Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 56: Chương 56




Như tiểu Tô dự đoán, tiểu gia là người bám rất dai. Mà đã đến tháng mười, tiểu Tô phải về nên liền dứt khoát vứt cho anh Hứa, chờ lúc có đợt động viên đi lính thì đưa đi làm lính, kết quả tiểu tử kia chết cũng không đồng ý: "anh dám đem tiểu gia để nơi này, tiểu gia liền đánh anh!"

Nhìn vị tiểu gia này như vậy, tiểu Tô cũng nghĩ không ra: "Tôi nói này làm sao cậu lại ỷ lại vào tôi? Tôi có cái gì tốt mà cậu cứ bám lấy không buông?" Tiểu gia liếc mắt nhìn tiểu Tô: "Nhìn anh có vẻ cứng rắn, hung ác, thật ra thì rất mềm lòng!" Tiểu Tô nhất thời cứng họng, người này ánh mắt như thế nào vậy.

Anh Hứa cười, vỗ vỗ vại tiểu Tô: "Nhìn hắn ỷ lại vào cậu như vậy cậu cũng đừng lo, về sớm một chút đi, vợ của cậu không phải sắp sinh sao? Vừa đúng mang người trở về làm công, còn tiết kiệm tiền thuê người!"

Tiểu gia nghe vậy, trực tiếp nói: "Được, làm công thì làm công. Chỉ cần anh bao ăn ở, chờ ở chỗ anh ngán tôi sẽ đi!"

Tiểu Tô hướng lên trời than thầm, vị này tiểu gia thật đúng là không đem mình làm người ngoài. Thôi thì đành vậy, bất quá là lúc tiểu Tô ngồi xe lửa về thì sau lưng đi theo một cái đuôi nhỏ thôi!

Tiểu Tô còn chưa về nhà, tiểu Tú đã nhận được tiền gửi về, theo thường lệ có người tới cửa làm điều tra, đối với loại điều tra này tra tiểu Tú cảm thấy có chút bất khả tư nghị (*). Bởi vì tiểu Tú chưa bao giờ nghĩ đến có người gửi tiền cho mình, công an sẽ tới điều tra. Chuyện này nếu như ở trước lúc cô xuyên qua, nếu công an điều tra sẽ rất to chuyện.

(*) không tưởng tượng nổi

Có tiền bạc trong tay, tiểu Tú cũng yên tâm một nửa, còn một nửa phải đợi cho tiểu Tô trở về an toàn. Lúc tiểu Tú theo thói quen vận động ở trong sân một chút thì thấy tiểu Tô mang theo cái đuôi trở lại. Tiểu Tú hai tay chống eo, hí mắt quan sát tiểu gia, làm cho tiểu gia có chút e sợ: " may mà em biết anh đi giao hàng nếu không lại tưởng anh đi lừa người về. Mới không gặp một chút mà anh đã mang theo một người về?”

Tiểu Tô ha ha cười hai tiếng, đang muốn giải thích thì tiểu gia nói: " Gia tới nhà chị coi như nể mặt chị rồi, chỉ bằng ba gian nhà rách nhà chị tôi còn xem thường đấy !"

Tiểu Tú xoay người nhéo eo tiểu Tô: "Vị gia này anh ở đâu mang về? thời đại này còn có gia sao?" Tiểu Tô cũng không tránh. Vài ba lời nói lai lịch tiểu gia, bên này tiểu Tô nói, đầu kia tiểu gia nghễnh đầu dùng con mắt nhìn qua chú ý tiểu Tô cùng tiểu Tú, mỗi khi tiểu Tú lắc đầu thì tiểu gia mặt liền trắng một phần, khi tiểu Tú gật đầu thì mặt trắng lại đỏ trở lại.

Vốn tiểu Tú cùng tiểu Tô nói chuyện, nhưng trong lúc lơ đãng phát hiện sắc mặt tiểu gia theo động tác của mình mà biến hóa, vì vậy tiểu Tú có chút không hiền hậu cách một hồi liền gật đầu nhẹ, một hồi sẽ lại lắc đầu. Mà tiểu Tô cũng phát hiện tiểu Tú như vậy liền để tiểu Tú chơi một lúc , mới yên lặng đỡ tiểu Tú đi vào nhà.

" Em ngồi đây nghỉ một chút, còn hơn nửa tháng đã sinh rồi, phải cẩn thận mới được." Tiểu Tô cẩn thận đỡ tiểu Tú ngồi xuống, sau đó chuẩn bị đi nấu nồi nước để tắm. Đã đi mười ngày, mới chỉ tắm một lần ở trong nhà khách của bộ đội, trên người đã sớm bốc mùi. Tiểu Tô lại là người ưa sạch sẽ.

"Này anh định làm gì với người ngoài kia?" Tiểu Tú nâng cằm hướng người ngoài của. Đứa bé này xem ra mi thanh mục tú, người như vậy bà Hảo rất thích. Theo tính tình thích náo nhiệt của bà Hảo thì tiểu tử này chắc sẽ được ở lại.

"Hắn chính là miếng cao da chó, anh đi nấu nước trước đã." Nghe tiểu Tô nói, tiểu Tú cũng không nói cái gì nữa, dù sao hiện tại trên tay có tiền, trong túi có lương, thêm một miệng ăn cũng không sao. Nhưng tiểu Tú nhìn ra tiểu tử này có điểm kiêu ngạo, nếu muốn cho ở lại thì nhất định phải dạy cho hắn chút quy củ, không có đạo lý nào người ngoài đến lại cao giá hơn người trong nhà.

"Vậy anh đi đi, em sẽ tìm cho hắn vài bộ y phục sạch sẽ."

"Ừ, em cẩn thận chút." Liền mang tiểu gia cùng đi ra phía sau phòng tắm nấu nước. Nhìn hai người đi, tiểu Tú chống nạnh đứng lên, chọn vài bộ quần áo của tiểu Tô mang ra sau nhà.

Khi tiểu Tô đang nấu nước tắm thì tiểu gia có chút lo lắng : "Tôi nói, tôi chỉ bám theo anh chút thôi, không cần hận đến mức đem tôi nấu lên!" Tiểu Tô vừa nghe cười: "Thôi đi, người cậu có bao nhiêu cân thịt, có đủ dính răng không? Nhanh tới đây giúp một tay, đem nồi rửa sạch để nấu nước tắm."

" Ừ!" Tiểu gia ngoan ngoãn tiến lên rửa nồi. Tiểu Tô lại đi lấy củi đốt lửa. Rửa sạch sẽ nồi lớn, cho nước vào. Tiểu gia liền đứng bên cạnh tiểu Tô nhìn tiểu Tô nhóm lửa."Người nhà tôi ít, ngoại trừ tôi ra chỉ có vợ và bà thôi. Nếu như cậu nguyện ý ở nơi này, hai người kia ngươi đều nhất định sẽ đồng ý." Tiểu Tô có một câu không nói, ở nhà tôi, vợ là quan trọng nhất.

Tiểu gia nghe, gật đầu một cái."Còn nữa, cậu vẫn tự xưng tiểu gia, nhưng về đến nhà rồi, nhất định phải có tên. Nếu như cậu không muốn cho mọi người biết tên cậu thì lấy tên khác cũng được. Bà Hảo thích đứa bé ngoan. Hiểu chưa?" Tiểu Tô nói sự tình trong nhà. Người là hắn đem về , vậy hắn nhất định phải hướng dẫn tốt.

Trên bếp ngọt lửa chiếu vào mặt tiểu gia đỏ lên: "được thôi, hiện tại tôi cũng không có nhà. . . . . ." Nhẹ nhàng nói một tiếng, lại lộ ra vô cùng tịch mịch, ngay sau đó tiểu gia lại lên mặt nói: " gọi tiểu gia là Ngọc Kỳ đi, Ngọc Kỳ là tên lúc nhỏ của tiểu gia, cho các ngươi kêu là được!" Tiểu Tô nghe lời này có cảm giác như hắn để cho mình gọi hắn là Ngọc Kỳ là đã cất nhắc mình vậy!

Một lát sau, tiểu Tú tại bên ngoài gọi một tiếng: "Tiểu Tô, anh ra lấy quần áo đi." Tiểu Tô vừa nghe liền cho củi vào lò rồi đi ra ngoài. Tiểu Tô nhìn quần áo tiểu Tú chọn, cũng coi là được, có một cái tiểu Tô chưa mặc bao giờ. Thấy tiểu Tú chuẩn bị quần áo, tiểu Tô biết vợ chăm sóc cho mình. Hắc len lén hôn một cái liền chạy. Tiểu Tú sờ sờ má bị tiểu Tô hôn trộm, cười xoay người vào nhà. Sau nhà còn đầy bùn nhão, nếu bị ngã sẽ không tốt.

Tiểu Tô trở về phòng tắm phát hiện ra Ngọc Kỳ như một con mèo mướp, khói bay đầy phòng bay cả vào mắt cậu ta, lúc cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy tiểu Tô tiến vào, vội vàng tránh ra: "Anh Tô, anh tới trông lửa đi." Thì ra là lúc tiểu Tô mới vừa ra ngoài lửa trong bếp sắp tắt, Ngọc Kỳ liền lấy một bó rơm bỏ vào, cứ thế nhét vào làm lửa không cháy được, đến lúc đó khói bốc lên khắp nhà.

Tiểu Tô đem quần áo cất xong. Vào chỗ ngồi đem rơm lấy ra ngoài: "Cậu cho vào quá nhiều lửa cũng không cháy được. Chỉ cần cho vào một ít, để có chỗ trống thì lửa mới cháy." Quả nhiên sau khi tiểu Tô làm vậy, lửa liền cháy lên. Về phần mặt Ngọc Kỳ có dính bụi than, tiểu Tô không nhắc nhở.

Dù sao chút nữa cũng phải tắm nên không để ý.

Nấu nước một lúc lâu, tiểu Tô bảo Ngọc Kỳ ngồi vào trong nồi lớn tắm. Kết quả Ngọc Kỳ không chịu."Anh Tô, nồi rất nóng, anh chắc là có thể xuống tắm không?" Thật ra thì khi nấu đã cho vào hai khối khăn lông dầy ở trong nồi rồi, sau khi đi vào ngồi ở trên khăn lông cũng sẽ không quá nóng. Nhưng là Ngọc Kỳ chưa tắm như vậy bao giờ nên lo lắng.

Tiểu Tô không có kiên nhẫn làm bà vú, không quan tâm Ngọc Kỳ nói nhảm, nhanh nhẹn đem Ngọc Kỳ lột sạch, trực tiếp ném vào trong nồi. Ngọc Kỳ van xin: "Không cần cởi áo của tôi, không cần cởi quần của tôi." Đến khi bị ném vào trong thùng tắm mới thấy không nóng như hắn nghĩ.

Tiểu Tô đưa gáo nước hồ lô cho Ngọc Kỳ: " Tắm rửa cho sạch sẽ đi, một lúc nữa bà Hảo về thấy cậu như vậy sẽ rất thích." Ngọc Kỳ nhận lấy cái gáo, múc một bầu nước dội từ trên đầu xuống. Nước nóng chảy xuống, Ngọc Kỳ thoải mái than một tiếng. Tiểu Tô chỉ cho hắn chỗ đựng quần áo, rồi đi tìm tiểu Tú. Xa nhau lâu như vậy, một nụ hôn trộm làm sao có thể thỏa mãn được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.