Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 23: Chương 23: Vô đề




Làm xong bánh bao thì đã mất hơn hai tiếng, vốn có thể nhanh một chút, nhưng vì bà Hảo nhất định muốn làm nhiều một chút, năm trước chỉ có tiểu Tú và bà Hảo hai người ăn, cho nên bà Hảo chỉ làm tượng trưng hai mươi cái banh bao đậu, hai mươi cái bánh bao củ cải. Kết quả mấy chục cái bánh bao đó, mỗi sáng sớm ăn kèm với cháo, chưa tới một tháng đã được giải quyết hết khiến cho bà Hảo hối hận sao lúc ấy không chưng nhiều một chút.

Năm nay có thêm tiểu Tô, cho nên bà Hảo muốn chưng nhiều hơn, trong nhà có người đàn ông, không tính đến lúc lao động phải ăn nhiều, ngay cả bình thường cũng đã hơn người khác. Vì thế lần này bà Hảo ước chừng chưng khoảng một trăm năm mươi cái bánh bao, mặc dù tiểu Tô là đàn ông nhưng tay nghề còn khéo hơn tiểu Tú, sau khi nhìn thấy cái bánh bao tiểu Tú làm, tiểu Tô cũng hiểu được tốt nhất là tiểu Tú nên qua một bên ngồi chơi đi. Vì thế tiểu Tú liền có nhiệm vụ coi chừng dùm mẻ bánh bao đậu đang chưng, một tay cầm chiếc cọ nhỏ, một tay bưng tô màu điều do chính mình pha.

Trước khi bỏ bánh bao vào chưng tiểu Tú sẽ dùng cây cọ nhỏ chấm một cái lên đỉnh của bánh bao. Nhìn trên đầu cái bánh bao màu trắng được đội một cái nốt ruồi màu son, tiểu Tú cảm thấy chơi rất vui. Nhưng sau cùng, tiểu Tú cảm thấy không vui nữa, một hành động cứng ngắc lặp đi lặp lại hoài, lấy cái cọ nhỏ nhúng vào tô, chấm trên đầu bánh bao một cái, liên tục như thế đúng là không vui nổi.

Cũng may là trước khi tiểu Tú mất hết kiên nhẫn, số bánh bao đậu rốt cục cũng đã chưng xong rồi, kế tiếp cần phải chưng số bánh bao củ cải chay cùng bánh bao nhân củ cải thịt. Vì thế nhiệm vụ của tiểu Tú đổi thành ăn bánh bao! Số bánh bao đậu vừa được chưng xong, mềm mềm ăn rất ngon miệng, vì thế tiểu Tú ăn liên tục, ăn xong bánh bao đậu rồi còn ăn thêm một cái bánh bao nhân củ cải thịt. Kết quả có thể nghĩ, hôm nay tiểu Tú không cần ăn cơm trưa!

Sau khi bỏ nhân vào bánh hết rồi, lúc này phần bột vẫn còn dư lại nhiều, vì thế trộn thêm ít đường vào số bột đó, đổi thành làm màn thầu. Tiểu Tú cảm thấy màn thầu như vậy ăn cũng rất ngon, cũng na na như bánh mì của Pháp vậy, có khi còn mềm mại hơn, hơn nữa số màn thầu này cũng giống bánh bao.

Bình thường trước khi ăn sáng có thể gặm một cái, sau đó húp thêm chén cháo là đủ no rồi. Cũng có thể đem số màn thầu kia nhân lúc còn mềm cắt thành từng miếng vuông vức, phơi khô dưới ánh nắng mặt trời, lúc không có chuyện gì làm thì nhón lấy một hai miếng mà nhai, mặc dù có hơi cứng, nhưng ăn rất thơm, hơn nữa có thể trộn trứng gà rồi quét lên bánh một lớp, như vậy ă cũng rất ngon! Trước kia cũng có người lấy màn thầu nướng lên ăn. Hương vị cũng giống y như vậy!

Kỳ thật hôm nay không riêng tiểu Tú, mọi người cũng ăn bánh bao nhiều rồi, chỉ cần đến giúp đỡ làm bánh bao là có thể ăn tùy ý. Người này giúp mình làm, mình giúp người kia làm. Mình nếm thử bánh bao nhà người ta, nhân này mặn hay nhạt. Người ta giúp mình xem bánh bao của mình ra sao. Tóm lại mình ăn của người, người ăn của mình, cho nên không có ai nghĩ đến việc ăn cơm trưa nay. . . . . . Bởi vì ai cũng không đói!

Tiểu Tú ăn xong của nhà mình thì chạy qua ăn nhà người ta, không chỉ tự mình ăn, còn thường xuyên cầm bánh bao cắn một miếng, sau đó lại cho tiểu Tô cắn một miếng, đương nhiên tiểu Tú làm như vậy là có ý riêng của mình , về phần tiểu Tô, anh đối với hành động được đút đồ ăn tới bên miệng luôn luôn không từ chối, cho nên thường xuyên là một cái bánh bao, tiểu Tú cắn một miếng nhỏ, tiểu Tô cắn một miệng lớn, sau đó tiểu Tú có thể kết thúc đi lấy một cái bánh bao khác.

Hai người này cho rằng tất cả mọi người đều không chú ý tới động tác của bọn họ, nhưng khu vực chưng bánh bao này lớn như vậy, làm sao có thể nhìn không ra? Dù sao thì tất cả mọi người đều rất thoải mái, không ai nói gì, nhưng mỗi khi tiểu Tú đút cho tiểu Tô ăn bánh bao thì một đám bà tám bên cạnh đều liếc qua, sau đó cười rất tươi. Bà Hảo thấy được cũng cười.

Chưng bánh bao xong sẽ về nhà chuẩn bị cúng ông táo. Mặc dù có nơi có phong tục nam không bái nguyệt, nữ không cúng ông táo, nhưng trong trấn nhỏ này không kiêng như thế. Tựa như nhà tiểu Tú, đã là con gái nhà người ta rồi, trong nhà không có đàn ông thì không cần cúng ông táo sao? Cho nên nhà tiểu tú không phong tục này. Vốn là làm xong bên nhà tiểu Tô rồi sẽ sang nhà tiểu Tú, tuy nhiên theo ý của bà Hảo, cả hai nhà chỉ cần làm một lần mà thôi.

Hai mươi tư tháng chạp cúng ông táo, hai mươi lăm đón Ngọc Hoàng, hai mươi bảy hai mươi tám tắm tẩy trần. Tiểu Tô nhìn tiểu Tú đang vì anh chuẩn bị quần áo để tắm rửa, cảm thấy như thế thật tốt, đã rất lâu rồi không có cảm giác được người khác vội vội vàng vàng chuẩn bị đồ vì mình. Tiểu Tô kìm không được bước lên trước, ôm tiểu Tú vào trong ngực.

Nhưng tiểu Tú rất biết cách phá hư không khí, nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo mình của tiểu Tô xuống, xoay qua chỗ khác nói với tiểu Tô: "Em đang rất bề bộn, đừng làm cho em thêm phiền phức biết không?" Nói xong đem kéo tiểu Tô về lại vị trí cũ, thuận tiện nhón lấy một ít cốm đường thả vào tay tiểu Tô. Tiểu Tô nhìn đống cốm trong tay mình, khuôn mặt nhăn lại, người nọ cho rằng mình là con nít sao?

Tiểu Tô mất hứng, người nào đó mất hứng, hậu quả thực nghiêm trọng. Vươn tay ra kéo luôn tiểu Tú vào trong ngực, mổ nhẹ lên mặt tiểu Tú, ngửi mùi hương trên người cô. Tiểu Tú im lặng mặc kệ tiểu Tô ôm. Thật ra lồng ngực của tiểu Tô làm cho cô có cảm giác rất an toàn. Hai người cứ ôm như vậy, cho đến khi bà Hảo gọi từ bên ngoài: "Tiểu Tú nước đã được rồi, nhanh kêu tiểu Tô đến tắm rửa!"

Nghe bà Hảo kêu, tiểu Tú mới chui ra khỏi lồng ngực của anh, sau đó kéo tiểu Tô đi tắm rửa. Từ sau khi được chứng kiến màn tắm rửa này, tiểu Tú vẫn cảm thấy không được tốt lắm. Phải tắm rửa ở một nơi nhất định, bên trong đặt một cái nồi thật to. To tới mức nào? Ước chừng có thể để cả một người đã trưởng thành ngồi gọn vào trong. Tính đường kính, có lẽ khoảng một sải tay người đàn ông.

Mỗi khi đến thời điểm tắm rửa, trước phải rửa sạch nồi, sau đó xách từng thùng nước đổ vào. Đổ xong bắt đầu châm lửa nấu nước ngay phía dưới nồi. Chờ thủy nước đã ấm, có thể gọi người chuẩn bị vào nồi tắm rửa. Nếu lạnh có thể nhờ người khác ở bên ngoài tiếp tục châm lửa tiếp, như vậy nước sẽ luôn nóng. (Di: cái màn tắm rửa này giống như thời cổ đại thôi, chẳng có gì đặc biệt)

Thật ra ngồi trong nồi tắm rửa cũng không có gì, nhưng tiểu Tú cảm thấy một bên nhóm lửa một bên tắm rửa giống đang nấu thịt người vậy, rất khó chịu. Cho nên tiểu Tú không chịu tắm rửa trong nồi. Mỗi lần tắm đều mang theo cái chậu, múc nước trong nồi ra sau đó mới tắm.

Ba người đều tắm xong rồi, kết quả là có một đống quần áo dơ lớn như ngọn núi nhỏ, lúc này tiểu Tú vô cùng hoài niệm về máy giặt, chỉ cần lấy quần áo bỏ vào máy bấm nút cho nó quay là xong. Nhưng bây giờ là không thể nào có được, bà Hảo đã lớn tuổi, tiểu Tú không thể để cho bà giặt được, cho nên bị thay thế bằng hai người khác, tiểu Tú còn muốn giặt xong trước khi trời tối!

Chiếc áo khoác ngoài mà tiểu Tô mang từ trong quân ngũ về là khó giặt nhất, sau khi dính nước càng nặng, tiểu Tú không có sức mà nâng nó lên. Vì thế tiểu Tú phải kéo thêm người giúp đỡ, nhiều thêm một người có sức khỏe, tốc độ giặt quần áo tăng lên rõ ràng, trước khi mặt trời lặn một tiếng đã phơi xong toàn bộ quần áo!

Nhìn số quần áo phơi đầy trong sân, tiểu Tú cảm thấy rất có thành tựu!

sssssssssssssss

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.