Monica một hơi uống hếtbia còn thừa lại, giống như là muốn nuốt xuống chuyện không vui ngày xưa:“Cho nên mới nói, đường đều do mình đi, huống chi dù chuyện này trách ai cũng không trách đến trên đầu cậu, cậu mới là người vô tội nhất. Mình nghĩ, mặc dù ngoài mặt tên Phó Thần Thương hoàn toàn không lộ vẻ bất hiển sơn bất lộ thủy*(không lộ vẻ gì), trong lòng khẳng định cũng không chịu nổi,hơn nữa chuyện Tô Hội Lê chết đi với mình mà nói, chuyện ảnh hưởng lớn nhất là thái độ của anh ta đối với chuyện này. Mình thấy anh ta đúng là thật lòng hối cãi rồi, Phật viết, . Cuộc sống ngắn ngủn mấy chục năm, sinh mạng có lúc lại yếu ớt như vậy, quý trọngtức thời mới là quan trọng nhất. . . . . .”
An Cửu tựa đầu vào trên vai của cô: “Monica, cám ơn cậu, thật rất cảm ơn. . . . . .”
Monica vô tình phất tay một cái : “Còn khách khívới mình à ~”
“Chỉ là, Monica,đột nhiên mình phát hiện cậu càng ngày càng biết khuyên người, quả thật còn chuyên nghiệp hơn mấy bác sĩ tâm lý kia nữa!” An Cửu thuận miệng nói một câu.
Ánh mắt Moni chớp chớp, giống như che giấu rót ly rượu: “Thật sao?”
An Cửu gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, mình có bạn thân là bác sĩ tâm lý, nhưng nói chuyện, lại đặc biệt thích phỉ nhổ mình, mỗi lần mình đềubị anhôm đi, lần sau giới thiệu cho cậu biết.”
Hai người đang trò chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.
An Cửu bò dậy đi mở cửa, sau đó thấy Phó Thần Thương hơi có vẻ tiều tụy đứng ở ngoài cửa.
Ánh mắt Phó Thần Thương dời xuống, thấy trước cửa có thêm một đôi giày : “Có khách?”
An Cửu lại mang: “Ừ, Monica tới, bọn em đạ nói chuyện được một lát.”
Phó Thần Thương đưa túi ny lon trong tay tới trước mặt cô: “Ăn khuya.”
Monica không biết đã bu lại từ lúc nào, mặt vui mừng, không khách khí nhận đồ ăn vào trong tay: “Đến rất đúng lúc, chúng tôi đang cần đồ nhắm !”
“Rượu à?” Phó Thần Thương cau mày.
“Nhăn mày cái gì, một chút bia thôi mà! Đi vào cùng đi!” Monica nói xong lập tức kéo Phó Thần Thương vào.
Vì vậy, hai người biến thành ba người.
Thấy cả An Cửu và Phó Thần Thươngđều trầm mặc không nói lời nào, Monica đã mở miệng nói một câu: “Này, tôi nói, hai người các anh chuẩn bị kết hôn lại vào lúc nào đây?”
An Cửu bị sặc một hớp bia, ho khan không ngừng, Phó Thần Thương đưa khăn giấy cho cô, sau đó vỗ sau lưng của cô.
Monica kéo cô một cái : “Kích động như thế làm gì? Mình hỏi sai rồi sao?”
Sau đó, chỉ nghe được Phó Thần Thương trả lời nói: “Không vội.”
Câu trả lời này khiến Monica và An Cửu đều ngẩn ra.
Một chân Monica chéo lên một cái chân khác, nâng mày, nâng cằm lên: “Hả? Không vội? Không phải cho là đã có hai đứa con rồi nên không cần lo lắng gì hết chứ? An Cửu bọn tôi rất best-seller!”
An Cửu đẩy cô kéo cô xuông:“Monica, chớ nói lung tung. . . . . .”
“Ý tôikhông phải như vậy .”
Chỉ là đột nhiên anh phát hiện có phải mình quá mức ích kỷ là hay không, yêu một người cũng không nhất định phải có được cô ấy, mà phải để cho cô ấy có được hạnh phúc. Huống chi, anh thật còn có tư cách đi cùng với cô sao?
Tô Hội Lê chết đi làm những điều anh đè nén sâu trong lòng từ từ hiện ra , thậm chí làm anh cứ thế không chịu nổi, vết xấu loang lổ khiến mình sinh ra hoài nghi. . . . . .
Trầm mặc chốc lát, hai người mắt thấy An Cửu đột nhiên đứng lên, không nói một lời xoay người vào phòng ngủ. . . . . .
Phó Thần Thương cho là cô là tức giận, căng thẳng muốn đuổi kịp theo,thì An Cửu đã trở lại, lúc đi ra cầm một trang giấy màu sắc rực rỡ trong tay, đưa tay đưa cho anh.
Phó Thần Thương vô ý thức nhận lấy, sau đó u mê không hiểu nhìn cô hỏi: “Cái gì vậy?”
“Tự xem đi.” An Cửu ngồi xuống tiếp tục ăn.
Phó Thần Thương nhìn tờ giấy trong tay, sắc mặt mưa dầm kéo dài rồi đột nhiên trời xanh mây trắng, Monica nhìn dáng vẻ mở cờ trong bụng của anh, hơi nhíu mày, tò mò tiến tới nhìn.
Ah? Bài tập về nhà mà giáo viên ở nhà trẻ đưa thôi mà, có cần vui vẻ như vậy không?
Xuống chút nữa vừa nhìn, hai đứa bé vui vẻ dạo chơi. . . . . .
Ngày nay phần lớn ba mẹ đều có công việc bận rộn nên xem nhẹ việc giáo dục với trẻ, thậm chí còn có một số lựa chọn nhà trẻ nội trú, hoàn toàn giao đứa bécho giáo viên, vì có thể khiến ba mẹ quan tâm tới đứa bé nhiều hơn, ở cạnh trao đổi với đứa bé, thường cứ cách một đoạn thời gian nhà trẻ đều các tổ chức hoạt động như vậy, để các bạn nhỏ ở chung một chỗ với người nhà.
Mấy hoạt động lần trước, mới đầu đều do một mình An Cửu dẫn bọn trẻ tham gia, sau lại cân nhắc đếntâm trạng của bọn trẻ nên nhờ Phó Cảnh Hi giúp một tay, nhưng dù sao nơi này cũng là trong nước, cô còn phải bận tâm rất nhiều chuyện,cho nên số lần nhờ anh giúp đỡ cũng không nhiều.
Lần này giáo việc sắp xếp bài tập để các bạn nhỏ lợi dụng việc vừa có thể nghỉ ngơi cùng ba mẹ vừa có thể cùng nhau tiến hành hoạt động, hơn nữa còn được chụp hình, sau khi trở về viết một bài ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch, đến lúc đó còn phải bình chọn một gia đình thú vị nhất để phát thưởng, hình sẽ được dán trên bảng thông báo ở sau phòng học.
Monica nhếch môi cười yếu ớt, cho nên, ý An Cửu là muốn mời Phó Thần Thương cùng tham gia? Khó trách người này vui như vậy chứ. . . . . .
Cơ hội duy nhất mà Phó Thần Thương được công khai lộ mặt ở trường học của đứa bé chỉ có lần này, dưới tình huống ông trời làm việc tốt này, mặc dù cô không từ chối việc anh chăm sóc đứa bé, nhưng , đây là lần đầu tiên cô chủ động muốn mời.
“An Cửu?” Dường như Phó Thần Thương không thể tin được lại nhìn cô một cái .
An Cửu nhìn lại đi qua: “Đây là giáo viên sắp xếp, nếu như ngày đó anh bận thì. . . . .”
Mất đi lòng tin tưởng tràn ngập, tất cả không kiên định trong lòng tan thành mây khói. . . . . .
Thì ra là, chỉ cần một ánh mắt khẳng định của cô, anh sẽ lập tức không sợ hãi.
“Không bận.” Phó Thần Thương một giây đều không làm trễ nãi trả lời, sau đó vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc nói : ‘Lúc về anhsẽ nghiên cứu một chút, lập ra một kế hoạch, ngày mai sẽ bàn bạc với em.”
An Cửu: “. . . . . .”
Nghiên cứu. . . . . .
Lập kế hoạch. . . . . .
Cũng chỉ là bài tập của nhà trẻ mà thôi, cần phải như bàythế trận chờ quân địch như thế không. . .
Monica cười nhạo ở một bên: “Không ngờ Phó Thần Thương dễ dỗ dành như vậy.”
--- ------ ---------
Sáng ngày hôm sau, An Cửu nấu chút cháo, muốn hỏi Phó Thần Thương có muốn tới ăn một chút hay không, bởi vì gõ cửa nhiều lần bên trong cũng không phản ứng, vì vậy dùng cái chìa khóa mở cửa đi vào.
Lúc tìm được Phó Thần Thương trong phòng sách, anh đang ngồi ở trước bàn đọc sách, một cách hết sức chăm chú mà nhìn màn ảnh máy vi tính, thỉnh thoảng chui đầu vào trên giấy soàn soạt soàn soạt viết cái gì đó.
Trong tầm tay anh để một ly trà, đèn bàn vẫn chưa tắt như cũ, tràn đầy cục giấy bị vứt vào trong sọt rác bên cạnh, nhìn dáng dấp hẳn là cả đêm không ngủ. . . . . .
Đầu An Cửu đầy vạch đen nhìn một màn trước mặt, không biết còn tưởng rằng anhthức đêm để lấy đơn đặt hàng lớn gì đó đấy. . . . . .
“Chắc không phải cả đêm anh đều không có ngủ chứ?”
Phó Thần Thương thấy cô, ánh mắt sáng lên, vội vàng dắt tay của cô : “An Cửu, em đã đến rồi, sang đây xem.”
“Đây là. . . . . .cắm trại à?”
“Ừ, không xa lắm, là công viên Nghi Sơn ở thành phố Nam Thanh, anh đãxem qua dựa báo thời tiết, trời sáng, đây là danh sách đề xuất của anh,có thời gian và cả đồ trang bị trong buổi cắm trại . . . . . .”
An Cửu nhìn phương án PPT trên màn hình vi tính, bên trong bảng EXCEL còn có danh sách mua sắm, tên của mỗi đồ vật, giá tiền, thậm chí nhãn hiệu đều có ghi chú rõ ràng. . . . . .
“Vì buổi cắm trại này mà cả đêm anh không ngủ hả?”
“Anh chỉ sợ mình làm chưa đủ tốt. . . . . .”
Anh chỉ là muốn dùng hết toàn lực để đền bù, mặc kệ là bất kỳ vật gì, đều muốn cho cô và đứa bé có được thứ tốt nhất. . . . . .
Vào lúc này Phạn Phạn và Đoàn Đoàn cũng chạy tới, vừa nghe tới cắm trại tất cả đều rấtphấn khởi.
“Ba mẹ, chúng ta sẽ đi cắm trại ạ?”
“Đúng vậy.”
“Ba cũng đi cùng ạ?”
“Ừ.”
“Muôn năm ~~~” Phạn Phạn hoan hô lên.
Đoàn Đoàn không nói một lời chạy về lục một quyển 《toàn bộ hành trình cắm trại》 tới đây, nghiên cứu một chút, giống như ba của bé. . . . . .
Một nhà bốn người vừa ăn điểm tâm vừa bàn bạc, quyết định buổi tối cùng đi mua đồ, làm chuẩn bị cho buổi cắm trại sau này.
Phó Thần Thương có chút tương đối chuyên nghiệp nhờ người đi mua đồ, những vật khác thì cùng tụ tập đến siêu thị mua, quá trìnhchọn mua cũng làmột thể nghiệm thật tốt.
Sau khi một nhà bốn người dừng xe trong bãi đậu xe của siêu thị, đúng lúc gặp được Phùng Uyển đi ra từ cửa hàng làm đẹp ở đối diện, bên cạnh Phùng Uyển còn có vài vị phu nhân đi cùng.
Phùng Uyển thấy một nhà bốn người bọn họ tay nắm tay, sắc mặt xinh đẹp kia con tươi trả hơn hiệu quả làm đẹp
“Bà nội ~”
“Bà nội khỏe ~”
Hai cậu nhóc kia chủ động kêu bà, trên mặt Phùng Uyển tràn đầy yêu quý : “Thật biết nghe lời ~”
Một bên mấy vị phu nhân hâm mộ không dứt tiến tới đùa với hai cậu nhóc kia: “Ồ! Đây là hai bảo bối nhỏ của long phượng thai nhà bà à!”
Từ lâu Phạn Phạn và Đoàn Đoàn đã quen vớisựvây xem nhiệt tình của quần chúng, bình tĩnh kêu: “Dì mạnh khỏe” .
Tiếng “dì” này càng làm các vị phu nhân mở cờ trong bụng.