Ông Xã Chày Bửa

Chương 9: Chương 9




   Giọng nói mềm mại mang chút sợ sệt , kinh hoàng, giống như một chú thỏ non đang hoảng hồn , gọi tên của hắn giống như khi còn nhỏ.

   Bắc Tân Khởi có chút bất ngờ,nhìn cô như nhìn một người lạ...

  Đã bao lâu rồi cô không gọi hắn như vậy?

  Mạc Yến chú ý tới mọi phản ứng của hắn,tay để lên bàn tay hắn,từng chút một cô định đẩy hai tay hắn đang chống ở sát hai bên người cô ra, bỗng cơ thể hắn lại áp sát hơn vào cô...

  Cơ thể Mạc Yến cứng đờ ra,sợ hãi không dám động đậy dù chỉ một chút.

  - Ngoan, gọi lại lần nữa !

  Ánh mắt Bắc Tân Khởi nhìn chằm chằm vào mắt cô.

   - Anh Tân Khởi !

   Mạc Yến hiểu rõ hoàn cảnh lúc này của mình,lúc này cần thuận theo ý hắn nếu không thì là não cô có vấn đề thật rồi.

  - Gọi to hơn chút !

  Bắc Tân Khởi dường như rất thích cô gọi hắn như vậy, khuôn mặt hắn vui vẻ hơn hẳn.

  - Anh Tân Khởi, anh đứng dậy đi !

  Mạc Yến nhìn tư thế quá mức thân mật giữa hai người,rất biết điều mà gọi thêm lần nữa.

   - Thêm lần nữa !

  Bắc Tân Khởi vẫn chưa hài lòng.

   Mạc Yến thầm lườm hắn.

  Gọi lắm như vậy làm gì? Anh nghĩ chúng ta đang làm chuyện kia thật chắc?

  Ánh mắt hắn lại tiếp tục lướt đi trên cơ thể cô, hình như hắn không có ý tha cho cô.

   Mạc Yến cố gắng kìm chế,hít thở mấy hơi thật sâu,gọi hắn liên tiếp mấy lần :

   - Anh Tân Khởi ! Anh Tân Khởi! Anh Tân Khởi....

   Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, rất hài lòng khi nghe tiếng cô gọi hắn nhẹ nhàng , mềm mại như vậy... Chợt ánh mắt hắn vô tình nhìn xuống khuôn ngực đang thở phập phồng của cô... Nghĩ đến cảnh khi nãy hắn đứng ngoài hiên cửa sổ đã nhìn thấy, cơ thể hắn lại nóng rực lên.

  Vừa xong đúng là hắn chỉ định trêu cô thôi, nhưng giờ...

   Chết tiệt,hắn thật muốn làm chuyện gì đó ngay lúc này.

  Mạc Yến là cô gái 19 tuổi,cơ thể hai người lại dính sát nhau như vậy,gần như ngay lập tức cô đã cảm nhận thấy sự thay đổi trên cơ thể Bắc Tân Khởi.

  Ánh mắt cô nhìn lên mặt hắn,không biết  lấy dũng khí ở đâu ngay khi ấy cô vung tay tát vào mặt hắn :

   - Bắc Tân Khởi anh, anh là đồ hạ lưu!

   Tiếng tát vang lên trong căn phòng khi không khí trong phòng đang nóng dần...

  Bắc Tân Khởi chưa bao giờ bị ai đánh,giờ bị ăn trọn một cái tát như trời giáng vậy, tai hắn ù đi...

   Bất ngờ, không thốt nổi thành lời, hắn nhìn cô...

   Cô dám đánh hắn thế sao?  Nhìn thấy sắc mặt hắn tệ vậy, cô bất ngờ vùng dậy, hất hắn qua một bên, chạy nhanh hơn cả một cơn gió vào trong nhà tắm.

  “ Binh” tiếng đóng cửa nhà tắm rất

mạnh.

   Chạy nhanh hơn cả thỏ vậy !

  Bắc Tân Khởi nhìn cánh cửa nhà tắm đóng sầm lại, ngây người mất một lúc lâu , bàn tay xoa xoa chỗ bị tát, thật rát mà...

   Tiểu nha đầu thối ra tay thật mạnh!

  Nhưng vừa nãy hắn... hình như cũng quá đáng thật.

   Trái tim Mạc Yến đập rất mạnh, như muốn rơi ra khỏi lồng ngực vậy,sắc mặt đỏ ửng như trái cà chua chín mọng... không phải vì cô xấu hổ mà bởi quá sợ hãi...

   Bắc Tân Khởi lớn như vậy rồi nhưng chắc chắn chưa bao giờ bị ai tát như vậy đâu ...

   Người cô áp sát vào cửa nhà tắm, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mọi tế bào thần kinh của cô đều căng hết cỡ....

   Bắc Tân Khởi tính tình thế nào cô là người hiểu rõ nhất, hắn sẽ không bao giờ đánh phụ nữ ... nhưng trong tình huống vừa xong thì cô cũng không dám chắc...

  Căn phòng im ắng, không có tiếng bước chân dời đi,cũng không có tiếng bước chân tiến về phía cửa nhà tắm,hắn hình như vẫn đứng tại chỗ đó.

  Hắn không dời đi, Mạc Yến không dám lơ là cảnh giác ...

  Không phải vì sợ Bắc Tân Khởi sẽ đánh cô mà sợ hai người ở canh nhau sẽ khó tránh lặp lại chuyện kia...

  Hai người cứ im lặng như vậy...

  Một lúc khá lâu, giọng nói trầm ấm của Bắc Tân Khởi mới vang lên:

  - Sợi dây đó là anh đặt làm riêng tặng em, không hề có chút động cơ gì khác,không cần em phải bán thân, đã làm xong rồi thì em hãy nhận đi. Không phải cảm thấy quá nặng nề vậy đâu ... Nếu em không nhận nó thì nó sẽ chả có chút ý nghĩa gì nữa...

   Nghe vậy, cô bất ngờ...

  Là hắn đặt riêng cho cô ư?

  Đúng rồi ! Mặt sợi dây chuyền là hình dạng ngôi sao được chạm trổ hết sức công phu, là phong cách mà cô thích.

  Thật ra Mạc Yến rất thích sợi dây chuyền này, ngay cái nhìn đầu tiên đã thích rồi. Không phải vì nó giá tri mà bởi kiểu dáng thiết kế quá đẹp , hơn nữa trên đó có hình dạng ngôi sao mà cô yêu thích.

  Mà một chút tiền như vậy đối với hắn cũng chả đáng gì...

  Hình như cô đã nghĩ nhiều rồi...

   -Đồ anh để đây nhé ! Anh đi đây!

   Hắn nói vậy....

  Mạc Yến chỉ lặng yên nghe hắn nói, không có ý định mở cửa đi ra ngoài...

  Bắc Tân Khởi nhìn cánh cửa vẫn đang đóng im ỉm vậy,bất lực,đôi chân dài sải bước ra khỏi phòng của cô.

  Tiếng vặn chốt cửa, tiếng đóng cửa rất khẽ vang lên.

  Đứng trong phòng tắm, nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, rồi tiếng bước chân ngoài hành lang nhỏ dần cô mới mở cửa nhà tắm bước ra...

   Chậm chạp tiến về phía chiếc bàn trang điểm,cầm lấy sợi dây lên ngắm nghía...nhìn sợi  dây tỏa ra ánh sáng lấp lánh cô có chút bâng khuâng...

    Mặt dây là một ngôi sao lớn và một ngôi sao nhỏ, cả hai đều là hai cá thể độc lập ,nhưng lại có những đoạn giao nhau đan xen vào nhau... Nó giống như hai con người vốn chẳng liên can gì tới nhau nhưng số phận an bài khiến họ có những mối liên hệ với nhau, giống như cô... và hắn...

    Có thể thấy món quà này đã được hắn chuẩn bị đầu tư hết sức chu đáo, cô có chút cảm động,bởi không phải ai cũng đỗi xử tốt như vậy với một người hàng xóm...

  Nhưng khi nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trong lòng cô lại có chút bất an...

   Khiến cô khó hiểu là , Bắc Tân Khởi vào phòng khi nào? Khi ở trong phòng tắm cô đã rất chú ý tới mọi động tĩnh phía bên ngoài, không có tiếng bước chân cũng chẳng có tiếng mở cửa...

   Cô không hiểu hắn vào phòng bằng cách nào, lại liên tưởng đến việc phát hiện ra hắn khi hắn đứng ngoài hiên, rất tự nhiên cô cho rằng hắn đi vào qua cửa sổ...

   Hai căn phòng đối diện nhau, cửa sổ đối nhau, hai hiên cửa sổ chỉ cách nhau chưa đến 1 mét,ở giữa lại còn trồng cây mộc lan to như vậy... Khoảng cách như vậy đừng nói một người chân dài, tay dài như Bắc Tân Khởi bây giờ... Ngày bé, Mạc Yến cũng thường hay trèo từ phòng mình sang phòng hắn như vậy...

   Hồi bé cô đã thật sự làm vậy mấy lần rồi,khoảng cách gần như vậy tiện hơn nhiều so với việc đi qua cửa chính. Chỉ là khi đó cô leo qua cây mộc lan....

   Khi xưa cô rất thích thú vì hai căn phòng áp sát nhau như vậy nhưng hôm nay sau khi xảy ra chuyện này thì lần đầu tiên cô cảm thấy bức xúc vì sự thiết kế như vậy...

  Nếu hôm nay hắn thật sự trèo qua cửa sổ mà vào phòng cô thì.... sau này... cô sẽ thật không an toàn....

  Một thiết kế vĩ đại như vậy....ngày đó là do ai thiết kế ra cơ chứ?

  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.