiêu thắng hữu chiêu: Kiếm pháp của Độc Cô Cầu Bại đấy, đánh đâu thắng đấy =.=

Bây giờ cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì mới tốt nữa!

Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, hơi thở của Phó Thần Thương tràn ngập vây quanh cô, đến nỗi đầu óc của cô càng thêm ngu ngốc, cái trán đổ từng tầng một mồ hôi, cuối cùng lúc trước khi mất đi suy nghĩ chậm rãi buông lỏng tay siết quần áo của anh, nhưng mà vẫn cúi đầu, không dám đối mặt với mặt với anh, bởi vì sợ tu hành của mình không đủ bị anh biết tỏng, “Cái đó, xin lỗi, đột nhiên vừa rồi đâm phải một người không muốn gặp...... Cho nên...... Dưới tình thế cấp bách(8)..... Mới có thể làm như vậy......Gây rắc rối cho anh rồi......”

(8) Cấp bách: rất gấp, cần phải được giải quyết ngay.

“Người đặc biệt?” Trong nháy mắt giọng nói của Phó Thần Thương nén xuống, không khí mới vừa rồi cũng coi như ấm áp giờ phút này chợt lạnh xuống.

An Cửu không hiểu trong câu nói kia chọc phải chỗ nào của anh, “Không phải, là người đặc biệt không muốn gặp lại!”

“Người đặc biệt không muốn gặp lại...... Thì ra ngoại trừ anh, còn có người khác để em càng không muốn nhìn thấy......” Dường như nghe giọng nói của Phó Thần Thương lại gắng gượng, cô đơn.

An Cửu đã hoàn toàn mất lời, loại chuyện như vậy cũng phải so đo nặng nhẹ sao? Ngay cả người đặc biệt không muốn gặp lại cũng muốn làm “Nhất” sao?

An Cửu từ từ ngẩng đầu lên, lui về phía sau một bước, xấu hổ gãi gãi đầu, “Bây giờ người kia cũng bình thường rồi, khụ khụ, cám ơn, bye bye...”

Nói xong thì chạy.

Ánh mắt sau lưng của Phó Thần Thương như hình với bóng, giữ rất kín đáo.

Mãi cho đến khi chạy ra khỏi tiệm cơm ba trăm mét thì Tống An Cửu mới dừng lại, sau đó là không cách nào tin mình lại dễ dàng lừa người như vậy, cũng để cho cô kinh ngạc là Phó Thần Thương lại dùng thủ đoạn trêu chọc nào, ép hỏi, hoặc là ép ở, hoặc là đả xà tùy côn thượng(9), nếu cô xem anh đang nhường nhịn thì phải tìm thịt bồi thường(editor: e hèm)... Không có gì xảy ra cả, thành thành thật thật.

(9) Đả xà tùy côn thượng: Đánh rắn bằng côn (gậy cứng), rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ.

Đột nhiên Phó Thần Thương trở nên trong suốt vô hại không có lực sát thương làm cô không quen, đồng thời cũng may mắn không thôi.

Hi vọng anh thật sự có thể nói chuyện giữ lời tôn trọng ý định của cô một lần, mà không phải luôn là áp đặt ý nghĩ của mình hoặc tình cảm lên người cô.

Người đàn ông này vốn là như vậy, anh không yêu, thì nhất định phải đưa cô rời đi, cô không được chống cự và nói chuyện đường sống; giống vậy, anh yêu, thì trăm phương ngàn kế ép buộc cô đồng ý, cô cũng không có quyền từ chối.

-

Cuối cùng, bữa cơm này vẫn chưa ăn xong.

“Mẹ mẹ ~ mẹ trở về ~ “

“Mẹ mẹ ~ sao đột nhiên không thấy mẹ?”

Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy cô đẩy cửa đi vào lập tức tiến lên đón.

Quả thực An Cửu một lời khó nói hết, “Ủa, thật xin lỗi bé bi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chúng ta không thể ăn tối bên ngoài! Đói bụng không? Mẹ nấu cơm ở nhà cho các con có được không?”

Mặt hai đứa bé nhìn nhau, cuối cùng vẫn hiểu chuyện mà gật đầu một cái, không nể mặt mẹ.

“Chớ xem thường mẹ đó! Mấy ngày nay mẹ đặt xuống quyết tâm nghiên cứu bếp núc!”

An Cửu mặc tạp dề vào, lấy tất cả nguyên liệu từ tủ lạnh ra bắt đầu nấu cơm, bữa cơm ngoài mong đợi, mặt Phạn Phạn men theo bàn mong đợi nhìn cô, còn Đoàn Đoàn lại bình tĩnh mà ngồi đọc sách trên salon, hiển nhiên là không có hi vọng gì.

Monica xông lên, nhỏ giọng hỏi: “Không nghĩ tới cậu lại sẵn sàng ra, Sau đó thế nào?”

“Đừng nói nữa, mình cũng bị dọa cho sợ đến mồ hôi lạnh đầy đầu, sau đó còn nói dối.”

“Đừng giày vò, chỉ thiên phú này của cậu, có thể nấu chín đồ cũng không tệ rồi!” Monica nhận lấy dao làm thức ăn trong tay cô, dồn hết sức mà gõ, sau đó dùng cánh tay thọt hông của cô, “Nói cho cậu chuyện chính! Xem chuyện lần trước, ôi mình cảm thấy Phó Thần Thương đúng là thật, anh ta cũng giao người đàn bà kia cho cậu trực tiếp xử lí, lại còn là thời đại hưng thịnh, nói là tâm huyết trọn đời cũng không đủ, lại dễ dàng sắp xếp cho cậu như thế, anh ta cũng không sợ bên ngoài bị cậu đánh tanhg?”

“Có lẽ là tiền nhiều sợ cháy sạch hơn!”

“Cậu nằm mơ đi, mình nói chứ cuối cùng cậu nghĩ như thế nào? Vốn là không muốn hỏi, nhưng cậu như vậy cũng quá làm cho người ta sốt ruột, xa không nói, đã nói trước mắt Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, chẳng lẽ cậu chuẩn bị lừa dối cả đời?”

An Cửu nhìn hai đứa bé một chút, tay dùng tạp dề lau, ngồi lên ghế sa lon, “Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, tới đây!”

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn vây quanh.

An Cửu nghiêm túc tự suy tính mội lúc lâu mới rất chính thức mở miệng: “Mẹ rất nghiêm túc hỏi nữa các con một lần, các con có muốn gặp ba hay không?”

Phạn Phạn và Đoàn Đoàn liếc nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu một cái.

Lại có thể khẳng định như vậy, An Cửu có chút kinh ngạc, “Tại sao?”

Lúc trước bọn anh hỏi, bọn anh có do dự đấu tranh một chút.

Đoàn Đoàn rất nghiêm túc nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ không cần phải vì con và em gái oan ức theo ba ruột sống chung, mặc dù trẻ con sống chung với ba mẹ ruột thì tốt hơn, nhưng mà, nếu như quan hệ ba mẹ không hòa thuận, ngược lại sẽ tạo cho đứa bé tổn thương lớn hơn. Con và em gái đều hi vọng mẹ hạnh phúc, mẹ hạnh phúc, con và em gái mới hạnh phúc.”

Monica liếc Đoàn Đoàn gần đây đang đọc sách một cái, tất cả là hộ khẩu, gia đình, luân lý.... gì gì đó.

An Cửu sửng sốt thật lâu cũng chưa hoàn hồn lại, dù thế nào cô cũng không thể ngờ Đoàn Đoàn sẽ nói ra lời rõ ràng, mạch lạc hiểu chuyện như vậy.

Hai đứa bé đối với cô mà nói quá quan trọng, ba tuổi trước đây, An Cửu chưa bao giờ trả lời thẳng chuyện ba ruột có liên quan đến bọn trẻ, thậm chí lúc sợ nhất cô còn nghĩ tìm một người đàn ông để dấu giếm, nhưng mà, hai đứa bé từng ngày lớn lên, cũng càng ngày càng hiểu chuyện, cuối cùng cô dằn lòng, nói cho bọn trẻ biết chân tướng của sự thật, từ từ giải thích cho bọn trẻ, ly hôn là gì, tại sao ba và mẹ không thể ở bên nhau, tại sao ba không thể đi với bọn cô.

Các con cũng biết ba mình ở Trung Quốc, sau khi tốt nghiệp, cô quyết định trở về nước làm, hai đứa bé cũng nhảy nhót, mặc dù cũng không biểu hiện rất rõ ràng, nhưng cô làm mẹ tự nhiên có thể cảm thấy bọn nhỏ bẩm sinh mong đợi với ba. Bởi vì sau khi cô về nước đủ loại không thuận lợi, rơi vào tay Monica, Monica rất nghiêm túc nói rõ tình cảm ba và mẹ với hai đứa trẻ, sau đó An Cửu có thể cảm thấy hai đứa bé nói từ ba càng ngày càng ít, sau khi đón bọn trẻ về nước cũng cực ít chủ động hỏi mẹ lúc nào thì dẫn bọn nó đi gặp ba, thỉnh thoảng thấy cô im lặng ngẩn người không vui còn có thể đi quan tâm cô.

Dần dần, hai đứa bé từ một người bắt đầu mong đợi từ từ biến thành có cũng được mà không có cũng không sao, cuối cùng lại còn có chút tẩy bay, ở trong ý thức của bọn nó, do ba bắt nạt mẹ, mẹ mới có thể ly hôn với ba.

An Cửu chưa bao giờ truyền bá cho ba ruột bọn nó không tốt điều gì, cô không hy vọng ân oán đời trước đến gàn trên người hai đứa trẻ, thấy thái độ của hai con, cô không thể nói không lo lắng.

Tối nay Đoàn Đoàn nói, làm cô rung động rất lớn. Nói cho cùng, chính cô làm một người mẹ có phải quá ích kỉ quá nhát gan hay không? Lại còn không bằng hai đứa bé hiểu chuyện, không bằng hai đứa bé dũng cảm đối mặt......

An Cửu hít sâu một hơi, “Chỉ là...... Cuối cùng anh ấy vẫn là ba của các con, cuối tuần này đi, mẹ sẽ dẫn các con đi gặp anh ấy.”

Rốt cuộc ra quyết định này, cô lập tức cảm giác tim buông lỏng, nhưng rất nhanh sẽ thắt chặt, bản lĩnh dụ dỗ người của Phó Thần Thương cô đã nhận thức đầu tiên, huống chi người khác còn chưa xuất hiện, chỉ là hai hộp cơm là có thể mua dạ dày của hai bé bi, nếu là......

Lúc này, cơ thể bé bi Phạn Phạn mềm nhũn bò lên đầu gối mẹ, ôm cổ của cô, hôn lên gò má ngon miệng của cô một cái, “Mẹ mẹ yên tâm, con và anh trai chỉ thích mẹ, sẽ không bị ba cướp đi!”

Đoàn Đoàn cũng rất trịnh trọng gật đầu một cái.

Hốc mắt An Cửu đau xót, vùi mặt vào trong bả vai nhỏ nhắn mềm mại của bé bi.

Cô không nói gì, nhưng hai bé bi lại suy đoán được rõ ràng lo lắng và do dự của cô.

Đời này may mắn lớn nhất của cô là có bọn trẻ, nếu như không có bọn nó, cô không biết sống còn có ý nghĩa gì...... Trời mới biết cô sợ hãi rất nhiều khi mất đi bọn trẻ...... Cái quyết định này không khác nào đào vào lòng cô móc vào phổi cô......

------ End Chương 176-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.