Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 33: Chương 33: Lên thành phố




Bởi vì muốn mua cho tiểu Tô thêm ít đồ, cho nên tiểu Tú muốn vào cửa hàng tổng hợp xem. Sau khi hỏi bà Hảo xem có muốn mua gì không, tiểu Tô và tiểu Tú mang theo tiền bắt giao thông công cộng đi vào thành phố. Bấy giờ giao thông công cộng chẳng phân biệt người hay vật, đủ thứ mùi quyện vào nhau khiến cho không ai chịu nổi, tiểu Tú vốn say xe, vừa lên đã hơi ngất ngư còn phải chịu đựng các loại mùi, tuy rằng mở cửa sổ nhưng vẫn choáng váng.

Cũng may là tiểu Tô ở bên cạnh: "Tiểu Tô, cho em mượn vai anh để dựa đi, em choáng quá." Nói xong tiểu Tú tựa đầu vào vai tiểu Tô, một tay thì bảo vệ túi tiền. Tiểu Tô cảm thấy đau lòng, thấy tiểu Tú bị vậy thì chăm sóc rất chu đáo, khi xe quẹo hay thắng gấp đều vươn tay ra đỡ. Hai người cứ vậy mà chịu đựng.

Sau khi tiểu Tú đến nơi này, bình thường trừ lúc lên trấn trên, thì đây là lần đầu tiên vào thành phố. Còn đồng chí tiểu Tô thì tuy rằng cũng có lúc về thăm nhà, nhưng là do đi ké xe của chiến hữu nên không dừng lại trên đường mà ra khỏi thành phố luôn. Vì thế coi như là lần đầu hai người vào thành phố.

Thời đại này, trạm xe buýt nhìn khá cũ kỹ, ngay cả đường đi cũng đầy ổ gà ổ voi, xuống xe ra khỏi bến, hai người đứng ở nơi xa lạ không biết đường. Nhưng đường luôn luôn ở bên miệng, chỉ cần biết cách nói chuyện thì không sợ không tìm thấy đường. Hỏi thăm lòng vòng, rốt cục cũng tìm được cửa hàng tổng hợp.

Nhìn nửa ngày tiểu Tú vẫn cảm thấy không vừa mắt. Tuy rằng thiết kế không hề đơn điệu, nhưng vẫn cảm thấy kiểu dáng không đẹp chút nào. Cũng may là tiểu Tô có dáng chuẩn, mặc gì cũng đều đẹp cả. Lúc bấy giờ phần lớn quần áo nam đều may theo kiểu Tôn Trung Sơn, tiểu Tú chỉ muốn mua bộ tây trang, theo quan niệm của tiểu Tú, cho dù là làm bên bộ phận nhập hàng, tiêu thụ hay giao tiếp thì cũng phải ăn mặc cho tử tế.

Dạo một vòng, tiểu Tú nhìn trúng hai cái áo sơmi, bởi vì khóa trong tủ, tiểu Tú đành phải gọi người bán hàng lại, muốn lấy ra để tiện thể nhìn số đo: "Đồng chí, xin chào, làm phiền lấy áo sơ mi này cho chúng tôi xem chút!" Phải tam thỉnh tứ thúc mới có một người miễn cưỡng đi đến, mở ngăn tủ ném qua."Lúc xem để ý chút, đừng làm dơ." Dứt lời lại quay qua tám với người khác.

Tiểu Tú sửng sốt, lập tức thông suốt, đây là thời đại đặc sắc nha! Vì thế tiểu Tú đành phải AQ rồi (Di: AQ giống như ‘’tự sướng’’), bây giờ thái độ mấy người ác liệt như vậy, lát nữa ta sẽ hạ bệ mấy người! Tuy rằng AQ, nhưng tay vẫn không ngừng ướm thử hai cái áo lên người tiểu Tô so một lúc sau đó nói người bán hàng lấy hóa đơn trả tiền.

Lúc người bán hàng đang ghi hóa đơn, tiểu Tú nhìn thấy một thứ đặc biệt vào thời này ——cổ áo giả. Nghĩa là loại áo sơmi chỉ có một mảnh, nhìn như yếm trẻ con vậy. Nhìn thấy thứ này tiểu Tú bật cười, trước kia đã từng xem qua một bộ phim, một người đàn ông nhìn bề ngoài rất bảnh bao, nhưng khi cởi ra, thì thấy mặc nửa cái áo, lộ cả cái bụng ra bên ngoài!

Tiểu Tú kéo tay tiểu Tô chỉ cho anh xem cổ áo giả: "Anh có cái này không?" Tiểu Tô nhìn thoáng qua: "Em muốn mua à? Anh không có, nhưng mà nếu em muốn..., vậy chúng ta mua thôi!"

"Em thấy thứ này nhìn có vẻ vui vui thôi, có người chịu mua nó à?"

"Sao lại không ai mua, trước kia nếu muốn mua thì phải có phiếu vé, tất cả mọi người đều muốn mua áo sơmi, nhưng số phiếu vé không đủ để cung cấp, đành phải làm giả áo sơmi để mặc, dù sao thì cũng không ai kiểm tra phía trong áo của mình." Tiểu Tô giải thích rất đúng. Đây là cách tiết kiệm rất hữu ích.

Đi dạo một vòng trong cửa hàng tổng hợp mà không thấy tây trang để mua, tiểu Tú nhớ mang máng là tây trang bắt đầu lưu hành từ thập niên tám mươi, nhưng cụ thể khi nào thì không rõ lắm. Không tìm được tây trang, đành phải mua bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn. Tổng cộng mua được hai cái áo sơmi, hai bộ quần áo, tiểu Tú còn định mua cho tiểu Tô hai cái áo len, nhưng khi đi ngang qua quầy bán len sợi thì tiểu Tú nhất thời nổi hứng muốn đan cho tiểu Tô một cái, cho nên không mua nữa. Tuy vậy cuối cùng thì tiểu Tú cũng mua cho tiểu Tô một cái áo khoác ba đờ xuy.

Tiểu Tô ngoan ngoãn cùng tiểu Tú mua quần áo, mặc dù mỗi khi tiểu Tú nhìn trúng cái nào đều hỏi anh: "Bộ này có đẹp hay không? Thích hay không?" Nhưng tiểu Tô chưa bao giờ để ý đến mấy thứ này, tiểu Tú hỏi thì luôn nói là đẹp, hoặc nói chỉ cần là tiểu Tú chọn thì đều đẹp. Nhìn thấy bộ dạng cái nào cũng đẹp của tiểu Tô, tiểu Tú quyết định không để ý đến anh nữa, nhìn trúng là mua.

Có một chút phiền toái nho nhỏ là tiểu Tú không quen được thái độ phục vụ của mấy người bán hàng, tiểu Tú cảm thấy không phải là cô đang mua hàng mà là mình đi xin người khác bố thí, rất khó chịu. Vì thế sau khi mua đủ thứ cần thiết cho tiểu Tô xong, tiểu Tú cảm thấy mình cần làn không khí mới! Nhưng tiểu Tú không được như ý nguyện.

Bởi vì tiểu Tô nói: "Vừa rồi anh đã đi mua quần áo với em, nhưng số quần áo này đều là cho anh mặc. Bây giờ em theo giúp anh mua quần áo, mua cho em mặc." Ở quầy đồ nữ, tiểu Tô để ý đến chiếc áo cánh dơi màu tím nhạt, cảm thấy nếu tiểu Tú mặc bộ này sẽ rất đẹp. Vì thế kêu người bán hàng ghi hóa đơn.

Có một vấn đề nho nhỏ là thứ tiểu Tú đang cần nhất bây giờ không phải quần áo mà chính là đồ lót! Tiểu Tú ngượng ngùng không muốn để tiểu Tô đi theo, đành phải nói: "Tiểu Tô, anh đi tìm thử xem chỗ nào có bán nước, mua cho em một chai đi. Em sang bên kia chờ anh." Tiểu Tú chỉ chỉ quầy bán đồ lót, tiểu Tô cũng đã hiểu ý của cô, đỏ mặt gật đầu: "Hiểu rồi, anh đi tìm nước đây."

Khác hẳn với phong cách thời trang đồ lót thời sau như kiểu bằng ren, kiểu sexy..., bây giờ chỉ có những thứ đơn giản một cách thảm hại, chính là hai miếng hình tròn! Chẳng những vẻ ngoài không có gì gọi là đặc sắc, mà số đồ lót này còn làm bằng thứ vải bông dày, tiểu Tú nhìn tới nhìn lui cũng không biết nên chọn ra sao, mà không mua thì không được, đành phải nhắm mặt quơ đại, miễn cưỡng chọn lấy hai cái áo lót, lại thêm hai cái quần, trả tiền gói kỹ đặt vào trong túi, sau đó mới chạy ra bên ngoài chờ tiểu Tô.

Tuy rằng mang tiếng là đi tìm nước uống, nhưng nơi này khá lớn , tiểu Tô lại không biết chỗ, đành phải đi lòng vòng mua chè, định bụng sẽ kêu tiểu Tú ăn đỡ. Mua xong, tiểu Tô xách túi đi tìm tiểu Tú. Nhìn thấy tiểu Tú đứng trước quầy bán đồ lót, tiểu Tô cảm thấy mặt nóng lên!

Tiểu Tô biết đính hôn thì cũng tương đương với kết hôn, có rất nhiều nhân người sau khi đính hôn đợi có đứa nhỏ luôn rồi mới đi công chứng một lượt. Có một lần lúc tiểu Tú đi ra khỏi phòng, bà Hảo đã thì thầm với anh, khuyên anh không nên tham lam, phải chú ý thân thể. Chỉ có tiểu Tô và tiểu Tú hiểu được, đến bây giờ tiểu Tô vẫn chưa xơ múi được chút gì từ tiểu Tú!

Nhìn số đồ lót treo đầy nơi đó, tiểu Tô bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tiểu Tú mặc đồ lót đứng trước mặt mình, nghĩ một hồi thì tiểu Tô có phản ứng luôn, vì thế anh đành phải tìm một nơi khuất ngồi xổm trong chốc lát để tránh bị người ta dòm ngó! Vất vả chờ đến khi ‘’nó’’ hạ xuống, tiểu Tô mới dám đi tìm tiểu Tú, thuận tiện làm đưa chè cho tiểu Tú ăn.

Không biết tiểu Tô bị kích thích, hay là ăn phải gan hùm, bỗng nhiên quay sang hỏi một câu: "Tú, khi nào thì chúng ta sinh em bé?"

Tiểu Tú đang gặm chè, nghe thế liền sặc một cái: "Sinh em bé?" Tiểu Tú dùng đốt ngón tay tính toán một chút, năm nay mình mười tám tuổi, không đúng, qua năm nên tính mười chín rồi, một đứa con nít mười chín tuổi sinh em bé? Tiểu Tú cảm thấy mình không chấp nhận được chuyện này! Nhưng nếu làm tốt công tác chuẩn bị, vậy thì cũng có thể xem xét.

Tiểu Tô khẩn trương liếm môi: "Em xem, chúng ta đã đính hôn, đã có thể ở cùng một chỗ, mà ở cùng chỗ là có thể sinh em bé . . . . . ." Tiểu Tô dần dần hạ giọng xuống mức thì thầm. Tiểu Tú nhìn bịch chè trên tay mà không còn tâm trạng ăn nữa . Vì thế cô ném cho tiểu Tô, kéo anh ra khỏi cửa hàng tổng hợp.

Tiểu Tú đi đằng trước, tiểu Tô xách theo đồ đi phía sau, trong mắt toàn là hình ảnh cặp mông tròn đầy của tiểu Tú đi phía trước, nhưng lập tức lại tự cho mình một cái tát, mẹ nó, toàn nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ là tinh trùng lên não hay sao, nhìn thấy tiểu Tú là trở nên bất thường. Hai người đi vào một ngôi nhà mở nhà hàng nhỏ, ngoài một món chay còn có thêm một món canh cá, bữa cơm nhỏ vậy đã đủ lấp đầy bụng hai người.

Lúc ăn cơm tiểu Tô định mở miệng nói gì đó, nhưng tiểu Tú khoát tay chặn lại: "Ăn cơm là ăn cơm, muốn gì lát nói sau!" Sáng sớm phải đón xe lên cửa hàng tổng hợp đã tiêu hao rất nhiều thể lực..., lại thêm mấy lời mà tiểu Tô nói lúc nãy..., tiểu Tú cảm thấy hay cô nên lấp đầy bụng mình trước, bằng không cô sẽ không có sức mà cười!

Nhưng ăn cơm xong rồi, tiểu Tú lại không biết nên mở miệng thế nào, hơn nữa nhà hàng này làm ăn rất khá, tất cả mọi người đều cảm thấy hài lòng, phục vụ tốt, tiền ăn uống còn rẻ hơn so với những chỗ khác, cho nên tiểu Tú không biết nói gì, vì thế tiểu Tú đành phải nói chờ về nhà rồi nói sau, đương nhiên tiểu Tô không dám có ý kiến.

Buổi chiều bắt xe , tiểu Tú và tiểu Tô ôm hai cái túi đi về, thật ra đây chỉ là làm màu thôi, đa số đồ đạc đã được tiểu Tú bỏ vào không gian của mình theo thói quen. Sau khi về lại thôn, trên đường tiểu Tú và tiểu Tô về nhà, hai người cảm thấy có chuyện gì đó. Sau khi nghe ngóng, mới biết thì ra là trong thôn có vài gia đình bị trộm số gà và vịt đang nuôi. Có người nói là bị trộm, nhưng cũng có người nói là bị chuột hoang tha đi.

Chuyện này làm cho tiểu Tô và tiểu Tú nhanh chóng chạy về nhà lùa đám gà vịt vào ổ của chúng! Thuận tiện để tiểu Hắc nằm gần đó, lần này tiểu Tú và tiểu Tô nuôi không ít gà vịt, sau mấy tháng nuôi nấng, bọn chúng cũng đã lớn rất nhiều, nhỏ nhất cũng được hai cân. Bây giờ đang là thời điểm trưởng thành, nếu bị người ta trộm mất, vậy thì lỗ vốn là chắc rồi!

Vốn định để tiểu Hắc gần chuồng gà đề phòng cho có lệ, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn!

Không ngờ ban đêm tiểu Tú lại có cơ hội giáp mặt với tên trộm gà thật!

sssssssssssssss

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.