Khóe miệng Mạc Yến khẽ giật giật....
Đây không phải là một biểu hiện của sự xem thường sao ?
Bắc đại thiếu gia , kể cả ngài có không thích người ta đến đâu chăng nữa thì cũng đâu cần tỏ rõ thái độ như vậy ?
Nhưng mà , động tác này ,Mạc Yến thật tâm thấy rất ngầu , rất cool...
Cách Nghị , sắc mặt rất khó coi , lớn bằng từng này tuổi , đây là lần đầu tiên hắn bị người khác xem thường tới vậy , thậm chí là xem thường một cách quá ư là lộ liễu như vậy.
Ánh mắt liếc nhìn qua ly whisky trống trơn để trên bàn , cùng với đĩa bánh ngọt tình nhân bị đảo bừa lên... sắc mặt Cách Nghị đen xì không thể đen hơn được nữa...
Người đàn ông kia thật.... thật quá là vô niêm sỉ mà !
Hỏa khí không ngừng tích tụ nơi đáy mắt , sắc mặt hắn khi này không thể dùng từ khó coi để diễn tả hết được...
Trong không khí hình như đang phảng phất mùi khói lửa , đạn bom...
Bắc Tân Khởi làm ra vẻ không biết đến sự tồn tại của Cách Nghị vậy , cơ thể ngồi dựa vào lưng ghế xofa , đôi chân dài vắt chéo, ánh mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ...
Mạc Yến liếc nhìn qua Cách Nghị rồi quay sang nhìn Bắc Tân Khởi, nhìn hắn ngồi rất chi là thảnh thơi, khóe miệng cô không khỏi giật giật thêm lần nữa...
Sao cô cứ có cảm giác hắn theo cô đến đây để gây sự phá đám vậy nhỉ ??
Mạc Yến vốn không có ý đi xem mặt, giờ Bắc Tân Khởi phá đám như vậy , nói thật lòng ,cô không hề thấy phản cảm mà còn có chút ủng hộ...
Phản chăng mục đích mà cô đến đây hôm nay chỉ là lộ diện chút thôi, đối phương không ưng cô thì tốt, nếu có ưng thì cô cũng sẽ nghĩ cách phá....
Giờ không cần cô tự ra tay, mà có người giúp phá đám ,quá tốt !
Nhưng mà , đối phương là do An Nhã giới thiệu , cô cũng không thể để mọi việc xảy ra quá đáng quá được, đến khi đó cũng khó ăn nói với mẹ cô.
Mạc Yến là một cô con gái ngoan, biết điều.
Nhận thấy hỏa khí giữa hai người đàn ông dường như mỗi lúc lại một ghê gớm hơn....
... Mạc Yến chỉnh lại chiếc áo khoác trên người ,đứng dậy , lịch sự chào hỏi Cách Nghị :
- Xin chào ngài Cách , tôi là Mạc Yến.
Giọng nói nhẹ nhàng , khiến sắc mặt Cách Nghị dễ coi hơn chút ít.
Cách Nghị vốn là một người từ nhỏ đã học hành , làm việc trong nước... còn Bắc Tân Khởi đi du học ở nước ngoài nhiều năm mới trở về... cả hai đều không quen biết. Mà đối phương lại xuất hiện cùng với Mạc Yến, nói không trừng là người họ hàng thân thích , làm quá lên cũng không hay.
Cố gắng kìm chế bản thân , Cách Nghị gượng cười , ánh mắt nhìn sang phía Bắc Tân Khởi :
- Vị này là ...
- Anh ấy là....
Mạc Yến vừa định giới thiệu thì giọng lành lạnh của Bắc Tân Khởi lại vang lên :
- Lẽ nào anh nhìn không ra ư ?
Khiêu khích , một sự khiêu khích trắng trợn.
Sắc mặt Cách Nghị một lần nữa đen xì xì...
Hai người các ngươi ngồi vậy ai mà nhìn ra điều gì chứ ?
Mạc Yến lén nhìn biểu hiện của Cách Nghị rồi lại quay sang nhìn người đang ngồi cạnh mình.
Người này hôm nay sao vậy chứ ?
Vừa sáng ra đã vác bộ mặt lầm lì lạnh như băng đã đành , gặp ai cũng giống như ngọn núi lửa sắp phun trào là ý làm sao ?
Mặc dù hắn phá đám như vậy là hợp ý cô nhưng nếu làm quá đáng quá mức thì cũng không ổn chút nào ....
Sắc mặt Cách Nghị sớm đã mây mù giăng lối... chỉ vì có Mạc Yến ở đây mà không tiện phát tác.
Ngay khi vừa đến đây , hắn đã để ý đến Mạc Yến ,đối với cô , hắn thấy khá là hài lòng.
Ngũ quan nhỏ nhắn thanh tú, cho người khác cảm giác sạch sẽ , thanh tao, là một cô gái đáng để lấy về làm vợ.
Vì muốn giữ một ấn tượng tốt với cô , Cách Nghị đành kìm chế bức bối trong lòng...
Hít vài hơi thật dài, hắn quyết định coi như không thấy kẻ thứ 3 đang tồn tại ở đây....
.