Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 26: Chương 26: Lối thoát...




Tiểu Tô cảm thấy rất không thật, mới vừa rồi còn cùng tiểu Tú đứng ở trong phòng ngủ của cô thảo luận về vấn đề uống rượu, sao chỉ chớp mắt, liền đứng ở nơi này, nhìn cảnh sắc chung quanh, tiểu Tô hoài nghi vừa rồi mình đã trải qua một cuộc lữ hành dưới lòng đất, mà tiểu Tú chính là tiểu tiên nữ mang tiên thuật, bằng không tại sao có thể có tình huống như vậy chứ?

Thừa dịp tiểu Tô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tiểu Tú kéo tiểu Tô đi vòng vòng trong không gian thăm thú một hồi. Sau khi đi qua từng mảng xanh mướt, tiểu Tô gần như đã trở lại bình thường. Thỉnh thỏang còn dừng lại trước đám thực vật trái mùa, thuận tay hái quả dưa chuột, hái thêm vài quả cà chua, cho đến khi trên tay mình đầy ụ, mới dừng lại không hái nữa.

Đối với hành động như vậy của tiểu Tô, tiểu Tú có thể hiểu được, tựa như lúc trước khi tiểu Tú vừa mới vào phần không gian này vậy, thỉnh thoảng cũng nghĩ chuyện tốt như vậy có phải thật hay không? Hoặc là nghĩ không gian như vậy có thể đột nhiên biến mất hay không, vì thế tất cả các loại đồ ăn trong không gian, chỉ cần chín sẽ hái hết xuống, chỉ có đặt ở phòng bếp của mình rồi, mới có thể cảm thấy chân thật.

Tiểu Tú lấy dưa chuột trên tay tiểu Tô, dùng khăn tay lau kỹ, rồi đưa lại cho tiểu Tô, ý bảo anh có thể ăn sống như vậy. Tiểu Tô dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tiểu Tú, có điểm chần chờ đưa dưa chuột lên miệng. Cắn một miếng xong tiểu Tô mới cảm thấy chân thật. Thì ra tất cả đều là sự thật. Vì thế không khách khí tiêu diệt gọn ghẽ quả dưa, thuận tay xử tiếp quả dưa khác trên tay mình. Mấy ngày đầu năm mới tới giờ toàn ăn thịt heo và cá, rất cần thứ gì đó thanh miệng một chút.

Chờ tiểu Tô ăn hết số thức ăn trên tay, cuộc trò chuyện giữa hai người mới chính thức bắt đầu."Chỗ này là chỗ nào?" Tiểu Tô rất muốn biết đây là chỗ nào? Nhưng nói cho cùng ngay cả tiểu Tú cũng không có biện pháp nói rõ làm cách nào đến được, đây là ở đâu. Chỉ biết khi mình muốn vào lúc nào cũng có thể, muốn đi ra ngoài khi nào thì đi. Mà những người khác nhìn không thấy cũng sờ không được.

Đây là lần đầu tiên mang được tiểu Tô vào. Trước kia nếu không phải mang đồ vật thì cũng là động vật . Đối với cách giải thích này tiểu Tô có chút không tiêu: "Em có bao giờ nghĩ đến việc chỉ có một mình em có thể ra vào tự do hay không? Hoặc là em có bao giờ nghĩ đến cảnh ngoài em ra người khác chỉ có thể vào mà không thể ra?"

Đối với vấn đề này, tiểu Tú đúng là không hề lo lắng, chỉ có thể ngây ngô cười hắc hắc. Cười đến mức tiểu Tô chảy mồ hôi lạnh, nhất quyết yêu cầu tiểu Tú mang mình đi ra ngoài sau đó lại vào lần nữa. Tiểu Tú nghe lời nắm tiểu Tô, nháy mắt trở về phòng, lại nháy mắt trở lại trong không gian. Tốc độ như vậy khiến tiểu Tô thật là không còn gì để nói.

Lại một lần nữa tiến vào không gian này, tiểu Tú quyết định muốn cho anh xem luôn bảo bối, dù sao chuyện lớn như không gian cũng đã nói thật với tiểu Tô rồi, vậy thì chuyện tuyết thảo cũng khai thật với tiểu Tô luôn đi. Vì thế kéo tiểu Tô đến mấy mẫu đất đỏ, định nhổ một gốc cây tuyết thảo đưa cho tiểu Tô xem, nhưng dù muỗi có nhỏ đi nữa thì vẫn có thịt, một cây tuyết thảo cũng là tuyết thảo, sau này vì chữa bệnh tiểu Tô chỉ cần một cây cũng rất quan trọng.

Cho nên không nhổ tuyết thảo nữa mà kéo tiểu Tô ngồi xổm xuống chỉ cho anh xem: "Tiểu Tô, anh có thấy thứ này nhìn quen hay không?" Tiểu Tô không hiểu vì sao tiểu Tú lại cố chấp bắt anh phải xem thứ này, nhưng nhìn bộ dáng thần bí của cô, nhất định sẽ là đồ tốt. Vì thế tiểu Tô cẩn thận quan sát nhánh cây có thân ánh bạc kia.

Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, tiểu Tô cũng không thể nhìn ra đây là vật gì. Đây là cái gì mới được? Sao nhìn nó kỳ lạ như vậy? Đến khi tiểu Tú cảm thấy chờ không nổi nữa, trong khi tiểu Tô vẫn đang chăm chú nghiên cứu cái cây rất hăng say, cô đành tự mình nói luôn: "Đây chính là tuyết thảo mà lão sư phụ đã từng nói!" Vừa nghe là tuyết thảo, tiểu Tô lập tức kích động không thôi!

Bàn tay run run vươn ra sờ sờ gốc tuyết thảo trên nền đất đỏ, hơn nữa ngày tiểu Tô mới ngẩng đầu hỏi tiểu Tú: "Đây thật sự là tuyết thảo sao?" Tiểu Tú cười gật đầu, kéo anh lên, chỉ vào một mẫu đất đỏ nói: "Trên mẫu đất đỏ này toàn là tuyết thảo, đủ cho việc chữa trị tai của anh."

Sau khi không gian thăng cấp, trên mẫu đất đỏ nhiều hơn một gốc cây dâu tằm, nhưng mà gốc cây dâu tằm này chen chúc làm hư không ít tuyết thảo, điều này làm cho tiểu Tú rất đau lòng. Nhưng nghĩ lại thì trong không gian này mọi thứ đều có điểm là lạ, tựa như kia gốc cây nho, lúc trước: khi mới vào không gian gốc nho kia đã lớn như vậy, hiện tại thật vất vả sau khi thăng hai cấp mới miễn cưỡng có chút quen thuộc, thật không biết chờ khi số nho kia chín rồi, sẽ có tác dụng đặc biệt gì. Có thể giống bàn đào của Tây Vương Mẫu hay không, ăn một quả sẽ thành tiên? (Di: ta cảm giác như đang thuyết minh game trồng trọt =,=)

Ngay lúc tiểu Tú đang đoán mò, tiểu Tô yên lặng ngồi bệt xuống co người lại, tựa như thai nhi đang trong tử cung vậy,cố gắng co rúm người lại. Tiểu Tô cố gắng chôn mặt vào giữa hai đầu gối, không một tiếng động rơi nước mắt. Từ sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, biết được tai mình không còn nghe được nữa, tiểu Tô vẫn không rơi nước mắt, mà cho dù trải qua thời điểm khó khăn hơn nữa anh cũng chưa rơi một giọt nước mắt nào.

Vậy mà bây giờ tiểu Tô lại dùng hết sức ngồi khóc lớn một mình. Sau khi tiểu Tú lấy lại tinh thần mới phát hiện bộ dạng tiểu Tô đang ôm đầu gối, lẳng lặng bước đến, ôm tiểu Tô vào trong ngực. Tình huống bây giờ giống như người bị phán quyết tử hình đã đứng ở pháp trường chờ hành quyết , đột nhiên xuất hiện một mệnh lệnh nói mình bị oan uổng, cho nên được phóng thích, được tự do vậy. Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết này sẽ khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm cả đời.

Tiểu Tô vươn tay ôm tiểu Tú ép sát vào ngực mình. Em là phúc tinh của anh. Là em đã khiến cho một đứa cô nhi như anh biết được cảm giác có người nhà là hạnh phúc thế nào, cũng là em đã giúp anh có được cơ hội nghe lại được lần nữa. Cám ơn sự tin tưởng của em, cũng cám ơn em đã cho anh ấm áp. Tiểu Tô biết mấy thứ này không cần nói đi ra, có một số việc chỉ cần ghi ở trong lòng thì tốt rồi.

Thật vất vả mới khiến tiểu Tô bình tĩnh lại, vẫn ôm tiểu Tú vào trong ngực, lẳng lặng ngồi ở một góc, nhìn một mẫu đất toàn tuyết thảo, tiểu Tô hỏi: "Vì sao lại mang anh đến đây? Vì sao nói cho anh biết bí mật này?"

Tiểu Tú quay đầu nhìn tiểu Tô giải thích: "Không nên hỏi em vì sao, trực giác của em nói cho em biết có thể mang anh vào đây. Hơn nữa em cảm thấy người một nhà ở cùng một chỗ thì không nên có bí mật." Hơn nữa em cũng không sợ anh sẽ nói bí mật này ra. Nếu nói lời không dễ nghe thì là, không gian này là nơi có thể che giấu bất cứ chuyện gì. Cho dù có giết người cướp của thì cũng không có việc gì, chỉ cần trốn vào đây là không sợ chết đói!

Tiểu Tô cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu việc mình có thể đi vào chỗ này là do tiểu Tú dẫn vào, nếu như muốn tự mình đi vào thì không thể. Tất cả quyền chủ động nằm trên tay tiểu Tú, vậy cho nên tất cả đều do cô định đoạt!

Tiếp theo hai người lại thương lượng về việc đi đến chỗ của lão sư phụ. Từ lần cuối cùng châm cứu cho tiểu Tô hồi cuối tháng chạp tới giờ vẫn chưa đi lại. Một mặt là bởi vì phải chuẩn bị tiệc đính hôn, một mặt khác là phải qua đầu năm, mọi người mới bắt đầu động tay động chân làm việc trở lại. Tiểu Tú còn muốn hỏi thăm lão sư phụ một chút về việc những điều cần đặc biệt lưu ý khi xử lý tuyết thảo. Hiện tại không còn hạt giống, nên đương nhiên là phải cẩn thận một chút.

Ngoại trừ điều này, tiểu Tú còn muốn để cho tiểu Tô nghĩ xem mình nên tận dụng tài nguyên trong không gian như thế nào. Trong không gian có đủ loại thực vật. Có loại chỉ sinh trưởng trong mùa đông, cũng có loại sinh trưởng trái mùa, nếu tiểu Tô đã biết rồi, vậy tiểu Tú cũng đã nghĩ đến việc cho anh đến nội thành Tô Châu một chuyến. Gần đây thực phẩm chuyển lên trấn trên bán khá chậm, mà phí chi tiêu của đại gia đình thì lại tăng lên. Trong khi Tô Châu lại nhiều người, khách sạn lớn cũng nhiều, cho dù nâng giá lên một chút cũng không sợ không ai mua. Hơn nữa tất cả mọi người ở trấn trên đều quen mặt nhau, nhà mình có chuyện gì, chỉ chớp mắt là tất cả mọi người đều biết. Như vậy thì sao có thể giải thích với người ta việc nhà mình có nhiều đồ ăn trái mùa để bán như vậy? Chỉ có đi xa một chút, thì chuyện bát quái mới ít bị truyền đi. Như vậy mới an toàn!

sssssssssssssss

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.