Bệnh viện trung tâm thành phố Z.
Tiêu Phong ôm Diệp Băng Hy chạy vào, dáng vẻ vô cùng sốt sắng. Các y tá nhanh nhẹn mang theo một chiếc xe đẩy lại, tận tình hỏi han:
“Cô ấy bị sao vậy? Gãy chân sao? Anh hãy mau đặt cô ấy lên xe lăn, chúng ta phải đi đến phòng cấp cứu.”
“Không. Tôi chỉ bị...”
Diệp Băng Hy chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh đặt xuống xe lăn mà đẩy đi rồi.
“Làm phiền cô dẫn đường!”
Tiêu Phong nói với cô y tá.
Diệp Băng Hy hết nói nổi với anh, cô bị thương ở tay chứ đâu có bị thương chân đâu mà cho cô cưỡi hẳn con xe lăn sang chảnh này như vậy chứ? Nhìn mấy cụ ông còn đang bó bột vẫn chống nạng đi bình thường mà cô chỉ muốn lấy cái mo mà che vào mặt thôi.
Đến phòng cấp cứu, bác sĩ chuyên khoa đã trực sẵn trong đó. Ông khẩn trương:
“Bệnh nhân bị sao vậy? Đã chụp chiếu gì chưa?”
“Tôi bị bỏng ở tay ạ.” Diệp Băng Hy trả lời.
Vị bác sĩ kia nhìn cả hai bằng ánh mắt đầy kì dị:
“Bị bỏng tay lại dùng xe lăn, hai người định tổ chức show ân ái ở đây ấy à?” Vị bác sĩ kia nhìn cả hai rồi lắc đầu.
Diệp Băng Hy ngượng ngùng, toan đứng dậy thì vị bác sĩ kia nói:
“Thôi, cô đang bị thương. Cứ ngồi yên đấy!”
“Tôi...tôi không sao.”
Diệp Băng Hy đứng thẳng dậy.
Tiêu Phong ấn vai bắt cô ngồi xuống:
“Em còn nói mình không sao?”
“Bác sĩ, ông mau khám cho cô ấy. Vết thương ở tay cô âý có vẻ khá nghiêm trọng đấy.”
Vị bác sĩ kia vẫn cứ ngồi cười:
“Cậu không xem xem đây là khoa gì? Chúng tôi là khoa chấn thương chỉnh hình chứ có phải khoa bỏng hay khoa phục hồi chức năng đâu.”
Tiêu Phong lúc này mới ngớ người ra. Chết tiệt! Tên nào đưa anh vào đây vậy?
“Vậy phiền ông có thể dẫn tôi tới khoa phục hồi chức năng.”
Vị bác sĩ kia chưa kịp trả lời thì viện trưởng đã tới, đon đả chào:
“Sao hôm nay chủ tịch Tiêu lại đại giá quang lâm đến bệnh viện của chúng tôi vậy?
Không biết là cháu gái anh bị làm sao?”
Hai chữ “cháu gái” làm Diệp Băng Hy phải bật cười, còn Tiêu Phong thì đen mặt lại.
“Bộ ông thấy tôi già lắm hả? Đây là bạn gái tôi.”
“À, thật là xin lỗi. Tại cô ấy trông trẻ quá!” Viện trưởng gãi đầu ngượng ngùng. Đúng là toát mồ hôi hột.
Diệp Băng Hy nhìn cái vẻ mặt đen sì của Tiêu Phong thì cười đắc trí, hoàn toàn quên mất cái tay đau của mình.
“Ông mau gọi bác sĩ giỏi nhất đến đây kiểm tra cho cô ấy. Tôi không có thời gian ngồi tán phét với ông đâu.”
“Tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Viện trưởng nói rồi ngay lập tức đi điều mấy cô y tá đẩy Diệp Băng Hy vào phòng VIP,, một lúc sau thì bác sĩ chuyên khoa cũng đến.
Một thân áo blouse trắng, mái tóc lãng tử vô cùng quyến rũ bước vào. Diệp Băng Hy nhìn không chớp mắt:
“Alex, có phải là anh không?” Diệp Băng Hy đang nằm trên giường ngồi bật dậy.
Vị bác sĩ kia nghe tiếng cô gọi thì vô cùng bất ngờ, đã lâu rồi anh không được nghe người ta gọi mình bằng cái tên này. Từ sau khi du học trở về Việt Nam, mọi người vẫn luôn gọi anh là Vương Minh. Ánh mắt anh như sáng rực, toả những tia ấm áp, chạy tới ôm lấy Diệp Băng Hy:
“Là em thật sao? Băng Hy?
Sao em lại ở bệnh viện? Rốt cuộc có chuyện gì sảy ra với em?” Vương Minh hỏi liên tục, như thể hận không thể hỏi hết trong một lần vậy.
“Anh hỏi nhiều vậy sao em trả lời đây?” Diệp Băng Hy tươi cười nói.