Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 3: Chương 3: Sau khi trở về






Tô Chính đã trở lại, nhưng phòng ở vẫn chưa dọn dẹp xong, ngay cả giường và chăn dùng để ngủ cũng chưa chuẩn bị kịp. Cũng may trời còn sớm, bà Hảo liền bảo tiểu Tú về nhà đem đồ ra phơi nắng. Vì thế tiểu Tú về nhà di chuyển băng ghế dài, lấy hai cây trúc ra. Trước tiên kéo những băng ghế xếp song song, lôi hai cây tre ra gác lên hai băng ghế, sau đó đem chăn, trải lên phơi nắng, lúc này trời đang rất nắng, đến xế chiều khoảng hai ba giờ thì lật chăn lại, phơi nắng như vậy thì đến tối là có thể ngủ thoải mái rồi.

Vừa đem mọi thứ ra phơi nắng xong, bà Hảo đã trở lại, sau đó vội vàng bảo tiểu Tú đi bắt gà về giết, còn dặn dò là phải bắt con to nhất, tiểu Tú gật đầu, sau đó nuốt nước miếng bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của bà Hảo. Nói thật, niên đại này cái gì cũng tốt, rau dưa đều xanh mướt không thuốc trừ sâu, gạo là nhà trồng không sợ độc, tuy rằng các giống hoa quả hơi ít một chút, nhưng tất cả đều là mỹ vị. Nhưng ít thịt quá cũng không tốt. Ngày lễ ngày tết, phải là thân thích mới có dám mua một ít thịt về kho tàu. Thịt này cũng phải nhường cho khách ăn, cho dù thèm thì nhà mình cũng không thể ăn nhiều thêm một miếng. Ngay cả gà vịt cũng là nuôi để đẻ trứng, tiểu Tú đã lâu không biết mùi thịt gà. Cho nên vừa nghe thấy bà Hảo nói muốn giết gà, động tác của tiểu Tú miễn bàn, nhanh nhẹn hẳn lên.

Bắt gà khiến tiểu Tú mất khá nhiều sức lực. Đây đều là gà nuôi, buổi tối mới tự động về chuồng, tiểu Tú chấm được một con gà trống lớn, nhưng người ta rất thông minh, vừa thấy động tác của tiểu Tú có chút khác thường, lập tức chạy khắp vườn, tiểu Tú mệt mỏi thở hồng hộc nhưng tay vẫn không đụng được cái lông đuôi của nó. Tiểu Tú tức giận, đợi lát nữa rơi vào tay cô, nhất định phải nhổ sạch lông của mày! Lau mồ hôi trên mặt, tiểu Tú chuẩn bị rượt thêm vòng nữa, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Chính đang đứng cười ở phía đối diện cô. Tiểu Tú cảm thấy nụ cười đó không có ý tốt, theo bản năng liền khoa tay múa chân vài cái, ý nói là cô đang bắt gà.

Tô Chính cũng tốt bụng, chỉ chỉ vào tiểu Tú rồi chỉ chỉ vào con gà trống kia, ý là đang hỏi có phải nó hay không? Tiểu Tú gật đầu, sau đó đứng nhìn Tô Chính không phí bao nhiêu sức lực đã xách cổ con gà trống lại gần. Hơn nữa động tác bắt gà miễn bàn, chỉ có đẹp trai trở lên, tiểu Tú nhớ lại động tác bắt gà của mình hồi nãy, giống như bà già đang khiêu vũ vậy, thật khó coi. Gương mặt ửng đỏ nhận lấy con gà trống lớn từ trên tay Tô Chính, sau đó nói tiếng cám ơn, mới nhận ra Tô Chính không nghe được, xoay người làm một động tác ra vẻ cảm ơn, kết quả động tác vừa làm thiếu chút nữa quăng luôn con gà trống trên tay xuống.

Tô Chính nhìn tiểu Tú luống cuống tay chân, đành phải lấy lại con gà trống trên tay cô, sau đó quen thuộc vào phòng bếp lấy dao chuẩn bị giết gà. Tiểu Tú thấy động tác của Tô Chính, chạy theo lấy một cái chén từ trong chạn, ý bảo Tô Chính hứng máu gà vào bát. Tô Chính gật đầu tỏ vẻ hiểu được, sau đó nhanh nhẹn bẻ ngược hai cánh của con gà lên trên để cầm cho tiện, luôn tiện vặt sạch một khoảng lông trên cổ gà, cầm lấy con dao xẹt một đường. Thấy máu gà đã chảy hết vào chén, tiểu Tú bưng bát lên, đổ vào bát một chút muối và một ít nước, máu gà này ăn rất ngon .(Di: VN mình gọi là tiết canh á ^^)

Nấu nước không thể đi ra ngoài cho nên tiểu Tú vỗ bả vai Tô Chính, khoa tay múa chân hai cái, đại ý là cô phải đi ra ngoài, anh giúp cô trông chừng một chút. Tô Chính cười tủm tỉm gật đầu, nhìn thấy Tô Chính tươi cười, tiểu Tú sửng sốt một chút, thật chói sáng. Sững sờ xong, tiểu Tú nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó trở về quẹo qua cái sân, hái được một cái bí đao, lại hái vài quả cà chua, bẻ thêm mười mấy trái bắp, thấy đủ rồi, lúc đó mới trở về.

Bí đao không lớn, nhưng cũng không nhỏ, vốn định ôm vào ngực cho tiện, nhưng nghĩ đến đám phấn trắng trên quả bí đao, dính trên người sẽ bị ngứa, cho nên đành phải dùng một tay xách đống rau củ, một tay xách trái bí đao về. Tô Chính thấy được, dùng một tay cầm quả bí đao, sau đó bỏ vào phòng bếp chờ tiểu Tú xử lý. Tiểu Tú rất vui vẻ, bình thường ở cùng bà Hảo, trong nhà chỉ có hai người, khi làm việc nặng, tất cả đều dựa hết vào tiểu Tú, nay có người giúp đỡ cảm thấy rất tốt.

Đang lức cao hứng, tiểu Tú nhịn không được bắt đầu nói nhiều: "Buổi tối sẽ làm canh bí đao hầm gà, bảo đảm sẽ là một món cực ngon. Sau đó là ốc xào, thêm một chút hạt tiêu vào sẽ là món nhắm rượu tốt nhất. Đúng rồi Tô Chính, anh có uống rượu không?" Dứt lời còn cố ý quay đầu nhìn Tô Chính, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của Tô Chính, tiểu Tú mới kịp hiểu, Tô Chính nghe không được. Nhưng nhiều lời như thế, tiểu Tú cũng không biết phải khoa tay múa chân cho anh xem như thế nào, đành phải lờ đi.

Nước sôi rồi, hai người không nói gì bắt đầu nhổ lông gà. Mổ bụng xong, tiểu Tú lấy bộ lòng ra, chuyên tâm đối phó với đống lòng gà. Thật ra tiểu Tú làm vậy là muốn cho mình bận rộn, đỡ phải suy nghĩ về việc Tô Chính bị tổn thương như thế nào. Tuy rằng người đưa Tô Chính về nói anh cứu đồng đội nên bị thương, nhưng vì sao cần phải cứu người? Cứ như vậy, tiểu Tú một bên xử lý nội tạng, một mặt tưởng đông tưởng tây. Thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Tô Chính. Sau này phải giao tiếp với người này như thế nào? Khoa tay múa chân cũng không phải chuyện hay, chẳng lẽ phải bắt chước những đứa trẻ đi học mang bảng đen bên cạnh? Có chuyện gì thì viết lên?

Chờ cho mọi thứ chuẩn bị xong rồi, mặt trời bên ngoài cũng bắt đầu lặn về phía tây, vì thế tiểu Tú nhanh nhẹn lấy nồi ra, sau đó nhanh chóng xào ốc, sau đó đổ rau vào xào tiếp, hai món ăn đã xào xong rồi, tiếp theo là nấu canh gà, làm đâu vào đấy xong cô giao bếp cho Tô Chính trông, đi tìm bà Hảo. Chạy sang Tô gia cách vách, a Tài đang làm mấy việc cuối cùng.

"Bà Hảo à, sao Tô Chính lại qua nhà chúng ta vậy?" Tiểu Tú vừa giúp đỡ vừa hỏi bà.

"Là bà bảo nó qua, ngồi một thời gian dài như vậy, xe mới đến nhà, sức khỏe cũng mới tốt lên, không nghỉ ngơi sao được?" Bà Hảo đau lòng cho Tô Chính: "Vừa nãy quên hỏi mấy chuyện trong quân đội của Tô Chính, không biết là có cần đến bệnh viện hay không nữa. Lớn như vậy mà vẫn còn phải chịu nhiều đau khổ, thật sự là làm cho người khác phải đau lòng mà." Tiểu Tú nghe xong, cũng không biết nên nói gì. Nghĩ tới việc mình mới vừa rồi còn sai người ta làm việc, cảm thấy có chút ngượng ngùng .

"Bà Hảo, trong nhà còn vài con gà mà, về sau chúng ta thường xuyên làm cho anh ấy ăn được không? Bổ được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Tiểu tú lại nghĩ: "Bà Hảo này, trong nhà còn có mấy con vịt hai ba tuổi rồi, chờ đến tiết đại thử thì chưng cho anh ấy ăn, càng bổ." (Di: một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc)

Buổi tối hôm đó, tiểu Tú, Tô Chính, a Tài và bà Hảo bốn người ăn uống rất vui vẻ. Tiểu Tú là vì được ăn thịt như mong ước, a Tài là vì đã làm xong mọi chuyện có thể lấy tiền công, bà Hảo vui vẻ là vì Tô Chính chuyển đến ở, Tô Chính luôn luôn tươi cười, nhưng tiểu Tú không biết vì sao anh ta vui vẻ. Tuy nhiên tiểu Tú vẫn cảm thấy thật ra Tô Chính tuyệt đối không vui vẻ, là một thanh niên thanh niên khỏe mạnh, bỗng nhiên trở thành người tàn tật, điều này có gì tốt?

Hôm nay Tô Chính thật sự ngủ ở nhà bà Hảo, bởi vì tuy rằng nhà của Tô Chính đã gọn gàng rồi, nhưng vẫn chưa quét dọn, nên chỉ cần ngủ ở nhà bà Hảo một buổi tối là được. Không hiểu sao tiểu Tú làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ về chuyện của Tô Chính. Tô Chính tham gia quân đội chắc là sau khi Trung Quốc mới thành lập lại sau cuộc chiến tranh quy mô lớn, nếu sau này có thể lập nhiều chiến công, như vậy thì sau này ở trong quân đội tiền đồ của anh sẽ rất sáng lạn. Nếu tai Tô Chính không có vấn đề, chắc hẳn là anh sẽ có thể tiến xa hơn đúng không? Nghĩ đến vấn đề này, tiểu tú chậm rãi ngủ thiếp đi. . . . . .

Ngày hôm sau, cán bộ trong thôn tìm tới nhà. Lưu Chính Minh là thôn trường, mang theo bí thư chi bộ của thôn là Lưu Chính Nghĩa gõ cửa bước vào: "Thím, a Chính ở trong nhà của thím phải không ạ?"

Bà Hảo nghe thấy, bước ra khỏi cửa: "Ở đây, có chuyện gì thế?"

"Không phải là cậu ấy trở về sao, muốn gặp mặt cậu ấy một chút, nói gì thì sau này cậu ấy cũng ở đây mà, ăn sáng xong, con muốn dẫn cậu ấy đi xem đất, đã trở về thì an tâm ở nhà làm ruộng, người trẻ tuổi sức khỏe tốt, cái khác không biết, thì làm ruộng vẫn phải biết chứ."

Bà Hảo nghe xong gật gật đầu, lại hỏi: "Cậu tính phân đất cho nó thế nào? Phía bắc hay phía nam của thôn?" Đất ở phía bắc thôn tương đối tốt, sản xuất cũng được nhiều hơn, cho nên người trong thôn đều chọn đất phía bắc của thôn. Đất phía nam cũng tốt, nhưng không được như phía bắc.

Thôn trường cùng bí thư chi bộ nhìn nhau, nửa ngày không nói lời nào, sau đó bí thư chi bộ nói một câu: "Không phải phía bắc cũng không phải phía nam, là phía tây."

"Phía tây?" Bà Hảo vừa nghe thấy liền nhảy dựng lên :"Các người có ý tốt nhỉ? Đất phía tây có thể trồng trọt cái gì hả? Các người đừng tưởng tiểu Tô mới trở về thì có thể bắt nạt nó!" Tiểu Tú nghe xong, trong lòng cũng không thoải mái, đám người già trong thôn quá đáng rồi, bình thường theo phong tục thì sẽ chôn người chết trong ruộng nhà mình, nhưng không biết là do thói quen thay đổi hay sao mà đều thích chôn ở ruộng phía tây thôn, dần dần đất nơi đó không còn ai dám nhận, tất cả đều là mộ, cho dù là ban ngày thì người nhát gan cũng không dám ra đó làm lụng gì.

"Thím, thím cũng biết mà, người đã đông hơn, hơn nữa mấy năm trước đã phân lại đất, đất tốt đều đã được chia hết, còn gì tốt mà chọn nữa?" Bí thư chi bộ giải thích.

"Lúc các người phân lại, sao các người không tính cả Tô Chính hả?" Bà Hảo bị gãi đúng chỗ ngứa. Cha mẹ Tô Chính mất, không phân đất thì không nói, nhưng Tô Chính vẫn còn cơ mà. Dựa vào cái gì mà không phân cho nó?

"Thím, khi đó làm gì có ai nghĩ là cậu ấy sẽ trở về? Lúc ấy còn nghe nói a Chính sống rất tốt, chuẩn bị trở thành sĩ quan trong quân đội cơ mà." Thôn trường có chút không hài lòng, lúc đó đột nhiên muốn phân lại đất cũng vì tư lợi của ông, cho nên bất bình hay rắc rối cũng là do ông chịu cả.

"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không đồng ý để cậu phân đất phía đông cho nó đâu. Nó còn phải gọi cậu một tiếng chú đó. Cậu đừng để người khác phải chửi sau lưng mình! Tình hình bây giờ của a Chính ai cũng biết, đất ở phía tây thôn cách xa nhà nó như vậy, cậu bảo tôi làm sao an tâm?" Muốn đi sang khu đất phía tây mất nửa tiếng đi đường. Mà thôn bắc thôn nam chỉ cần chừng mười phút đồng hồ là ra tới nơi rồi. Bốn phía nơi đó không có nhà cửa gì, có chuyện gì thì không thể gọi người đến giúp. Tóm lại là đất phía tây không tốt.sssssssssssssss

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.