Nha đầu này trước kia đều sĩ diện không nghe lời anh, hơn nữa đột ngột bùng phát, không hề có dấu hiệu, cứng đầu đến vài đầu bò đều không kéo được, một mực ồn ào đến khi anh chịu không nổi. Kết quả cuối cùng chính là hai bên đều bị tổn hại.
Chuyện lần trước chính là ví dụ tốt nhất. Dù cho về sau cô sinh bệnh yếu thế, thái độ mềm mỏng bớt, nhưng di chứng vẫn là không cách nào giải quyết, cho tới bây giờ bọn họ vẫn phân phòng ngủ.
Nhưng cũng không biết trước đó cô bị cái gì kích thích, hay là ăn đồ kỳ quái gì, nổi lên phản ứng hóa học quỷ dị. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn lại sinh ra biến hóa, thủ đoạn đối phó với anh nhảy bật vượt rội, không ngừng tiến lên một tầng cao mới.
Hiện tại, nếu gặp chuyện gì không theo ý Tống An Cửu, cô hoàn toàn sẽ không nháo, cũng không ầm ĩ với anh. Thời điểm cần phải buông xuống mặt mũi liền buông xuống, bóp vai đấm lưng, dâng trà rót nước nói chuyện cười, mở miệng một tiếng “ông xã” làm nũng, còn có thể giả bộ đáng thương hai mắt đẫm lệ, thẳng đến khi anh chống đỡ không được mới thôi.
Không thể không thừa nhận, cái bộ dáng này của Tống An Cửu thật sự càng làm Phó Thần Thương đau đầu. Trước kia cô ầm ĩ nổi điên, anh tức lên còn có thể đánh mắng. Hiện tại….. hoàn toàn không nỡ mắng, càng không nỡ đánh, chỉ có thể mặc cho cô muốn làm gì thì làm, nhảy đến trên đầu anh.
Trước kia bởi vì Tống An Cửu một mực không chịu gọi “ông xã” mà Phó Thần Thương bất mãn, bây giờ vừa nghe cô gọi “ông xã” là anh liền đau đầu.
“Em lại muốn cái gì?” Phó Thần Thương buông bảng báo cáo trong tay xuống.
Tống An Cửu căn bản không quan tâm cái khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Phó Thần Thương, vẻ mặt nịnh nót dán tới, “Ông xã, anh giúp em ký một chữ đi~”
Phó Thần Thương liếc cô một cái, nhận lấy bút máy, kéo tay cô qua, ở trong lòng bàn tay của cô viết ra ba chữ Phó Thần Thương rồng bay phượng múa.
Tống An Cửu vừa nhìn mặt liền xanh lá, đau lòng không thôi. Quá lãng phí quá lãng phí mà, đây đều là TIỀN đó~ ....!
“Không phải ký ở đây!”
Nói xong móc ra vài tờ giấy ghi chép đưa đến trước mặt Phó Thần Thương, “Mỗi tờ ký một cái!”
Phó Thần Thương dựa người về phía sau, một chân bắt chéo trên một chân khác, tay chống cằm, “Bao nhiêu tiền?”
“Hả? Cái gì bao nhiêu tiền?” Tống An Cửu vô tội nháy mắt.
“Tên của anh, em ra giá bao nhiêu tiền?” Phó Thần Thương rất rõ ràng hỏi.
Không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị anh nhìn thấu, vẻ mặt Tống An Cửu uể oải, giơ lên ba ngón tay, “3000.”
Phó Thần Thương rõ ràng bị mấy cái chữ này kích thích, “Tống An Cửu, em cho là chữ ký của anh chỉ trị giá 3000?”
Tống An Cửu cười khan ho một tiếng, “Mọi người đều là học sinh, cũng không có tiền nhiều, ra giá quá cao không phúc hậu lắm, anh thông cảm một chút đi mà!”
Phó Thần Thương giận đến nở cười, “Em còn lý luận!”
Tống An Cửu lầu bầu, “Có cơ hội kiếm tiền nhàn nhã như vậy sao lại không kiếm, kiêm chức rất là mệt nha . . . . .”
Phó Thần Thương kéo Tống An Cửu ngồi trên đùi mình, “Còn có chuyện càng thoải mái hơn, cái gì em cũng không cần làm. . . . . .”
Tống An Cửu lập tức giống như thỏ nhảy từ trong lòng anh dậy, “Thiên hạ này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, tiện nghi không có gì tốt, đây chính là chân lý!”
Đây là cái ví dụ lộn xộn gì? Mặt Phó Thần Thương đen thui, “Chẳng lẽ em nghĩ cả đời cùng anh phân giường ngủ?”
Tống An Cửu không chút cử động, “Không phải anh nói sẽ tự ra ngoài kiếm ăn sao?”
“Ngày mai là ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, anh sẽ rất bận rộn, đi ngủ sớm một chút đi, Hiệu Trưởng Đại Nhân!” Tống An Cửu nói xong cũng nhảy nhót ra khỏi phòng sách, còn thò đầu vào nhắc nhở, “Đúng rồi, nhớ ký tên cho em!”
Nhìn bộ dáng không chút nào sợ hãi của cô, Phó Thần Thương khó miệng khó nói, bản thân cưng chiều cô thành như vậy, có thể trách ai!
Sáng ngày hôm sau, Tống An Cửu vừa rời giường liền nhìn thấy Phó Thần Thương một thân tây trang màu đen đang mặc một cái tạp dề màu hồng nhạt ở trong phòng bếp chiên trứng. Quả thật là đẹp trai không cách nào nhìn thẳng!
Tống An Cửu nhảy qua nhìn, vừa nhìn còn vừa chỉ chỉ chõ chõ, “Phó Thần Thương em không thích ăn hành, lần sau anh đừng cho vào. Trứng gà muốn chiên non một chút, còn muốn nhiều sốt cà chua . . . . .”
Phó Thần Thương nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Tống An Cửu, khẽ vươn tay bắt lấy cô vây vào trong ngực, cúi đầu muốn hôn.
Tống An Cửu vội vàng che miệng, “Em còn chưa đánh răng!”
Vì vậy Phó Thần Thương hận hận cắn cằm của cô, bàn tay ở trên mông cô hung hăng véo một cái, lửa nóng trong lòng có dấu hiệu ngẩng đầu, “Lá gan càng ngày càng lớn đúng không?”
“Còn không phải là ỷ vào việc anh yêu em!” Tống An Cửu ngước đầu nhỏ, nói được giống như chuyện đương nhiên, không có chút nào ngượng ngùng.
Bây giờ cô xem như đã hoàn toàn hiểu tính tình của anh, thích mềm không thích cứng, chỉ cần theo anh, cuộc sống gia đình trôi qua không biết thoải mái bao nhiêu. Trước kia sao cô lại thiếu não không nghĩ ra điểm này chứ? Phó Thần Thương đối với bản thân cô rất tốt, cô còn không an lòng, nên giống như bây giờ tận tình hưởng thụ mới đúng!
“Em. . . . . .” Phó Thần Thương nâng trán, hoàn toàn bó tay với cô.
Vô lại đến loại trình độ này cũng coi như bản lãnh.
Cân nhắc việc không thể ảnh hưởng đến học tập của Tống An Cửu, cho nên hiện tại quan hệ của bọn họ vẫn không thể công khai, vì vậy sau khi ăn điểm tâm xong Phó Thần Thương cùng Tống An Cửu chia nhau đến trường học.
Năm nay ngảy kỉ niệm thành lập trường vô cùng náo nhiệt. Bởi vì là lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường, đương nhiên, càng vì có tiền nhiệm Phó Thần Thương được mời, lần tiếp đãi khách này làm long trọng gấp năm lần đều không thể dừng lại.
Buổi sáng, tiến hành bài phát biểu dài đến 2 giờ, sau đó là cử hành lễ ăn mừng trường học thành lập được 100 năm tại sân vận động. Phó Thần Thương xuất hiện quả thật so với ngôi sao mở concert còn náo nhiệt điên cuồng hơn. Các nữ sinh đều vui mừng, các nam sinh nắm tay mơ ước, tiếng thét chói tai không ngừng, tràng diện không thể khống chế được, thật sự là đáng thương cho các bảo vệ năm nay. Đi theo sau Phó Thần Thương còn có mười vị lãnh đạo, chỉ là lãnh đạo phát biểu cũng nói gần 1 giờ, đám học sinh dưới đài tay đều có chút không còn sức rồi.
Buổi trưa, Đại Lễ Đường trường học mới vừa dựng lên để tổ chức ăn mừng lễ kỉ, mời đầu bếp tốt nhất, đạt cấp bậc tiêu chuẩn cao nhất trong yến tiệc. Thương tổn bị đám lãnh đạo dài dòng của mọi người lập tức được chữa khỏi, một bên hưởng thụ mỹ thực một bên trao đổi cùng các tiền bối, cực kỳ náo nhiệt. . . . . .
Tống An Cửu từ buổi sáng liền bắt đầu không ngừng chào hỏi với mọi người, ai bảo cô học ở Thịnh Cẩn suốt 5 năm!
Đám bạn bè không tốt hôm nay đã sớm tạm biệt với tuổi trẻ khinh cuồng, thời kỳ phản nghịch không chống lại năm tháng thanh xuân. Lên đại học, có người xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, có người thừa kế gia nghiệp, có người tự mình mở công ty….. Bất kể là dựa vào trong nhà hay dựa vào chính mình, đều tự hòa vào nhau, đều không tệ lắm, chỉ có cô bi thương còn học cấp ba.
Trường hợp này Tống An Cửa thật đúng là một ngàn mốt vạn không muốn xuất hiện!
Bởi vì hình tượng của cô thay đổi, vô tình gặp loại chuyện “Bạn học, có nhìn thấy Tống An Cửu đâu không?” không tồn tại này. Cơ bản những người từng tìm cô đều dùng lời dạo đầu này, sau đó thời điểm được cô cho biết bản thân là Tống An Cửu, người nào người nấy đều hoài nghi về tính chân thật thân phận của cô, còn có gương mặt, còn có người muốn biết người trang điểm cho cô là ai…… Cô có thể trả lời là bệnh viện Phó thị trang điểm cho sao?
Có thù oán hay không có thù oán, bạn trai trước bạn trai trước bạn trai trước, nên gặp phải hay không nên gặp phải hôm nay đều gặp mấy lần, nhưng lại duy nhất không nhìn thấy Phó Cảnh Hi cô tâm tâm niệm niệm.
Thật vất vả có cơ hội quan minh chính đại này để gặp cậu, cậu lại không xuất hiện.
Sau buổi lễ cảm ơn là triển lãm lịch sử trường, đi thăm vường trường, sau đó là phân giới, các học sinh lớp lớn có quan hệ hữu nghị hoạt động. Tống An Cửu giống như đi chợ vậy, thay phiên đổi ba lớp, bị bạn học thay nhau oanh tạc. Không cần biết là có quen cô hay không, hay chỉ gặp mặt một lần, chỉ cần nghe qua đại danh của cô cùng với kỳ tích “Người đẹp ngàn cân”, tất cả đều muốn tới nhìn cô một chút, cùng với bình luận một phen. Bởi vì Phó Thần Thương đi đâu đó rồi, cô vẫn phải nhịn không thể nổi bão, thật sự là đáng thương.
Thảm nhất là nhiều bạn trai cũ hoặc sáng hoặc tối, hoặc vô ý đưa ra lời muốn tái hợp lại cùng cô, ôn chuyện cũ gì đó. Tình cờ bị Phó Thần Thương nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác nói chuyện, dưới khuôn mặt đẹp trai dịu dàng đó bắn ra vài cái tiểu phi đao sắc bén, thật sự là làm cho cô ăn không tiêu.
Tình huống như thế mãi cho đến buổi tối diễn xuất văn nghệ mới giảm bớt.
Vì kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi lớp học đều phải tiến cử một tiết mục, sau đó tập hợp sàng chọn tiết mục có chất lượng tương đối cao biểu diễn, ban tốt nghiệp cũng phải tham gia. Lớp 12A tiến cử chính là sân khấu kịch 《 Công chúa Bạch Tuyết 》, chỗ đặc biệt là tất cả đạo cụ đều được nhân cách hóa, toàn bộ do người diễn, cả lớp 60 tinh anh, không đúng, còn có một Tống An Cửu, tất cả đều sẽ tham dự. Lương Giai Giai dùng loại khí chất cùng với việc nhét cho ủy ban văn nghệ một bao lì xì liềm đảm nhiệm vai công chúa Bạch Tuyết. Tống An Cửu vai . . . . . một cây nấm trong rừng rậm.
Đạo cụ mặc dù không phải nói lời kịch, nhưng đứng một chỗ cũng rất mệt mỏi, thật sự là rãnh rỗi liền muốn nói chuyện. Tống An Cửu không ngừng tìm cây nấm Đường Tống bên cạnh nói chuyện phiếm.
Vừa bắt đầu Đường Tống còn qua loa vài câu, đến cuối cùng thì nhịn không nổi nữa, “Bạn học Tống An Cửu, bạn nghiêm túc một chút đừng nói chuyện có được hay không? Đây là đang trên sân khấu!”
Tống An Cửu không thèm để ý chút nào, “Thì sao? Dù sao cũng không có người chú ý đến chúng ta, đều nhìn diễn viên chính! Ai sẽ nhìn một cây nấm chứ!”
“Sao lại không? Bạn xem, hiệu trưởng luôn nhìn bên này, nhất định là phát hiện chúng ta đang nói chuyện rồi.” Đường Tống sợ hãi nói.
Tống An Cửu lúc này mới nhìn sang hướng Phó Thần Thương, người kia mười ngón giao nhau chống đỡ cằm, tư thế ưu nhã giống như một bức họa. Sân khấu kịch đang diễn đến đoạn công chúa Bạch Tuyết lương thiện lại nhu nhược bàng hoàng bị lạc trong rừng rậm đáng sợ, nhưng người đàn ông kia lại không xem bộ dáng đáng thương của công chúa, ánh mắt lại chăm chú nhìn một cây nấm trong rừng rậm….. Nhìn đến rốt cục Tống An Cửu tự mình nhìn lại, khóe môi Phó Thần Thương lập tức giương lên một nụ cười.
Tống An Cửu dám khẳng định trong chớp nhoáng này cô nghe được âm thanh hít khí lạnh của tập thể mọi người.
Phóng điện cũng phải xem trường hợp chứ!
Tống An Cửu vội vàng vòng sang hướng khác, dùng tạo hình đầu nấm lôi thôi che khuất ánh mắt của Phó Thần Thương, cùng với ánh mắt quần chúng đang đuổi theo ánh mắt của anh.
Làm ơn đi, tuy là cô không có làm người khác chú ý, nhưng mà hơn phân nửa ánh mắt toàn trường đều ở trên người anh có được không! Từng cử chỉ của anh đều làm cho người khác chú ý.
………………
Lại nhịn mấy tiếng đồng hồ, buổi biểu diễn văn nghệ rốt cuộc lấy lời chào cảm ơn kết thúc, kế tiếp chính là thời gian tự do hoạt động.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Phó Thần Thương phải cùng lãnh đạo và các học sinh nổi danh ăn cơm xã giao, Tống An Cửu cuối cùng cũng có thể thở một ngụm rồi.
Hôm nay không chỉ có Phó Cảnh Hi không tới, mà Thẩm Hoán bởi vì vừa thành lập công ty cố vấn tình cảm, việc làm ăn bận rộn, vội vàng tiếp khách nên cũng không tới.
Tâm tình Tống An Cửu có chút xuống thấp mà đi tới cây bạch quả lá vàng trong sân trường, không ngừng quay điện thoại, lo lắng rốt cuộc là gọi hay không gọi.
Không cách nào lựa chọn cô liền móc ra một đồng xu ném lên, mặt trên là gọi, mặt dưới là không gọi.
Kết quả, lúc đồng xu còn đang ở giữa không trung, trông mòn con mắt, Tống An Cửu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ đối diện chậm rãi đi tới . . . . .
“Cảnh Hi ——”
“Cảnh Hi ——”
“Cảnh. . . . . .”
Tống An Cửu gọi hai tiếng, thời điểm gọi tiếng thứ ba thì âm thanh giống như một miếng vải bị cây kéo chặn ngang cắt đứt. . . . .
Mới vừa rồi cô chỉ chú ý Phó Cảnh Hi, lại không thấy bên cạnh cậu có một cô gái bộ dáng đặc biệt xinh đẹp, vẻ mặt dịu dàng khoác cánh tay cậu. . . . .
Trong nháy mắt, tiếng ồn ào, ánh đèn, lá cây, tất cả xung quanh giống như thủy triều thối lui, một thứ gì đó rất quan trọng rơi xuống từ trong sinh mệnh, chỉ còn lại một mình cô đứng yên tĩnh trong bóng tối . . . .
“An Cửu.”
Cho đến khi Phó Cảnh Hi đứng trước mặt cô, gọi tên cô, Tống An Cửu mới từ trong tình cảnh trống rỗng tìm về chính mình.
“Cảnh Hi, cậu cũng tới nữa!”
A? Đó là cô nói sao? Thân thể giống như cùng tư tưởng tách biệt không thể phối hợp hành động, đầu óc cô còn chưa khôi phục vận chuyển, may là cái miệng cô đã phản xạ có điều kiện tự động trả lời.
“Ừ.”
“Vị này là?” Tống An Cửu cuối cùng là thoáng khôi phục một chút thần trí.
“Bạn gái của tôi, Thư Ý.”
BẠN —— GÁI
Hai chữ này giống như tảng đá lớn ép tới cô gần như muốn phun máu.
“Chào cô.” Thư Ý có chút xấu hổ gật đầu lên tiếng chào cô.
Chỉ liếc mắt một cái, Tống An Cửu cũng biết cô ta cùng Phó Cảnh Hi là người cùng một thế giới, có tu dưỡng, có văn hóa, có gia thế, cùng khí thế giống nhau.
“Xin chào, tôi là bạn . . . . . .bạn của Cảnh Hi.”
Bạn bè, cũng chỉ là bạn bè mà thôi.
Sau đó chính là khoảng thời gian làm người ta lúng túng trầm mặc. . . . . .
Tống An Cửu lẳng lặng đứng trước mặt hia người.
Ở trước mặt Phó Cảnh Hi, trước giờ cô luôn một khắc cũng không ngừng nói chuyện, chưa bao giờ giống như giờ phú này trầm mặc trôi qua. Phó Cảnh Hi luôn luôn trầm mặc ít nói lại lần đầu tiên mở miệng phá vỡ không khí im lặng này ——
“Tôi phải đi gặp mấy người bạn nữa, đi cùng không?”
Đi cùng?
Về sau cái từ này đã không còn thuộc về cô.
Cậu có người làm bạn bên cạnh, cô cũng không thể giống như trước kia không có việc gì cũng đi phiền cậu, không thể nói “Chúng ta cùng nhau” nữa.
Sau khi kết hôn cùng Phó Thần Thương, cô vẫn còn không có hoàn toàn ý thức được điểm này. Nếu như không phải cậu muốn tránh mặt cô, cô còn cây ngay không sợ chết đứng cảm thấy đi tìm cậu cũng không có gì. Giống như trước đây tặng đồ cho cậu, ngây ngốc đối xử tốt với cậu cũng không có gì.
Cho tới giờ khắc này, Tống An Cửu mới rõ ràng, rất rõ ràng nhìn nhận rõ sự thật.
Mặc kệ là quan hệ bạn bè tốt đến mấy, chỉ cần một bên có bạn trai/bạn gái, quan hệ trở bên bất hòa là tất nhiên.
Huống chi, cô cho tới nay đối với Phó Cảnh Hi có lòng riêng, mà lại tự cho rằng cậu không biết. Kỳ thật cậu biết tất cả, tự nhiên là kiêng kỵ.
“Không được.” Tống An Cửu chậm rãi, chậm rãi lộ ra một nụ cười thật to không chê vào đâu được, “Các cậu đi đi, hôm nay rất náo nhiệt, các cậu chơi vui vẻ một chút!”
Nhìn nụ cười sáng lạng của Tống An Cửu, Phó Cảnh Hi nhíu nhẹ mày, giống như là muốn nói gì đó, nhưng vẫn không có mở miệng, chỉ là gật đầu một cái với cô, liền cùng Thư Ý đi sát qua người cô, cách càng lúc càng xa . . . .
Phó Cảnh Hi đã rời đi lâu rồi mà Tống An Cửu vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, tùy ý người đến người đi, lá cây rơi xuống trên đầu vai. . . . . .
“Hi, chị dâu! Cuối cùng tìm được chị rồi!”
Phó Hoa Sanh không biết từ nơi nào xuất hiện hưng phấn mà vỗ vai Tống An Cửu, nhưng cô hoàn toàn không có phản ứng.
Phó Hoa Sanh vỗ vỗ, cảm thấy không đúng, vì vậy cúi người, kề sát vào nhìn cô.
Thân thể Tống An Cửu bởi vì đứng quá lâu nên hơi run rẩy một chút. Cô cắn môi, hai con ngươi phiếm hồng, nước mắt giống như một giây sau sẽ rơi xuống, lại hung hăng bị đè nén trở về.
Phó Hoa Sanh nhất thời liền trợn tròn mắt, không biết làm sao, luống cuống tay chân, “Chị chị hai ………. Chị hai, chị làm sao vậy?”
“. . . . . .”
“Rốt cuộc thế nào nha? Chị đừng có không nói lời nào! Chẳng lẽ là tôi vừa rồi quá nặng tay vỗ chị đau? Không đến mức đó đi, chị dâu, thân thể chị rất cường tráng to lớn đó!”
“. . . . . .”
“Phó Nhị khi dễ chị?” Phó Hoa Sanh lại đoán.
“. . . . . .”
“Anh ấy đối với chị không tốt không phải còn có em sao! Em đã nói với chị, em vĩnh viễn là hậi thuẫn kiên cố, là lốp xe dự bị, là tường ngoài của chị!”
“. . . . . .”
“Khụ, mặc kệ nói gì, tùy tiện nói một câu được không? Chị như vậy, thật khiến cho người ta sợ hãi. . . . . .” Phó Hoa Sanh không chịu nổi.
“Tôi thất tình.”
“. . . . . . ! ?” Phó Hoa Sanh trọn tròn mắt, lập tức phun ra một câu: “Chị đều đã là vợ người ta còn yêu người khác?”
Một giây trước tâm tình còn đang sa sút âm trầm, một giây sau Tống An Cửu phản ứng lại lập tức bùng nổ: “Cút cút cút, anh mới là vợ người ta!”
Phó Hoa Sanh phụ họa, “Được được được, tôi là vợ! Bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thế nào được chưa?”
“Cảnh Hi có bạn gái lúc nào?” Tống An Cửu hỏi.
Phó Hoa Sanh hiểu ra, thì ra cô nói thất tình là ý này.
“Chị nói là Tam tiểu thư Thư gia đi! Cũng không lâu, đại khái là chuyện hai tuần trước. Chị chú ý Cảnh Hi như vậy tôi còn tưởng là chị biết!” Phó Hoa Sanh nói xong chậc chậc lắc đầu, “Ai, chị dâu, chị như vậy là không tuân thủ nữ tắc rồi. Chị đã có anh hai rồi, làm sao còn muốn cháu của anh ấy nữa. Bất quá ngẫm lại nếu là tôi, tôi cũng không để ý cam tâm tình nguyện hướng về cậu ta.”
Tống An Cửu hung hăng nguýt hắn, “Nghĩ cái đầu anh, tự anh đi tuân thủ nữ tắc đi!”
Nói xong cũng không để ý đến hắn, sải bước đi về phía trước.
“Chị dâu! Chị dâu, chị đi đâu à?” Phó Hoa Sanh vội vàng đuổi theo.
“Đi tìm đàn ông!” Tống An Cửu hận hận thuận miệng trả lời một câu.
“Hả?” Phó Hoa Sanh sững sờ, sau đó không thuận theo, “Tôi đây không phải sẵn có sao? Còn tìm cái gì nha! Cần gì bỏ gần cầu xa, này này. . . . . .”
Cuối cùng, hai người tùy tiện tìm một quán ăn gần trường học ngồi xuống uống rượu.
Hoàn hảo Phó Hoa Sanh mặc quần áo đơn giản, bằng không ngồi trong quán ăn kiểu này sẽ có vẻ đột ngột, càng khiến người ta chú ý.
Bởi vì tỉ lệ hắn xuất hiện trên ống kính tương đối cao, vừa ngồi xuống liền dẫn đến tiếng xì xào của mấy người khách bàn gần đó, suy đoán hắn có phải là Phó Hoa San hay không. Cuối cùng, bởi vì cô gái đi cùng hắn quả thật là quá thấp kém, mọi người thảo luận một lát liền thu hồi ánh mắt, khẳng định không phải là Phó Hoa Sanh!
Phó Hoa Sanh không nói gì nhìn Tống An Cửu ngồi đối diện giống như không muốn sống mà nốc rượu, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Này, tôi nhớ rằng Phó Nhị không cho chị uống rượu. Không sợ bị anh ấy động thủ hay sao!”
Tống An Cửu không có sợ hãi lại mở ra một chai bia, “Phó Thần Thương không nỡ đánh tôi!”
“Ách. . . . . .” Quả nhiên uống nhiều.
Tống An Cửu lắc lắc chai rượu trong tay, “Phó Hoa Sanh anh nói, là tôi xinh đẹp hay là cô Thư Ý gì kia xinh đẹp?”
“. . . . . .” Cư nhiên hỏi vấn đề đáng sợ như vậy, rõ ràng là đã uống nhiều.
Tống An Cửu nhũn như con chi chi nằm sấp trên mặt bàn, “Tôi mới không có nghĩ muốn nhúng chàm Phó Cảnh Hi, mới không có. Tôi chỉ coi cậu ta là anh em, giống như Phật Tổ thành kính cúng bái, mới không muốn vấy bẩn cậu ta, chà đạp cậu ta. Cho tới bây giờ….. Cho tới bây giờ đều không có nghĩ . . . . . .”
Phó Hoa Sanh nghe được đầy đầu vạch đen. Có người say rượu nói lời thật, cô gái này say rượu lại thích nói mát, dù sao hắn làm như không nghe là được rồi.
Vì vậy, một người uống say như chết ăn ở hai lòng nói điên nói khùng, một người ngồi ngấm ngáp ít rượu, ăn đấu phộng, gặm thịt nướng, nghe cô ăn ở hai lòng nói điên nói khùng, cũng coi như rất hài hoà.
Hai người ngồi uống từ lúc quán không còn chỗ ngồi đến lúc chỉ còn một bàn bọn họ.
Phó Hoa Sanh ăn ăn ăn…. Đột nhiên động tác ném đậu phộng vào miệng dừng lại. Hắn chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, lúc này phản xạ có điều kiện níu chặt quần áo của mình.
Xong rồi xong rồi, quên mất Tống An Cửu sau khi say rượu hóa sói sẽ hung tàn như thế nào! ! !
Vì vậy, Phó Hoa Sanh không chút do dự bấm điện thoại gọi cho Phó Thần Thương, “Anh hai! Anh hai, anh mau tới đây! Quán Như Ý, ra khỏi cổng trường đi về hướng trái 200m Như Ý quán! Phải nhanh nha! Chậm em liền bị bà xã anh cưỡng hiếp . . . . . Hả? Hả? A? Không đúng không đúng! Anh không cần tới không cần tới! Cứ để cho em bị cưỡng hiếp đi!”
Nói đến một nửa, Phó Hoa Sanh phúc đến thì lòng cũng sáng ra sửa lại, “rụp” một tiếng cúp điện thoại, từ đầu tới đuôi đều không cho Phó Thần Thương có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Cặp mắt Phó Hoa sanh sáng rực, nhìn chằm chằm Tống An Cửu. Chị dâu! Xin không cần khinh thường, mặc tình chà đạp tôi đi!
Tôi quyết định hy sinh mình, yên lặng chịu đựng. . . . . .
……………….
Cách trường học 800m, khách sạn cấp năm sao.
Qua ba lần rượu, nói chuyện với nhau đang lúc vui.
“Các vị, tôi còn có chuyện, trước xin lỗi không tiếp được.”
Phó Thần Thương nhận một cú điện thoại đột nhiên liền nói phải đi, mọi người ngẩn người, nhưng rốt cuộc không có người nào dám nói một chữ “không”, đều nói lời chào tạm biệt để anh có việc bận cứ đi trước.
Khi chiếc xe thể thao màu xám quen thuộc dừng trước cửa quán ăn, Phó Hoa Sanh quả thực khó mà tin được, bởi vì hắn hoàn toàn không ngờ được Phó Thần Thương sẽ đến nhanh như vậy.
Lúc đó, Tống An Cửu cả người bò đến trên bàn, đã cởi áo khoác của Phó Hoa Sanh ra, hơn nữa bắt đầu động thủ xé rách áo sơ mi của hắn rồi . . . . .
“Rẹt” một tiếng chói tai, áo T-shirt của Phó Hoa Sanh không biết bị Tống An Cửu dùng vật thể không rõ gì làm rách một đường, sau đó, rốt cục bị xé rách. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
Phó Hoa Sanh phản ứng đầu tiên là, MẸ NÓ! Cái áo có chữ ký XX kỷ niệm số lượng có hạn của hắn . . . . . .
“Tống! An! Cửu!” Phó Thần Thương thì cực kỳ tức giận bước nhanh qua, lôi cổ áo cô nắm dậy.
Tống An Cửu đầu óc choáng váng đứng không vững, trước sau lung lay lảo đảo một cái, cuối cùng dựa vào ngực Phó Thần Thưởng mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Có lẽ là bị hơi thở quen thuộc trên người Phó Thần Thương hấp dẫn, Tống An Cửu níu lấy quần áo của anh chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ hàng lông mày nhíu chặt của anh, hai con ngươi tràn đầy tức giận, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, xuống chút nữa là cút áo đầu tiên được cài chặt tỏa ra vẻ cấm dục . . . . .
Vì vậy, đôi tay không bị khống chế liền sờ soạng đi lên, sau đó lung tung nắm lấy cổ áo của anh. . . . . .
Loại cám dỗ này khó có thể hình dung, giống như là nhìn thấy một mảnh tuyết trắng tinh không hề có chút tạp sắc liền muốn đi lên giẫm ra vài cái dấu chân hủy diệt. . . . .