Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 53: Chương 53: Chuẩn đi ở cữ




Tại sao vợ tiểu Tứ chết, tiểu Tú không biết, cũng không muốn biết, chắc đây là tâm lý bà bầu. Chỉ cần nghĩ đến đứa bé trong bụng thì không muốn nghe chuyện không vui. Đều muốn cả ngày vui vẻ, tiểu Tú trước kia nghe người ta nói qua cách dưỡng thai, phải cho đứa bé nghe nhạc, cùng bảo bảo trong bụng nói chuyện mỗi ngày, còn phải đọc truyện cổ tích cho bảo bảo nghe. Mặc dù trước kia chỉ nghe nói, nhưng tiểu Tú không ngại thử qua.

Tục ngữ đã nói, nhập gia tuỳ tục, có gì thì cố gắng hết sức. Cho nên bây giờ tiểu Tú tìm tòi tình huống ở đây. Niên đại này, rất ít người biết Mozart, ở đây việc giải trí chủ yếu là nghe kịch, đặc biệt thích kinh kịch! mấy vở như trân châu tháp, mọi người nghe thấy rất hay, còn có thể hát theo mấy câu.

Đối với kinh kịch tiểu Tú cũng hát theo một chút, nhưng hát không đúng tiêu chuẩn, mà tiểu Tô thích nhất là buổi tối ôm tiểu Tú trong ngực, mà tiểu Tú nhẹ nhàng hát mấy đoạn, thời gian như vậy tiểu Tô đều không thấy chán. Chỉ là nhiều lúc tiểu Tú sẽ hát một số ca khúc lạ. May tiểu Tú chỉ nhớ một số tiết tấu ca khúc, quên rất nhiều lời, cho nên cũng chỉ kêu hừ hừ, nếu để cho tiểu Tô nghe những ca khúc tình yêu kia, đoán chừng sẽ không tiếp thụ nổi.

Đợi đến lúc bắt đầu lợp ngói cho nhà mới, tiểu Tú đã mang thai gần bảy tháng. Bà Hảo luôn nói tiểu Tú có phúc khí: "Chưa tới mấy ngày sẽ lợp xong ngói, có thể quét vôi rồi, chờ quét vôi xong thì có thể dời vào ở. đến lúc con ở cữ là được ở nhà mới rồi."

Vừa nghĩ tới ở cữ, tiểu Tú có chút sợ, trước kia nghe người ta nói qua, lúc ở cữ không thể tắm, không thể xuống giường, ngay cả đánh răng cũng không được: "Bà Hảo, con không nhất định phải ở cữ ở phong mới, không cần phải đẩy nhanh tốc độ." Thật ra thì không phải tiểu Tú sợ người ta đẩy nhanh tốc độ thì chất lượng không tốt, mà là đang nghĩ làm thế nào để mình ở cữ thoải mái một chút. Tiểu Tú đã bắt đầu suy tính dùng thời gian còn lại khai thông đầu óc cho tiểu Tô. Nếu muốn cô một tháng không rửa mặt, một tháng không đánh răng, chắc tiểu Tú sẽ điên mất.

Về phần làm sao thay đổi tiểu Tô, tiểu Tú cảm thấy nên bắt tay từ lời thầy thuốc nói. Vì vậy tiểu Tú chọn một hôm tiểu Tô rãnh rỗi, lôi kéo tiểu Tô cùng đi bệnh viện. Mặc dù không phải ngày kiểm tra. Mang thai bảo bảo, trừ lúc ngã bệnh hoặc là sắp sinh, thời điểm khác đều không cần đi bệnh viện. Còn có những người đến ngày sinh sẽ mời người về nhà đỡ đẻ.

Ở khoa phụ sản, bác sĩ nhìn thấy tiểu Tú lại tới cười nói: "Chưa từng thấy qua phụ nữ có thai nào khẩn trương như cô, một tháng đến một lần, bây giờ còn đem người nhà theo." Tiểu Tú cũng cười, thầm nhủ trong lòng hiện tại quan điểm khám thai còn chưa phổ biến, về sau một tháng tới một lần là bình thường, một lần cũng không tới mới nói là không quan tâm đời sau đấy."bác sĩ Vương, lần này lại làm phiền bác sĩ."

Người xưa đã nói không đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, bác sĩ Vương cũng không nói cái gì nữa, cũng liền kiểm tra một chút, đo bụng tiểu Tú, nghe một chút tiếng tim thai, sau đó nói."tiếng tim thai nghe rất rõ ràng đấy, cha nó có muốn nghe chút không?" Bác sĩ Vương tốt bụng cũng cho tiểu Tô lắng nghe một hồi tiếng tim thai.

Tiểu Tô có chút sững sờ cầm ống nghe khe khẽ để trên bụng tiểu Tú, học động tác của bác sĩ Vương cẩn thận nghe. Kết quả nghe thấy âm thanh như âm thanh xe lửa nhỏ khởi động, tiểu Tô bị sợ một chút, lập tức liền ngẩng đầu lên nhíu mày một cái. Bác sĩ Vương thấy động tác của tiểu Tô liền cười không ngừng.

Tiểu Tú cũng thấy động tác của tiểu Tô, thuận tay vỗ vỗ tiểu Tô, ý bảo hắn đỡ mình, lần này tới chủ yếu không phải để tiểu Tô nghe tiếng tim thai, mà là muốn cho tiểu Tô biết thêm chút kiến thức về thai phụ, mình ở cữ cần theo khoa học. "Bác sĩ Vương, mấy tháng nữa tôi đã sinh rồi, lúc ở cữ có cần chú ý gì không?"

Bác sĩ Vương đang xem sổ khám bệnh của tiểu Tú mang đến, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Lúc ở cữ cần nghỉ ngơi tốt, uống nhiều nước, ăn nhiều đồ bổ để có sữa cho đứa bé. Cái khác đều bình thường là được."

Tiểu Tú thấy bác sĩ Vương không trả lời cái mình muốn, vì vậy lại hỏi: " Bác sĩ Vương, bà tôi đã hơn bảy mươi rồi, tôi không muốn bà chăm sóc tôi mệt mỏi, cho nên bác sĩ có thể giải thích cặn kẽ một chút không? Đến lúc đó, tôi phải làm gì. Tôi nghe nói, ở cữ một tháng không thể xuống giường, không thể rửa mặt, đánh răng, tắm. . . . . ." Tiểu Tú vừa nói vừa nhăn nhó mặt.

Bác sĩ Vương nghe tiểu Tú nói: "Sao có thể một tháng không rửa mặt, như vậy rất bẩn." Vì vậy lôi kéo tiểu Tô cùng tiểu Tú ngồi xuống nói. Bác sĩ Vương nói, sinh xong đứa bé nghỉ ngơi một hai ngày sẽ phải xuống đất đi một chút, làm tử cung nhanh trở lại bình thường. Lúc rửa mặt, đánh răng thì dùng nước ấm, không được tắm, nếu không nhịn nổi thì lấy khăn lông lau qua một chút! Bác sĩ Vương còn nói nhiều thứ, tiểu Tô cẩn thận nhớ kỹ. Tiểu Tú thấy vậy cười trộm liên tục.

Thật vất vả mới ra về, đầu óc tiểu Tô cũng đã trở lại bình thường, sự khôn vặt của tiểu Tú sao có thể lừa gạt được hắn: "anh thấy hôm nay em cố ý dẫn anh tới nghe đúng không?" Tiểu Tú cười hắc hắc hai tiếng: " trong nhà ít người, đến lúc em sinh thì anh phải chăm sóc em chứ còn gì?"

Tiểu Tô suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, nhà mình có bốn người là đã tính cả đứa bé rồi. Đợi đến lúc tiểu Tú sinh, hai người lớn phải chăm sóc tiểu Tú và đứa bé, hơn nữa còn phải tiếp khác đến thăm mẹ con tiểu Tú. Mà bà Hảo tuổi đã cao, nên tiểu Tô phải làm nhiều hơn. " May mà em để ý, anh tất nhiên phải chăm sóc em rồi!"

Tiểu Tú hừ mấy tiếng: "Thế nào, không tình nguyện?" Tiểu Tô vội cười: "em là vợ anh, em không cần nói anh cũng phải chăm sóc chu đáo chứ!" Tiểu Tú nhìn tiểu Tô tác quái nhất thời không nhịn được liền cười phá lên. Vừa cười vừa đi, không cẩn thận làm suýt nữa ngã, may mà tiểu Tô nhanh tay kéo lại, tiểu Tô bị dọa sợ: "Em bao nhiêu tuổi rồi, đi đứng như thế à?"

Tối nay sau khi về nhà, tiểu Tô đều nhìn chằm chằm tiểu Tú, ngay cả lúc tiểu Tú và bà Hảo cùng nhau chuẩn bị tã, quần áo cho bảo bảo cũng ở bên cạnh nhìn. Tã của bảo bảo là dùng ga giường cũ để làm. Ga giường cũ đều là bông vải, dùng cũ rồi thì vải vóc liền rất mềm, dùng cái này làm tã rất tốt cho da trẻ nhỏ.

Mà quần áo đều do bà Hảo sang hàng xóm xin lại, theo tập tục khi bảo bảo mới sinh ra thì phải mặc lại quần áo cũ, như vậy bé sẽ không yếu ớt, cũng có chút hơi người rất tốt cho đứa bé. Nhưng tiểu Tú lại cảm thấy khi mặc quần áo cũ thì sợi tổng hợp mềm, cũng giống như dùng ga giường cũ làm tã, nói là dính chút hơi người cũng chỉ để an tâm thôi, nhưng bà Hảo đã chuẩn bị thì cứ dùng, trong thôn nhà ai cũng vậy cả.

Ngày qua đi, thợ xây đã đi rồi, tiếp theo đó là thợ sơn cùng thợ mộc tiếp tục làm. Nhưng thời đại này cũng không có gì phức tạp. Tiểu Tú muốn nhờ họ làm mấy thứ mình thích, thấy họ làm được tiểu Tú không thể không bội phục người dân lao động vĩ đại. Mà khiến cho tiểu Tú hài lòng là họ làm hộc tủ, cái rương một cây đinh cũng không có, toàn làm bằng dụng cụ có sẵn mà cũng rất tốt làm tiểu Tú rất bội phục.

Tính toán một chút, tiểu Tú lại có ý tưởng, nếu hiện tại mua ít gỗ hồng, sau đó nhờ các sư phụ tỉ mỉ làm mấy bộ đồ, tương lai lấy ra đều rất đáng tiền, mà hiện tại giá gỗ hồng rất rẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.