“Sao? Có ngon không?”
“Ngon.”
“Thế thì ăn nhiều vào nhé!”
“Ừm.”
“Sao em toàn trả lời oneshot có một chữ một vậy?”
“Tại em đang bận ăn.”
Tiêu Phong: =_=
...----------------...
Sau một hồi làm việc hết công suất, cuối cùng cái bụng của Diệp Băng Hy cũng được lấp đầy. Cô ngồi dựa lưng vào ghế, vuốt ve cái bụng nhỏ. Còn Tiêu Phong thì đang rửa bát.
“Phong, anh có biết anh hấp dẫn nhất khi nào không?”
Tiêu Phong nở một nụ cười đen tối:
“Khi không mặc đồ.”
Diệp Băng Hy cười sặc. Cái tên này sao lại suy nghĩ đen tối quá vậy.
“Không phải.”
“Vậy thì là khi nào?”
“Chính là lúc anh rửa bát cho em đấy. Cả người anh như phát ra một vầng hào quang sáng rực luôn.”
“Em lại muốn trốn việc đúng không? Chiêu này không có tác dụng với anh đâu.” Tiêu Phong đúng là tên cáo già, nhìn thấu tâm tư của Diệp Băng Hy.
Diệp Băng Hy chỉ biết cười nhạt. Không ngờ lại bị anh lật tẩy nhanh đến vậy. Nhưng thực sự là bây giờ trông Tiêu Phong hơi bị quyến rũ à nha. Chính vì cái nét quyến rũ này mà Diệp Băng Hy mới bị đổ đứ đừ dưới tay anh đấy chứ.
Tiêu Phong nhanh chóng rửa xong bát đĩa. Anh tiến lại chỗ Diệp Băng Hy.
“Phong, em muốn ra phòng khách xem phim.” Diệp Băng Hy vừa nói vừa dang tay ra đòi anh bế, tại đến bây giờ cô di chuyển vẫn rất khó khăn. Vì ai mà cô bị như vậy chắc mọi người cũng biết rồi đấy