Vặn chốt, kéo mạnh cửa ra, sau đó vọt nhanh ra ngoài không nấn ná giây nào, cả quá trình từ đầu đến cuối không mất quá ba giây. Quả nhiên Phó Thần Thương không đoán được là cô sẽ chạy trốn, để cô thành công chuồn mất.
Nhưng anh không hề tức giận, cũng không đuổi theo, chỉ khoan thai vào nhà.
“Ngồi đi.” Lúc này Phó Cảnh Hi đã mở đèn, cũng không bất ngờ khi thấy Phó Thần Thương không đuổi theo.
Phó Thần Thương nhìn xung quanh, cuối cùng ngồi xuống chăn nệm An Cửu vừa nằm, rất thoải mái, như ở nhà mình.
“Cô ấy tự tới?” Phó Thần Thương hỏi.
“Sau khi gọi cho tôi.” Phó Cảnh Hi không hề giấu diếm.
Đáy mắt Phó Thần Thương tối lại, khẽ cười một tiếng, “Uổng công thôi. Cô ấy đã là người của tôi, từ trong ra ngoài. Khi có lợi thế thì không ra tay, bây giờ mới hối hận, sao không nghĩ xem mình có khả năng cướp người khỏi tay tôi hay không.”
“Có được lòng dân là có được thiên hạ.” Phó Cảnh Hi chỉ đáp một câu, đánh vào điểm yếu của Phó Thần Thương.
Phó Thần Thương cười lạnh, “Sao cậu biết tôi không được lòng dân? Còn nữa, cậu cho rằng với tính cách của cô ấy thì nên dùng lòng dân ở xã hội chủ nghĩa hay quân chủ chuyên chế đây?”
Hai người chú một câu, cháu một câu, không ai nhường ai, cũng bất phân thắng bại.
-
An Cửu chạy một mạch xuống lầu một, khi xuống đến lầu hai có gặp chú sửa khóa còn nhắc chú không cần lên, cửa đã mở rồi.
Sau khi xuống lầu, chạy một đoạn ngoài tiểu khu, chạy một hồi thì phiền não, hình như Phó Thần Thương không đuổi theo!
Anh không đuổi theo! Vậy có nghĩa là anh còn trên lầu, có phải anh gây khó dễ cho Cảnh Hi rồi không?
Đáng chết! An Cửu dậm chân, hết cách, hì hục chạy về.
Khi An Cửu bò được lên lại lầu sáu thì đã hết hơi, cả người đầy mồ hôi, mấy bước cuối gần như là lết lên, nằm trên mặt đất cách Phó Thần Thương chừng vài bước như chó chết, “Xem... xem như anh lợi hại...”
Phó Thần Thương nhàn nhã vén tóc cô, “Trên chiến trường kỵ nhất là vạch áo cho người xem lưng đấy, biết chưa?”
Lúc này rồi vân không quên giảng đạo. [DDlqd]
An Cửu hít vào, “Anh đừng gây rắc rối cho Cảnh Hi, là tôi tự tìm anh ấy.”
Bộ dáng liều chết bảo vệ Phó Cảnh Hi khiên Phó Thần Thương cười lạnh, “Em lại bao che cho cậu ta.”
An Cửu nghe vậy liền cảnh giác, bỗng nhớ đến câu Phó Thần Thương nói khi cô cầu xin cho Tiết Hạo --”Muốn cậu ta chết thì cứ nói tiếp đi.”
Hiểu tính anh, An Cửu quyết định không nói nữa, lúc này cô cần giành quyền chủ động, vậy nên bất mãn chất vấn, “Tại sao! Tại sao lần nào anh cũng uy hiếp vào điểm yếu của tôi, còn tôi không thể uy hiếp vào điểm yếu của anh? Tại sao anh được đi gặp người yêu cũ của anh, còn tôi không được gặp người tôi thầm mến!”
Phó Thần Thương ung dung khoanh tay, “Thầm mến? Em thích đên nỗi ai cũng biết còn bảo là thầm mến?”
An Cửu giật mình vì lỡ miệng, quay đầu, lúng túng nhìn Phó Cảnh Hi, chỉ thấy người phía sau vô cùng bình tĩnh không tỏ chút kinh ngạc nào.
T--T Thật sự rõ như vậy sao?
“Em muốn theo tôi đi bây giờ hay để tôi ngủ lại với em một đêm rồi mai hẵng đi?”
“Đi bây giờ.” An Cửu trả lời ngay, không chần chừ nửa giây.
Phó Thần Thương không cho cô lựa chọn nào như ý, nhưng cô có thể liều chết nói anh đi tôi ở ư?
Cuối cùng chỉ có thể lưu luyến tạm biệt Phó Cảnh Hi.
Thật ra không muốn đi, thật ra tôi muốn ở lại
-
Đến sân bay, còn hơn nửa giờ để đăng kí, hai người lại không có hành lý, nhanh chóng qua cửa an ninh bước vào khoang VIP. Canh giờ chuẩn như vậy, nhất định tên này đã chuẩn bị sẵn!
Khoang hạng nhất, đãi ngộ khác, tâm tình cũng khác.
Có thể nhận thấy tâm trạng Phó Thần Thương có phần xao động, không còn lạnh nhạt như trước, nhất định là vì trên máy bay không thể mở máy, không thể nhận tin của Tô Hội Lê nên lo lắng rồi! Thật là, cho dù anh mở máy được thì sao, chẳng lẽ nhảy khỏi máy bay được chắc?
“3000.”
Từ khi rời khỏi nhà trọ của Cảnh Hi, Phó Thần Thương vẫn luôn im lặng, bây giờ vừa mở miệng đã tung chiêu lớn.
Chuyện nên đến quả nhiên sẽ đến.
“Tôi không có tiền.” An Cửu yếu ớt đáp, dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại, lợn chết không sợ nước sôi.
“Vậy thì thay bằng thịt.” Phó Thần Thương nói lời vô sỉ với vẻ mặt nghiêm túc.
“...” Còn ác hơn cô tưởng, cuối cùng An Cửu cũng bình tĩnh đàm phán, “Có thể phạt chép từ không? Mỗi từ 100.” dienD@nLQd
“Mỗi từ 100, em ra giá hay thật đấy!” Phó Thần Thương ra sức chê cười sự ngây thơ của cô.
Xem ra không được rồi, An Cửu bấm đốt tay, “Một lần 3000?”
“100.” Phó Thần Thương thờ ơ đáp.
“Fuck!100! Gái gọi cũng không rẻ vậy!”
Mỗi lần 100, 3000 là 30 lần, cả tháng, cô không được nghỉ ư?”
Phó Thần Thương nghiến răng nghiến lợi, “So sánh bản thân với loại phụ nữ đó, Tống An Cửu, em giỏi thật đấy.”
An Cửu dựa vào đạo lý bảo vệ quyền lợi của mình, “Gái gọi thì sao? Ngài Lỗ Tấn từng nói, vẻ ngoài của con người chỉ là giả, nhà nho giả không bằng gái gọi thật. Với lại tôi cũng chỉ nghĩ cho cơ thể anh thôi...”
Phó Thần Thương không trúng kế, “Nếu thật sự lo cho tôi thì bớt gây chuyện đi.”
An Cửu nghiêng người nhìn anh, “Tôi không hiểu, tôi gây chuyện gì cơ chứ? Anh chăm bạn gái cũ, tôi không tìm anh phá phách, tự tìm chuyện vui, tốt tính biết bao? Rốt cuộc phiền gì đến anh? Nếu anh thấy thức trắng đêm chăm sóc cô gái khác không sai, đương nhiên tôi cũng không thấy anh sai, đây là lẽ thường tình, nhưng tôi đi thăm anh em của mình chẳng lẽ không phải là lẽ thường? Tôi và anh ấy mờ ám, anh với cô ta có tình cũ thì sao! Tại sao chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn?”
Không đợi Phó Thần Thương mở miệng, An Cửu đã nhanh chóng xê ra, nằm xuống, lăn ra thảm, ngủ.
Đây là kinh nghiệm cô đúc kết thành, đã không cãi lại anh, vậy hãy là người nói cuối cùng, tuyệt đối không cho anh cơ hội phản đòn.
Tiếng Phó Thần Thương và An Cửu rất nhỏ, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn nghe thấy, bật cười hỏi, “Vợ?”
“Ừm.” Phó Thần Thương gật đầu chào.
“Còn nhỏ, khó quản? Vợ tôi cũng vậy, nhỏ hơn tôi mười tuổi, quậy lên rất kinh khủng! Đây không phải cưới vợ! Hoàn toàn là nuôi cô ấy như con gái!”
Phó Thần Thương hơi nhếch miệng, “Quả vậy.”
Người kia càng nói càng hăng, “Tôi nói này, ngàn vạn lần đừng nói lý với cô ấy, anh nói sai cô ấy sẽ nháo chết anh, anh nói đúng cô ấy sẽ dùng dằng, nên là cứ...”
Câu kế thiếp có hạ giọng xuống, nhưng An Cửu vẫn vểnh tai nghe, không sót chữ nào, đại loại là mấy lời linh tinh kiểu như dạy dỗ một trận trên giường. Phó Thần Thương này lại còn rất tán thành, An Cửu liền thò tay khỏi thảm nhéo lên eo Phó Thần Thương, sau đó bị Phó Thần Thương nhíu mày giữ tay không thả.
-
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
An Cửu ngủ rất sâu, không mở mắt, gần như để Phó Thần Thương vác xuống máy bay.
“Dậy, về nhà ngủ tiếp.” Phó Thần Thương vỗ mặt cô, An Cửu dụi mắt ngáp một tiếng.
Sau đó cô nghe thấy Phó Thần Thương nói, “Tề Tấn, cậu đưa phu nhân về nhà, tôi tự lại xe đên bệnh viện.”
“Dạ.”
Tề Tấn vừa cất tiếng trả lởi, đã trơ mắt nhìn An Cửu im lặng chạy về sân bay, nghẹn họng trố mắt, “Boss, phu nhân cô ấy...” Lại chạy.
Phó Thần Thương phản ứng kịp, chạy vài bước đã đuổi kịp, “Em lại muốn gì nữa?”
“Anh đừng xen vào!”
Phó Thần Thương cố nén cơn giận, “Em hiểu chuyện chút được không?”
“Không thể! Đời này tôi đã vậy rồi, muốn biết điều thì anh tìm người khác đi!”
Phó Thần Thương bước lại, sau đó tóm cô nhét vào xe, lạnh giọng, “Tề Tấn, đến bệnh viện.”
Quả nhiên cách duy nhất để đối phó với cô là đặt dưới tầm mắt.
“Vâng.” Tề Tấn lén nhìn hai người qua kính chiếu hậu, đổ mồ hôi lạnh, trước giờ anh chưa thấy Phó Thần Thương vì ai mà tức giận như vậy.