Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 69: Chương 69




Đảo mắt một cái đã qua ba năm, đến mùa thu hoạch vườn trái cây đã nở hoa kết quả, tiểu Tú đứng ở dưới cây hoa quế, cảm giác mình cố gắng thật không uổng phí, hồi tưởng thời gian ba năm qua, tiểu Tú cảm thấy mình giống như một đứa bé mới vừa tập tễnh học đi trở thành một người thanh niên đã có thể chạy.

"Tú, mấy người lái buôn lại tới, hơn nữa lần này rất nhiều người đến, em mau trở về xem một chút đi!" Đại Dũng chạy tới gọi tiểu Tú về. Đại Dũng chính là một trong các chiến hữu của tiểu Tô đã đến đây ba năm trước. Mà đồng chí Ngọc Kỳ đáng yêu đã bị tiểu Tô đưa đến bộ đội rèn luyện được một thời gian rồi!

"Được, em lập tức liền trở về!" Tiểu Tú hái một quả sung trên cây, lau qua rồi vừa ăn vừa đi về. Không biết là bởi vì mấy cây ăn quả này đều từng trồng trong không gian hay vì thỉnh thoảng tiểu Tú lại lấy nước trong không gian tưới cây mà những cây này lớn nhanh hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa khi kết trái lại cho quả to đẹp mà lại còn ngọt hơn so với nhà khác. Vì vậy các thương lái đến đây mua rất nhiều.

Quả sung cũng không lớn nhưng lại rất ngọt, hai ba miếng liền ăn hết, tiểu Tú lại hái một quả cam từ trên cây xuống ăn, cứ như vậy từ từ về nhà. Thật ra thì tiểu Tú cố tình đi chậm như vậy. Trái cây của mình ngon thì không sợ người khác không cần, chỉ sợ người khác càng muốn nhiều hơn thôi! Chờ khi tiểu Tú chậm rãi trở về thì các thương lái đã chờ rất lâu rồi.

"ông chủ Lý, ông chủ Tiền, thật xin lỗi, ở vườn có chút việc nên tôi về hơi trễ." Tiểu Tú cười cười chào hỏi mấy thương lái. Tô Tô không quan tâm gì xung quanh chạy tới, ôm chân tiểu Tú gọi: "Mẹ, bế bế!" Tô Tô đã sắp ba tuổi, mắt đen láy to tròn, thân hình nhỏ nhắn bụ bẫm rất đáng yêu. Tiểu Tú thuận thế bế Tô Tô lên.

Cùng những thương lái thương lượng đơn giản qua một chút, tiểu Tú cũng không muốn làm cho mọi việc phức tạp hơn. Thương lượng xem bao nhiêu tiền một cân, thương lái tự tìm người hái, người vận chuyển, tiểu Tú chỉ để ý lúc hái trái cây xuống cân là được. Nhưng nếu trong quá trình hái mà làm hư cây cối thì lần sau sẽ không bán cho họ nữa. Cho nên những thương lái này cũng rất hợp tác, thuê người hái cẩn thận.

Lại nói, ban đầu có một thương lái không coi trọng lời nói này của tiểu Tú. Thái độ rất kiêu ngạo, phía đông hái hai trái, phía tây hái hai trái, quá đáng hơn là lúc hái đào, cây nào cũng hư một nửa, sau đó tiểu Tú đi thăm vườn trái cây nhìn thấy cây bị thương thành như vậy rất đau lòng, khi thương lái đó mang người đến hái tiếp thì tiểu Tú chặn lại ngoài cửa vườn: "Các người đã không nghĩ đến ích lợi của chúng tôi vì vậy chúng tôi không muốn hợp tác với mấy người nữa”.

Đám thương lái kia lại tới vì trái cây trong vườn nhà tiểu Tú bán được giá cao, tốc độ bán hàng cũng nhanh. Lợi nhuận thu được lớn nên lần này lại muốn đến, nhưng vì lần trước làm hư hại nhiều cây nên lần này tiểu Tú không hợp tác nữa. Dù cho hắn nói bao nhiêu lời tốt đẹp, có bao nhiêu lợi ích nhưng tiểu Tú vẫn không hợp tác. Vì có tiền lệ như vậy nên đám thương lái sau này không dám vi phạm nữa.

"Tiểu Tú a, cô xem chúng ta năm nay là năm thứ hai hợp tác rồi, tôi và lão Lý là người thế nào cô cũng rõ ràng. Lần này tới tìm cô nói chút chuyện." ông chủ Tiền nhìn ông chủ Lý một chút, uống trà bắt đầu nói rõ lý do đến.

"ông chủ Tiền, ngài có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, tôi là người sảng khoái, có thể làm cũng sẽ không cự tuyệt." Tiểu Tú ôm Tô Tô, làm bộ lấy mấy quả dâu tây trong túi cho Tô Tô ăn, thật ra thì dâu tây đều là trồng trong không gian.

Ông chủ Tiền thấy Tô Tô ăn dâu tây thoáng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại rồi nói."cô xem, trong vườn nhà cô rất nhiều loại trái cây, nhưng là cứ mỗi loại cũng chỉ có hai ba mươi cây cho thu hoạch, mà sản lượng một cây cũng không phải rất cao. Cho nên, tôi và lão Lý muốn bao mua hết tất cả các loại trái cây trong vườn. Dĩ nhiên về giá tiền cũng sẽ không khiến cô chịu thiệt, giá theo thị trường, cô xem thế nào?"

Tiểu Tú nghe, suy nghĩ một chút nói: "ông chủ Tiền, ông chủ Lý, để tôi bàn bạc với chồng đã, khi nào hai vợ chồng bàn bạc xong thì tôi lại liên lạc với hai người được không?" ông chủ Tiền và ông chủ Lý cũng biết tiểu Tú không thể đồng ý ngay được, trái cây nhà tiểu Tú như thế nào họ đều biết cả. Tán gẫu xong công việc, ông chủ Tiền lại nói giỡn.

"Tiểu Tú, cố còn dấu diếm tôi kìa. Dâu tây ngon như vậy mà chỉ cho tiểu Tô Tô ăn. Cũng không mang ra cho tôi với lão Lý ăn với!" ông chủ Tiền cố ý giả bộ là mình tham ăn. Vì vậy tiểu Tô Tô rất là hào phóng muốn chia dâu tây cho ông chủ Tiền. Nhìn tiểu Tô Tô đưa tay nhỏ mập mạp ra, muốn đút mình ăn dâu tây, ông chủ Tiền cười híp cả mắt lại.

Tiểu Tú cũng không phải là người hẹp hòi, vì vậy để ông chủ Tiền và ông chủ Lý ngồi tạm một lát, mình ôm tiểu Tô Tô đi vào trong phòng, bưng ra một rổ dâu tây mọng nước, đỏ au. Ông chủ Tiền và ông chủ Lý cũng không khách khí, vừa ăn vào không khỏi tán thưởng nói "Tiểu Tú, trái dâu này cô có bao nhiêu, có thể bán cho tôi không?"

Tiểu Tô Tô ăn dâu làm nước miếng chảy ra, tiểu Tú vội tìm khăn lông lau cho con, nghe câu hỏi của ông chủ Tiền liền nói: "ông chủ Tiền, dâu tây này nhà tôi trồng để ăn thôi nên cũng không có nhiều." Nghe tiểu Tú nói vậy, lão Tiền cùng lão Lý mới thôi. Mọi người ăn vài trái thì dừng lại. Chỉ nhìn tiểu Tô Tô ăn.

Quả dâu tây lớn hơn miệng nhỏ của Tô Tô nhiều, nhìn tiểu tử kia cầm quả dâu tây to ra sức gặm, bộ dáng thật đáng yêu. Lão Tiền nhìn tiểu Tú cẩn thận lau nước miếng cho tiểu Tô tô, liền hỏi "Tiểu Tú, cô và tiểu Tô dáng dấp đều tốt, có muốn sinh thêm đứa nữa không? Đừng nói với tôi và lão Lý là nhà cô nuôi không nổi nhé!"

Nghe lão Tiền nói vậy, tiểu Tú đột nhiên nhớ ra lúc trước đã nói với bà Hảo cho một đứa con lấy họ của bà. Mặc dù mấy năm này bà Hảo không đề cập đến, nhưng mình cũng quên mất, nhưng trên mặt vẫn bình thường cùng lão Tiền nói: "Muốn có con cũng phải có duyên, đứa bé tới thì tôi sinh thôi!" Trước mắt bà Hảo cũng đã lớn tuổi như thế rồi, nên suy tính một chút về chuyện này.

Buổi tối dỗ tiểu Tô Tô ngủ xong, tiểu Tú nằm ở trong ngực tiểu Tô nói: "anh xem, chúng ta có nên sinh thêm một đứa nữa không? Tiểu Tô Tô cũng đã ba tuổi rồi, năm nay mang thai, đến sang năm sinh, Tô Tô cũng bốn tuổi rồi, tuổi hai chị em chênh lệch như vậy là phù hợp rồi." Tinh thần tiểu Tô đã sớm bay mất, mặc dù kết hôn cũng đã hơn bốn năm rồi, nhưng là chỉ cần tiểu Tú thoáng quyến rũ như vậy, cậu nhỏ của tiểu Tô liền sớm đứng dậy rồi.

"Em muốn thế nào thì làm vậy đi, anh nghe em hết!" Nói rồi tiểu Tô liền sờ lên. Lại một đêm xuân trôi qua.

Hai vợ chồng đã muốn làm gì đều thực hiện được. Mấy năm này việc bán trái cây, bán lương thực, vận chuyển làm tiểu Tú cũng mua được mấy cửa hàng. Lại nói, trong thời gian này, tổ vận chuyển nhà tiểu Tú đi trước mọi người một bước, giá tiền hợp lý, phục vụ cũng tốt, cho nên cũng rất nhiều người đem chuyện vận chuyển cho họ làm.

Mỗi khi tới cuối năm đội vận chuyển đều phân chia lợi nhuận, mỗi khi đến thời điểm này mọi người đều vui vẻ, mặc dù bình thường chạy đường dài rất khổ, nhưng thấy cuối năm nhận tiền lời cũng không thấy khổ nữa. Phải biết rằng đội vận chuyển nhà tiểu Tú là đội vận chuyển đi đầu trong những đội vận chuyển đấy.

Mấy năm này tiểu Tú luôn luôn chú ý những cửa hàng trong thành phố, chỉ cần hỏi thăm được có ai muốn bán, sẽ tìm tới cửa, mặc cho đối phương ra giá một phân tiền cũng không hao phí. Dần dần rất nhiều người muốn bán cửa hàng đều tìm tới tiểu Tú trước tiên, thật sự không thể đồng ý mới đi tìm người khác. Cứ như vậy, tiền kiếm được tiểu Tú cũng mua được chừng mười cửa hàng. Tính toán không sai biệt lắm thì đã chi đi gần hai mươi vạn đồng. Có nhiều lúc tiểu Tú không muốn làm gì cả, sẽ chờ phòng này tăng giá, phải biết mấy cửa hàng này mười năm sau sẽ rất đắt, không chỉ đắt mà có tiền cũng khó mua được! Một cửa hàng mà cho thuê thì cũng kiếm được hơn mười vạn đấy! Nhưng tiểu Tú cũng không phải loại người như vậy, chỉ là lúc mệt mỏi thì tưởng tượng một chút thôi.

Có lúc tiểu Tú suy nghĩ mình làm gì cũng quá mức thuận buồm xuôi gió. Có một người chồng tốt, có một con gái đáng yêu, còn có một không gian tùy thân thần bí, còn có rất nhiều tiền. Thật sự là ăn được ngủ được sướng như tiên, tiền kiếm được cũng có thể đếm tới chuột rút cả tay, thật là có cảm giác như giấc mơ.

Có lúc nửa đêm mằm mơ, phát hiện tất cả đều chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng cái gì cũng không có. Không có tiểu Tô, không có Tô Tô, không có Ngọc Kỳ, không có bà Hảo, không có không gian thần kỳ, mà mình vẫn chỉ là một cô gái lớn tuổi đáng thương tìm kế sinh nhai. Mỗi khi nằm mơ như vậy tiểu Tú đều giật mình thức giấc, một thân lạnh lẽo, thân thể trở nên cứng nhắc ngồi ngẩn người . Chỉ khi thấy tiểu Tô đang ngủ bên cạnh, tiểu Tú mới cảm thấy đây không phải là mộng.

Nhưng tiểu Tú cũng từng ngày từng ngày gầy đi, tiểu Tô tự nhiên sẽ phát hiện ra. Mặc dù hắn cũng không nói gì, nhưng luôn tìm đồ ăn ngon mang về, hôm nay mang về con cá, ngày mai mang về con gà, ngày mai nữa lại mang con ba ba về. Nhưng làm gì cũng không thể giúp tiểu Tú bớt gầy.

Ban đêm, tiểu Tô ôm tiểu Tú vào không gian nói: "Tú, em càng ngày càng gầy.". Vuốt eo nhỏ càng ngày càng gầy của tiểu Tú, tiểu Tô cuối cùng hỏi ra miệng."Có chuyện gì thì có thể nói với anh mà!"

Tiểu Tú tựa vào tiểu Tô, mắt hơi nhắm: "Em không biết phải nói như thế nào, chỉ sợ tất cả chỉ là mộng."

"Dù là mộng cũng không có quan hệ, vậy thì vẫn mộng là được." Tiểu Tô vuốt tóc tiểu Tú, vẫn luôn đen mượt như vậy, chỉ là gần đây bớt chút sáng bóng."Tú, cái đó của em đã bao lâu rồi chưa đến?" Tiểu Tô nói một câu thức tỉnh người trong mộng. Tiểu Tú lập tức suy nghĩ, bắt đầu đếm ngày.

Lần trước đến cũng là từ tháng trước nữa rồi, theo lý mà nói, mỗi tháng đến ngày mùng mười thì bà dì sẽ tới thăm, nhưng đã hai tháng mà bà dì còn chưa tới.

Vuốt bụng nhỏ, tinh thần tiểu Tú lại phấn chấn lên. Bây giờ đứa nhỏ trong bụng là lớn nhất! Nhớ tới lúc trước nói chuyện với ông chủ Tiền, không khỏi cười một tiếng: "Tiểu Tô, anh nói đây có phải là nhắc tào tháo thì tào tháo đến không”.

Tiểu Tô nhìn thấy tiểu Tú khôi phục bình thường, cũng yên tâm: "Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra thôi." Đối với việc tiểu Tô an bài, tiểu Tú không có ý kiến . Đối với sinh mệnh mới tiểu Tú hết sức mong đợi.

"Tiểu Tô, anh nghĩ lần này là con trai hay con gái đây?" Không đợi tiểu Tô trả lời, tiểu Tú lại nói tiếp: "Thật ra thì con trai hay con gái cũng tốt, đều là con chúng ta."

Tiểu Tô so sánh với lần mang thai trước của tiểu Tú cười nói."Trước kia khi mang thai Tô Tô em ói rất nhiều, lần này an tĩnh như vậy có lẽ là con trai."

Mà khi bà Hảo nghe được tin tiểu Tú mang thai cũng rất mừng rỡ. Dù tiểu Tú vẫn dùng nước và đồ ăn trong không gian để bà Hảo ăn, nhưng bà Hảo cũng đã lớn tuổi, quá khứ lại vất vả quá nhiều, trên người cũng nhiều vết thương. Mặc dù có thuốc bổ, nhưng cũng không bổ được quá nhiều. Chỉ có thể nói bà Hảo so với người cùng tuổi khác thì sức khỏe tốt hơn chút thôi.

Tiểu Tô Tô sờ bụng tiểu Tú: "Mẹ, cụ bà nói, nơi này có em trai của Tô Tô phải không!"

Ngày lại ngày trôi qua, tiểu Tô Tô đã bốn tuổi rồi, tiểu Tú bắt đầu tính toán chuyện đưa bé đi học.

Trong thôn vốn có một lớp học, mọi người cũng cho con đi học, nhưng sau đó lại phát sinh một chuyện, lớp học không có thầy giáo nên bọn trẻ lại không được đi học nữa.

Vốn là lúc trước trường học có cô giáo trẻ, bình thường cùng bọn nhỏ ca hát, nhảy múa, đếm số một, hai, ba,… Cô giáo cùng bọn nhỏ chơi cũng rất vui mừng. Nhưng có một lần khi đi học, cô giáo đột nhiên ngã xuống đất rồi miệng sùi bọt mép, cả người giật giật. Làm bọn nhỏ khóc lên.

Nghe được tiếng bọn nhỏ khóc, đã có người mang cô giáo đến phòng cứu thương, bọn nhỏ cũng liền nghỉ. Sau lại nghe nói cô giáo bị bệnh động kinh, cũng lâu không phát tác, mới ra ngoài đi làm. Hiện tại bệnh lại phát, không thể dạy tiếp. Vì vậy bọn nhỏ liền được nghỉ.

Buổi sáng hôm sinh nhật Tô Tô, tiểu Tú nấu cho con một chén mì trứng gà. Buổi tối chuẩn bị một bàn tiệc, đến lúc đó mời người thân cùng ăn một bữa. Thuận tiện cũng chúc thọ bà Hảo luôn. Bà Hảo cũng đã 79 tuổi, sang năm đã 80 tuổi rồi, sang năm sẽ làm cho bà Hảo một bữa tiệc mừng thọ lớn hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.