Cửa kính xe mở ra, gió lạnh lùa vào, Đan Nghi tâm trang đang rất vui...
Lục Thượng Hàn lái xe rất nhanh.
Chỉ một lát đã về tới căn hộ.
Vừa bước vào cửa, Đan Nghi đã nhìn thấy chiếc laptop trên bàn đang nhấp nháy nhấp nháy đèn báo hiệu.
Có kịch hay rồi !
Cô vội lao đến bên chiếc máy tính,trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình.
Thì ra bọn họ sớm đã trở về đây...
Hình ảnh bọn chúng xuất hiện trên máy tính của Đan Nghi là vì cô đã sớm lắp camera ở trong căn hộ của mình kế bên.
Đan Nghi ngồi trên sofa, tay ôm cốc cafe bắt đầu xem kịch.
......
Bạch Văn Bình lo lắng :
- Đan Nghi vẫn còn chưa về ! Lẽ nào đi lạc rồi? Chúng ta đi tìm xem sao !
Đường Sa Sa rất không vui :
- Tìm gì mà tìm ? Lẽ nào trong lòng anh vẫn còn tình cảm với con tiện nhân ấy?
- Cô ta không phải có vấn đề về đầu óc rồi sao? Chẳng may đi lạc mất thì rồi sẽ có người đến tìm chúng ta để đòi người đó...
Bạch Văn Bình biết Đường Sa Sa lại đang nổi cơn ghen , ôm lấy ả :
- Vả lại, Đan Nghi là cây rút tiền của chúng ta, sao có thể để mặc cô ta đi mất như vậy được? Một người cổ hủ không hiểu phong tình như cô ta làm sao có thể sánh với em được chứ?
Nghe hắn nói vậy Đan Nghi liền giơ nắm đấm về phía màn hình...
Thấy cô giống như một chú mèo nhỏ đang giơ nanh múa vuốt, Lục Thượng Hàn đến ngồi cạnh bên cô,nhìn hình ảnh trên màn hình vi tính.
Nhận ra đây là hình ảnh do camera truyền về, hắn không thể không cười,cô thật không ngốc chút nào,rất biết cách tận dụng những điều có lợi cho bản thân để đạt được mục đích.
- Chơi vui không ?
Hắn nheo mắt hỏi cô.
- Có thể xem người ta diễn miễn phí thế này tất nhiên là vui rồi !
Đan Nghi cười tươi rói.
Lục Thượng Hàn lấy làm thích thú, hỏi tiếp :
- Dây chuyền giả ở đâu ra vậy ?
- Là họ tự đi làm nhưng bị tôi tráo rồi.
Cô giống hệt như một chú mèo nghịch ngợm đang ra sức trêu chọc hai con chuột nhắt trong lòng bàn tay vậy.
Lục Thượng Hàn khẽ gật đầu.
Nếu là như vậy thì kể từ khi vừa hồi phục là cô đã từng bước từng bước lên kế hoạch để trả thù rồi.
Với lứa tuổi của cô thì quả thật là cô vô cùng thông minh, giỏi tính toán...
Đan Nghi tập trung nhìn màn hình máy tính, gương mặt hiện lên nét cười nhàn nhạt, khuôn mặt nghiêng nghiêng với những đường nét đẹp dịu dàng, tinh khôi khiến người khác dễ động lòng...
Nghĩ lại nụ hôn phớt qua khi nãy, Lục Thượng Hàn bật cười...
Đan Nghi đang chăm chú xem kịch hay thì bỗng thấy người ngồi cạnh dùng tay nâng gương mặt cô lên...
Còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi lành lạnh của hắn đã đặt lên môi cô một nụ hôn rồi...
Cô khẽ kêu lên thì bị hắn ôm chặt vào lòng...
Mùi thơm đặc trưng của nam giới, rắn rỏi, mạnh mẽ bao bọc lấy cô...
Lục Thượng Hàn không hút thuốc, nên toàn thân hắn chỉ toát ra mùi hương rất tự nhiên rất dễ chịu,điều đó khiến Đan Nghi thấy rất thoải mái...
Hắn mang đến cho cô một cảm giác như vầng thái dương giữa trời đông lạnh giá,ấm áp,bá đạo nhưng dịu dàng , ngọt ngào...
Đan Nghi nhắm mắt lại, sự sợ hãi thoáng qua, rồi dần dần bình tâm.
Cô chủ động đón nhận nụ hôn của Lục Thượng Hàn.
Tuy nhiên, cô dù đã cố gắng tỏ ra bình thản đón nhận nụ hôn của hắn , nhưng còn rất rụt rè và cô còn không biết phải hé miệng ra để cho lưỡi hắn tiến vào... tất cả, tất cả đều khiến cho nụ hôn của Lục Thượng Hàn giành cho cô thêm nhẹ nhàng đầy yêu thương...
Hơi thở của Lục Thượng Hàn càng lúc càng gấp gáp ...
Chỉ một nụ hôn đơn giản như vậy cũng đủ khơi gợi sự hưng phấn đầy bản năng của một người đàn ông trong con người hắn...
Đây là điều trước giờ chưa bao giờ xảy ra với Lục Thượng Hàn...